Thẩm Lệ lắc đầu, vẻ mặt không biết gì nói: “Không biết, anh ta đâu có nói lịch trình cho chúng tớ đâu.”
Cô ấy nói rất khí khái, khiến người khác không tìm được sơ hở.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, cảm giác kỳ lạ càng dâng lên trong lòng cô.
Lúc Cố Tri Dân gọi điện thoại, nhất tâm nhị dụng nghe cả cuộc đối thoại của bọn cô, gọi xong thì xoay sang nói với Hạ Diệp Chi: “Chuyện đã sắp xếp xong rồi.”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, người làm việc cũng đâu phải anh.” Cố Tri Dân cười nói.
Hạ Diệp Chi lại hỏi Cố Tri Dân: “Anh cũng không biết Mạc Đình Kiên đang ở đâu sao?”
“Anh trước đã nói không biết rồi mà, đàn ông bọn anh đâu nói với mẹ hay vợ những thứ này, cậu ta lười nói, anh cũng lười hỏi.” Biểu tình của Cố Tri Dân tự nhiên giống như Thẩm Lệ, tìm không ra sơ hở.
Loading...
Khoảnh khắc đó Hạ Diệp Chi trầm mặc: “Ừm.”
Lại trôi qua một lúc nữa, Hạ Diệp Chi yếu ớt mở miệng: “Mặc dù lời hai người nhìn thì rất đáng tin, nhưng tớ vẫn có loại cảm giác hai người đang lừa tớ.”
Cố Tri Dân: “…”
Thẩm Lệ: “…”
Hai người đều sững người, bọn họ đã cố gắng như vậy rồi, vẫn không giấu được sao?
Hạ Diệp Chi nhìn biểu cảm của hai người, lại càng có thể chắc chắn cách nghĩ của bản thân.
Mạc Đình Kiên nói là ra ngoài làm việc, chắc chắn không có đơn giản như vậy.
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ không muốn lừa cô như vậy đâu, cũng chính là nói, là Mạc Đình Kiên gọi họ đến, gọi đến để lừa cô.
“Sao có thể…” Thẩm Lệ ngữ khí dần chột dạ.
Hạ Diệp Chi chỉ cười nhìn cô ấy.
Thẩm Lệ đỡ trán, có chút nhụt chí, quả nhiên không thể nói dối trước mặt người mình quá thân quen.
Thẩm Lệ thở dài: “Tớ phát hiện cậu ở bên Mạc Đình Kiên lâu, cũng càng ngày càng thông minh cẩn thận, muốn giấu cậu cái gì, thật sự rất khó.”
Lời này của cô ấy chính là hoàn toàn buông xuống.
Tiếp tục nói dối nữa cũng chả có ích gì, Hạ Diệp Chi sẽ không tin nữa.
“Tớ chỉ là quá hiểu Mạc Đình Kiên thôi.” Cô cũng không trách Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, dù sao cũng là Mạc Đình Kiên kêu họ làm như vậy, bọn họ sao có thể từ chối Mạc Đình Kiên được chứ.
Thẩm Lệ đã thừa nhận, Cố Tri Dân cũng không cần phải duy trì nữa: “Xác thực là Mạc Đình Kiên tìm bọn anh đến, nhưng bọn anh thật sự không biết cậu ta đi đâu làm gì cả.”
Hạ Diệp Chi có chút không biết làm sao, mỉm cười: “Tớ chắc biết anh ấy đi làm gì rồi.”
Trước đây Tạ Sinh giả trang ở khách sạn, sau chuyện đó Mạc Đình Kiên nói qua anh sớm đã có kế hoạch, khi cô hỏi, anh lại không nói cho cô biết.
Thì ra, đây chính là kế hoạch của anh.
Anh lại tự mình đi xử lý chuyện này.
Mạc Đình Kiên đang thay đổi, nhưng cũng không có thay đổi.
Hạ Diệp Chi không có cách nào giữ anh, bây giờ cũng không phải lúc tức giận, bộ dạng hiện nay của cô không giúp được Mạc Đình Kiên cái gì.
Mạc Đình Kiên thực hiện kế hoạch như vậy, cũng bởi vì sự an toàn của cô.
Nhưng…
Chuyện này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được.
Hạ Diệp Chi nhếch môi, gửi tin nhắn kèm theo một chút tức giận cho Mạc Đình Kiên: “Anh trở về sẽ tìm anh tính sổ tiếp!!!”
Cuối câu để lại ba dấu chấm than, biểu thị sự không hài lòng về hành vi mà anh đã giấu cô.
Cố Tri Dân nét mặt cẩn thận hỏi: “Vậy em còn đi tìm cậu ta không?”
Mọi chuyện đã bị lộ, mấu chốt là phải hoàn thành nhiệm vụ Mạc Đình Kiến giao cho anh ta, không thể để Hạ Diệp Chi rời khỏi khách sạn.
“Anh cảm thấy em giống não tàn lắm à, còn muốn chạy đi gây rắc rối?” Hạ Diệp Chi mặt không biểu tình nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhanh chóng phủ nhận: “Không phải không phải.”