Cố Tri Dân và Thẩm Lệ một trái một phải đứng bên Hạ Diệp Chi, nhìn vậy họ cũng ngầm hiểu, trong mắt lúc này hiển lên sự nghi hoặc tương tự.
Nhưng cũng chỉ thấy thoáng quá trong một giây mà thôi, rồi lại nhìn ra chỗ khác.
“Em không sao, em vẫn nên trở lại trường đi học đây.” Mạc Gia Thành nhìn cô, nét cười vẫn như cũ.
Nhưng lo lắng trong lòng của Hạ Diệp Chi càng sâu: “Tiểu Thành…”
Mạc Gia Thành thấp người muốn ôm cô một chút.
Cái ôm này, nặng trĩu mà thương cảm.
Rất nhanh, cậu ta đứng dậy, ngữ khí thoải mái nói: “Em đi trước đây.”
Ngựng một chút, cậu ta mới nói: “Tạm biệt.”
Loading...
Hạ Diệp Chi hơi cử động môi dưới, còn chưa chờ cô nói, Mạc Gia Thành đã quay người rời đi.
“Tiểu Thành!” Hạ Diệp Chi gọi với theo bóng hình của cậu ta.
Mạc Gia Thành không có quay đầu, vừa đi, vừa vẫy vẫy tay, để lại cho cô một bóng hình tiêu sái.
Thẩm Lệ ở bên cạnh nói với Hạ Diệp Chi: “Vào phòng thôi.”
“Tiểu Lệ, tớ có chút lo lắng cho cậu ấy.” Ánh mắt của Hạ Diệp Chi dừng ở hướng Mạc Gia Thành rời đi, mặc dù Mạc Gia Thành sớm đã không thấy đâu nữa.
Cô cứ cảm giác Mạc Gia Thành có chuyện gì đó giấu cô!
Thẩm Lệ cố gắng an ủi cô, nói: “Bản thân cậu ta cũng nói rồi, cậu ta còn phải trở về trường đi học, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hạ Diệp Chi từ từ nói: “Thật ra trực giác của con người là thứ chuẩn xác nhất, đặc biệt là những chuyện không tốt, trực giác sẽ càng chuẩn xác.”
“Cậu đừng dọa bản thân mình nữa.” Thẩm Lệ nghe những lời cô nói, trong lòng có chút hoảng sợ.
Cô ta vừa rồi thật ra cũng có chút nghĩ về những lời Mạc Gia Thành nói, cô thật ra cũng rất thích đứa trẻ này, trông đẹp trai, lại có thú vị.
Nhưng vừa nãy Mạc Gia Thành trong cả quá trình không quan tâm người bên cạnh, dường như thật sự chỉ đến thăm Hạ Diệp Chi thôi.
Trở về phòng, Hạ Diệp Chi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm.
Bởi vì, cô luôn cảm giác, Mạc Gia Thành đến đây lần này, không giống như đặc biệt đến thăm cô, mà giống đến từ biệt!
Không sai, chính là từ biệt!
Hạ Diệp Chi kinh sợ một trận, vội lấy điện thoại gọi cho Mạc Đình Kiên.
Lấy tình trạng hiện nay của cô, chuyện có thể làm được đều có hạn, không đem lại phiền phức cho Mạc Đình Kiên đã là tốt lắm rồi.
Nhưng cô thực sự không yên tâm về Mạc Gia Thành, cho nên vẫn quyết định gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vẫn còn tình cảm với Mạc Gia Thành, vạn nhất Mạc Gia Thành thực sự xảy ra chuyện gì, trong lòng của Mạc Đình Kiên nhất định sẽ khó chịu.
Điện thoại đổ chuông vài hồi, đều không có người nghe.
Mạc Đình Kiên cực kỳ hay nghe điện thoại của cô, đợi không nổi vì cô cảm giác Mạc Đình Kiên sẽ không nghe, đành xoay sang Cố Tri Dân nói: “Anh giúp em gọi cho giám đốc khách sạn, nhờ anh ta phái người đi tìm Mạc Gia Thành cho em.”
Nếu Mạc Đình Kiên và Chiến Kình Uyên đã có giao tình, mà Chiến Kình Uyên cũng phân phó thủ hạ quan tâm cô nhiều hơn, phái người giúp cô tìm Mạc Gia Thành, chắc cũng không tính là làm khó họ đâu.
Trước đây cô từng thấy qua Chiến Kình Uyên phái ra vô số vệ sĩ đi làm việc.
Nhưng mong Mạc Gia Thành vẫn chưa đi xa.
“Ừm.” Cố Tri Dân lúc trước đã được Mạc Đình Kiên dặn đi dặn lại, Hạ Diệp Chi có chuyện gì thì hãy cố gắng giúp cô, anh ta trực tiếp cầm điện thoại giúp cô liên hệ giám đốc.
Hạ Diệp Chi và Cô Tri Dân bàn xong, cô lại gọi cho Mạc Đình Kiên, không phải không có người nghe mà bị tắt máy luôn.
Mạc Đình Kiên rốt cuộc đang bận việc gì, đến cả điện thoại của cô cũng không nghe.
Có thể chịu sự ảnh hưởng của Mạc Gia Thành, Hạ Diệp Chi bây giờ cảm giác Mạc Đình Kiên có phải cũng bởi vì xảy ra chuyện gì đó mới không nghe điện thoại của cô không.
Cô quay sang hỏi Thẩm Lệ: “Biết Mạc Đình Kiên ở đâu không? Tớ muốn đi tìm anh ấy.”