Nhưng...
Chẳng biết từ lúc nào, anh lại xuất hiện bên cạnh tôi, bộ đồ thể thao màu xanh đen khiến anh lúc này anh trông thật tao nhã. Đôi tay vững vàng ấy nắm vội lấy cổ tay tôi bạt nhẹ lên gương mặt người con trai đối diện, rồi điềm nhiên nói: "Từ nay về sau anh ta còn trêu cậu như vậy nữa, cứ việc thẳng tay tát vào mặt anh ta, càng mạnh càng tốt"
Người anh cùng khoa cười hỉ hả, xua xua tay, lắc lắc đầu, bĩu bĩu môi: "Ha ha,kẻ gan to bằng trời còn chẳng dám động đến phu nhân nhà Hạng Vũ, huống chi anh chỉ là hạng tép riu."
Sau đó, Tống Giải giới thiệu cho tôi biết về người con trai ấy, hoá ra anh ta chính là Giản Thế Hoa, người đã đạt giải nhất trong Hội chợ khoa học năm ngoái.
"Hân hạnh được biết, em tên Đỗ Tiểu Á". Tôi cúi người lễ phép.
Giản Thế Hoa cười hỉ hả, bắt lấy tay tôi, vui vẻ nói: "Thật đáng yêu, khi nào rảnh gọi điện cho anh, chúng ta sẽ trò chuyện sau"
Anh ta chưa kịp nháy mắt, Tống Giải đã nắm vội lấy tay tôi bạt lên mặt Giản Thế Hoa một cái thật mạnh khiến Thế Hoa ôm mặt lè lưỡi.
Trận đấu sau đó bắt đầu, tôi ngồi nép mình một chỗ mà chú tâm xem diễn biến trận đấu, thật sự khoa Anh dường như là chiếm lợi thế rất nhiều, tên Tần Hàn ấy quả là một trụ cột vững chắc của đội, chẳng có một ai theo kịp hắn cả, Tống Giải tuy là một tay chơi bóng rổ khét tiếng nhưng khi đối đầu với hắn, anh giống như một con cừu non đang phải vật vã với một con sư tử để tìm đường sống vậy, trông anh đã mệt nhừ cả rồi.
Chẳng biết một động lực từ xa nào đó thúc đẩy tôi, tôi hét lên: "Tống Giải, cố lên!"
Cả khán đài chết lặng, lom lom nhìn tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên họ thấy tôi hét to đến như vậy, họ bắt đầu bàn tán xôn xao. Con người quả thực là một tạo hoá lắm chuyện mà Thượng đế đã ban tặng.
Tôi không ngần ngại cổ vũ anh, đơn giản vì tôi đã xem anh là một người rất quan trọng đối với tôi...
Anh khi ấy vui lắm, cười đến nổi hai mắt híp cả lại, nhưng...Tần Hàn lại trông có vẻ rất bực bội, hắn nghỉ đấu giữa trận, lẳng lặng bỏ đi mà không nói một tiếng nào cả, hắn thật khó hiểu!
Cuối cùng, khoa Công Nghệ Thông Tin tất thắng, thiếu vắng đi Tần Hàn Khoa Anh của tôi như rắn mất đầu...
Sau đó, tôi lặng lẻ ra về, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng tôi lại nôm na khó chịu, có lẽ một phần bị ảnh hưởng bởi gương mặt lãnh khốc của hắn khi nghĩ đấu giữa trận, hắn đã nhiều lần đánh thẳng vào tâm cang tôi chỉ với một lời nói thoáng qua hoặc một nét mặt đầy ưu sầu.
Tôi thở phào, lắc lắc đầu để thôi nghĩ những chuyện vẩn vơ ấy. Cuối cùng, hắn trầm mặc bước đến cạnh tôi, nhưng không còn nở nụ cười ngạo mạn như ngày thường nữa, chỉ thuận miệng nói.
"Đồ phản quốc"
Tôi xoay người, tát lên mặt hắn. Quả nhiên, gương mặt hắn chuyển biến rỏ rệt, ánh mắt hắn lộ hẳn vẻ bất ngờ. Tôi nặng giọng trách mắng: "Cậu là đồ tồi, không xứng đáng là trụ cột của đội. Một trụ cột vững chắc sẽ không bỏ mặc đồng đội của mình cho đến phút cuối cùng. Cậu gọi tôi là đồ phản quốc ư? Nhìn lại mình đi, cậu mới đúng là đồ phản quốc"
Hắn bất chợt bật cười toáng lên. Thanh âm hắn lạnh lẽo đến nổi khi thoáng qua tai tôi cứ ngỡ như chính bản thân đang đứng giữa Bắc cực vậy, hắn thở phì: "Lý do gì khiến tôi bỏ cuộc chứ? Cô chẳng bao giờ biết"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng bỏ đi. Ẩn ý gì sau câu nói đó của hắn chứ? Tôi không hiểu và không bao giờ muốn hiểu.
Hắn vốn dĩ là một kẻ khó hiểu mà.
Ngày hôm sau, hắn không đến lớp, chẳng ai biết lý do gì cả, có người bảo là vì kết quả từ trận đấu hôm qua khiến hắn xuống tinh thần, nhưng rỏ là hắn bỏ đi giữa chừng mà?
Sân bóng rổ thật tĩnh lặng, gió lượn lờ nhè nhẹ trên không trung chỉ tạo nên một chút động tĩnh rồi dừng hẳn.
Tống Giải thoạt vui vẻ nhìn tôi, hỏi: "Tiểu Á này, tại sao hôm qua cậu không cổ vũ cho khoa của cậu?"
Tôi không biết nói gì thêm cả, chỉ lẳng lặng cụp mặt xuống để vờ cho qua chuyện. Và anh thừa biết là tôi đang khó xử lắm, nên cười phì một cái bêu ghẹo tôi, rồi điềm nhiên nói: "Dù gì cũng cảm ơn cậu"
Nụ cười ấy, xuyên qua tim tôi, giống như một tia điện vô tình roẹt ngang thần trí tôi vậy, ấm áp vô cùng... Nếu như anh cứ tiếp tục như thế, tôi sợ mình không thể nào kiềm lòng được, tôi sợ khi điều đó xảy ra, tôi sẽ mất anh, không phải một thời gian...mà là mãi mãi...
Tình cảm là thứ không lường trước được, giống như một đóa hoa vậy, không hẹn thời gian mà nở rộ cũng chẳng hẹn giờ để tàn phai...
"Nhật kí ngày 27/6, tôi nhận ra rằng nếu như tôi tiến thêm một bước nữa, có thể tôi sẽ để lạc mất anh. Tôi thật sự rất sợ...Tôi đã sợ hãi khi nghĩ đến một ngày nào đó tôi...trót buông lời...và rồi...lạc mất anh"
Tôi thở phì, chầm chậm rãi bước trên quãng đường rợp bóng râm, và rồi tôi tình chạm mặt hắn. Tôi trầm tư nhìn hắn, hắn lãnh khốc nhìn tôi, thật yên tĩnh, thật trống trãi...
Hắn nhoẻn miệng cười nhạt một cái, rồi đi xuyên qua tôi không một lời nói nào cả, cũng chẳng thể nghe được giọng cười ngạo mạn của hắn thủ thỉ bên tai tôi mỗi lần lướt qua nữa...
Tôi xoay người, thật sự tôi muốn hỏi hắn: "Đã có chuyện gì xảy ra sao?", nhưng cái lạnh lẽo toát ra từ người hắn, khiến tôi không thể nào mở lời được, tôi chỉ biết đứng lặng mà nhìn hắn đi thật xa thật xa...
Tôi trở về nhà, trước nhà còn có một đôi giày Retro Jordans 11 nữa, là của ai vậy? Tôi hiếu kỳ bước vào nhà, trông vào gian phòng khách...Và rồi...