Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Chương 49



Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Buổi tối, chuyên gia trang điểm đang trang điểm đặc hiệu cho Ninh Trí. Khuôn măt cô dần được vẽ nên những vết thương đáng sợ do thủy tinh cắt phá, trước tiên chuyên gia trang điểm vẽ lên đó các nét sẹo rách sau đó thấm dung dịch kết tủa lên rồi tiếp tục bôi huyết tương và màu lên, cuối cùng họ cẩn thận đính mảnh vụn thủy tinh giả vào đó. Nhà tạo mẫu tóc cũng tạo hình cho cô một kiểu tóc lộn xộn dính máu trông thật hết mức.

Gương mặt trắng mịn của Ninh Trí thoáng chốc đã tràn đầy vết thương, gươn mặt này phối hợp với cách trang điểm thê thảm nhìn vào như tạo nên cảm giác xinh đẹp đến đau thương.

“Anh nhìn thôi cũng thấy rất đau.” Thẩm An Chi đứng một bên lên tiếng nói.

Ninh Trí đang nhìn kịch bản ngẩng đầu lên, liếc xéo anh một cái. Theo lý, anh đã hóa trang đặc hiệu những vết thương kiểu này nhiều hơn cô thì ắt đã sớm quen với những hình ảnh này từ lâu rồi. Còn với cô, đây là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.

Cô là người mẫu, trước mỗi lần chụp ảnh hoặc trình diễn trên sàn catwalk thì chuyên gia trang điểm lẫn nhà tạo hình đều phải hóa trang sao cho phù hợp nhất với hình tượng của thường hiệu, phải phơi bày tất cả những cái đẹp có thể xuất hiện trong tâm trí tất cả người xem ra nhưng bây giờ trên mặt cô lại là những miệng vết thương vô cùng đáng sợ. Ninh Trí nhìn chuyên viên trang điểm phối màu vết thương, cô soi gương nhìn trái ngắm phải chỉ thấy mọi thứ thật mới lạ, cũng nhân lúc rảnh rỗi chụp một tấm đăng lên instagram.

Qủa nhiên vừa mới đăng lên đã có hàng loạt bạn bè nhấn thả tim còn có người không rõ chuyện hỏi cô bị tai nạn hay sao? Lại có người trêu cô bị “hủy dung rồi”, cô cúi đầu bắt đầu trả lời từng bình luận.

Ninh Trí không thèm trả lời anh, Thẩm An Chi đứng không một bên nhìn cô đùa giỡn với bạn bè và fans mà ghen tị xót thân.

Cuối cùng anh không nhịn được nữa lấy điện thoại ra, bình luận dưới tấm ảnh của cô — [Nhìn đau quá, muốn anh thổi nhẹ không?]

Các fans đọc dược bình luận đều điên cuồng lên, bình luận buồn nôn thế này là do Thẩm An Chi đăng lên sao, bọn họ bắt đầu nghi ngờ có phải nick Thẩm An Chi bị người ta hack rồi không.

Ninh Trí để điện thoại xuống bàn, nửa uy hiếp nửa bó tay với anh: “Ấu trĩ, anh đủ rồi đó.”

Thẩm An Chi ngoảnh nhìn cô cười giảo hoạt đắc ý.

Toàn cảnh này đều lọt vào mắt chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tóc, họ ghẹo hai người nói: “Tình cảm của hai người thật tốt.”

“Đúng đó, một người quay người còn lại thì đứng bên cạnh nhìn, chân thành hơn những đôi vợ chồng người yêu minh tinh trên danh nghĩa kia nhiều. Ban sáng, cảnh quay anh bị Hạ Luyến đẩy mạnh một cái, tôi hãy còn thấy Ninh Trí lo lắng cho cậu lắm đấy…”

Mắt Thẩm An Chi sáng lên, quay sang nhìn anh tạo mẫu tóc hỏi, “Thật hả, cô ấy thật sự lo lắng như vậy sao?”

Làm ơn đi, nét mặt trong gương Ninh Trí hiện rõ ý thôi thôi cô chịu, thì ra là có ở nước nào đi nữa chuyên viên trang điểm tạo hình đều nhiều chuyện như nhau.

“Còn không phải được sao, chúng tôi đều nhìn thấy cả, cái cô Hạ Luyến đó điên rồi.” Cậu tạo mẫu tóc run lẩy bẩy õng ẹo, trợn mắt nói, “Tụi tôi đều biết.”

“Khụ, đừng nói nữa.” Chuyên viên trang điểm là người phụ nữ khá lớn tuổi, cậu làm tóc kia gọi cô là chị Từ, cô liếc nhìn cậu tạo mẫu tóc một cái, ý bảo cậu im miệng, đừng có nhiều chuyện này kia về những diễn viên đó.

“Biết rồi, biết rồi.” Nhà tạo mẫu tóc thu lại nét mặt nhiều chuyện nghiêm túc làm chuyện chính.

Thấy vậy, Thẩm An Chi cũng không quan tâm rốt cuộc Hạ Luyến đã làm gì, anh chống tay lên bàn trang điểm, nghiêm túc nhìn Ninh Trí trang điểm. Dường như có nhìn bao lâu nữa anh cũng không thấy chán, dù bây giờ cô đã hóa trang thành thế nào thì trong mắt anh cô vẫn rất đẹp.

Ninh Trí bị anh nhìn chằm chằm tới chịu thua, cô gấp quyển kịch bản lại, nói với anh: “Anh quay cả ngày nay rồi mà không mệt sao, anh về nghỉ ngơi sớm chút đi, tối em qua tìm anh.”

“Uiiiii ~~~” Nhà tạo mẫu tóc cười xấu xa, chọc phá: “Buổi tối tìm Thẩm nam thần làm gì thế? Anh ấy quay phim lâu vậy chắc mệt chết rồi, có thể không được đâu.”

“Tiểu Vương!” Chị Từ đứng trang điểm bên cạnh quở mắng một câu, “Đừng nói dai vậy nữa, thấy họ tốt tính là em cứ đùa giỡn tới vậy à. Nếu gặp người khác, chị xem cậu có thể tiếp tục làm việc trong đoàn nữa được không!”

“Xin lỗi.” Nhà tạo mẫu tóc bị mắng một trận, bối rối: “Thực xin lỗi, Thẩm nam thần, Ninh Trí, em chỉ đùa chút thôi, thấy hai người hòa nhã, không giống với những minh tinh khác luôn…”

“Không sao.” Thẩm An Chi cười nói: “Lần sau chú ý một chút, đùa giỡn cũng có chừng mực, không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Thật ra tôi cũng sợ bị người khác viết tin bậy bạ về mình, cậu hiểu chứ.”

“Em hiểu, em chắc chắn sẽ không nói bậy, cảm ơn anh Thẩm.”

Ninh Trí đã hóa trang xong, chuyên viên trang điểm kéo nhà tạo mẫu tóc ra ngoài, chị Từ vẫn đang dạy cậu một trận nữa. Tiểu Vương nhỏ tuổi, lúc học trung học cậu nghỉ ngang đi học làm tóc, bây giờ vào làm trong đội trang điểm của đoàn phim. Cũng vì còn nhỏ mà nói chuyện không biết nặng nhẹ, may lần này gặp Thẩm An Chi dễ tính, nếu mà gặp phải minh tinh hay diễn viên có lòng dạ hẹp hòi thì có khi người ta đã trở mặt đuổi cậu ta đi rồi.

Hai người kia đi ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ còn Ninh Trí với Thẩm An Chi. Mấy lời vừa rồi làm Ninh Trí hơi đơ ra, cô thoáng thấy xấu hổ, mặt cũng hơi ửng lên, may mà lớp hóa trang đã che bớt giúp cô.

Thẩm An Chi khẽ nhếch môi, khẽ nói bên tai cô: “Anh có được hay không thì buổi tối em tới thử xem.”

Tim Ninh Trí đập mạnh, cô trợn tròn mắt nhìn anh lại làm anh cười vui vẻ hơn.

Thẩm An Chi nói: “Không chọc em nữa, lát nữa em không nhập diễn được thì lại thành lỗi của anh, em chuẩn bị cho cảnh quay lát nữa đi, anh ra bên người chờ với anh Triệu.”

Ninh Trí giấu mặt sau kịch bản, phất tay đuổi anh ra ngoài đầy ghét bỏ. Thẩm An Chi thấy cô ngại chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, anh ôm tâm trạng sung sướng ra ngoài.

Lại qua mười phút sau, Ninh Trí chuẩn bị tốt cảm xúc bèn ra trường quay, đạo diễn Ngô tới giảng giải buổi diễn hôm nay cho cô, ông nói: “Lát nữa tổ A với tổ B sẽ cùng quay, bên tổ A sẽ quay em còn tổ B sẽ quay thế thân của em.”

“Hả? Thế thân của em?” Ninh Trí nghe xong lại thấy khó hiểu hỏi lại rồi nhìn qua quản lý Trương.

Quản lý Trương nói: “Em ấy chưa biết chuyện này, tối nay đạo diễn Ngô sợ em không nhập vai được nên đã chuẩn bị sẽ từ từ quay, bên tổ B sẽ quay cảnh em nằm trên mặt đất từ sau lưng.”

Ninh Trí gật đầu.

“Cảnh tối nay là cảnh quan trọng, cái tôi quam tâm tới nhất là biểu cảm trên gương mặt em. Lúc nhân vật bị giết, trên khuôn mặt cô ấy sẽ xuất hiện cảm giác sợ hãi tuyệt vọng xen lẫn sự cầu xin và yêu cầu hình ảnh quay được phải vừa đẹp lại vừa đẫm máu. Tôi biết cái này sẽ rất khó nhưng chúng ta cứ từ từ quay là được, em cứ thong thả dung nhập cảm xúc vào, nghĩ tới những lúc mình không vui ấy.”

Ninh Trí bắt đầu nhớ lại lúc cô đi trên sàn catwalk, trước khi lên sân khấu các nhà thiết kế đều sẽ khích lệ người mẫu các cô, có người nói cứ xem mình là nữ thần đi miểu sát khán giả dưới sân khấu, cũng có người nói phải tỏ vẻ như mọi người đang hận thế giới này, phải ôm khuông mặt đờ đẫn chán đời đi trên sàn catwalk.

“Nét mặt này quá thê lương rồi.” Đạo diễn Ngô nhìn khuôn mặt poker của Ninh Trí lẩm bẩm.

Ninh Trí: “…”

Đạo diễn Ngô cổ vũ nói: “Không sao đâu, từ từ sẽ tới, thử một lần trước đi.”

Tất cả các góc trong trường quay đều được đặt camera, mục đích là để quay được hình ảnh tốt nhất mà Ninh Trí biểu hiện ra.

Cảnh tiếp theo là cảnh nhân vật bị tập kích trong xe, gã sát nhân liên hoàn kia cầm tảng đá ven đường đập vỡ cửa kính xe, nhân vật bị kinh hãi vội vã mở cửa bên kia chạy trốn. Cô bị tên sát nhân đập trúng chân, khập khiễng chạy đi, trong lúc trốn chạy cô giẫm trúng đinh sắt mà gã rải trên đường nữa, đau đớn kêu lên thảm thương.

“Kêu không đủ thảm.” Đạo diễn Ngô nhìn chằm chằm màn hình nói một câu, song vấn đề này có thể cải thiện bằng cách tăng lớn âm lượng ở hậu kỳ nên ông tiếp tục quan sát.

Tên giết người kia như một gã thợ săn, gã ung dung thoải mái theo sát sau cô như đang nói, mày chạy đi, chạy nữa đi.

Gã kéo tóc cô thật mạnh, lần này Ninh Trí quả thật là bị đau mà kêu lên. Thẩm An Chi đứng bên nhìn tim như muốn nhảy lên ra ngoài, may mà cảnh này chỉ thoáng trong chớp mắt là quay qua, Ninh Trí không cần diễn lại lần nữa.

Lúc nghĩ giữa giờ, đạo diễn Ngô kiểm tra lại hình ảnh, Thẩm An Chi đưa chai nước cho Ninh Trí, đau lòng nói: “Sớm biết vậy anh đã không nói em tới quay phim, đều là lỗi của anh.”

Anh vòng quanh cô, trên mặt là sự tự trách: “Em vốn nên xinh đẹp sải bước trên sàn catwalk hoặc quay quảng cáo thời trang thời thượng ở Paris, New York chứ không phải ở đây.”

Ninh Trí cạn lời với anh: “Này Thẩm An Chi, chúng ta không phải trẻ con, anh nghĩ rằng em chưa từng chịu khổ cực sao? Sức lực của diễn viên khi nãy còn kém xa sức nhà tạo mẫu tóc gội đầu trong hậu trường ở sàn catwalk, lúc họ gội đầu em như muốn lột một lớp da xuống đấy.”

Lời này làm Thẩm An Chi bật cười, thừa dịp này Ninh Trí kể anh nghe kinh nghiệm lúc chạy show trên các sàn catwalk thời trang. Một ngày đại khái có hơn mười màn trình diễn, kiể hóa trang ở cái này không thể sử dụng khi trình diễn ở màn kia, để tiết kiểm thời gian đôi khi các chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc sẽ xử lý thô lỗ với họ, thi thoảng vì không có thời gian mà gội hết keo xịt tóc, cô sẽ lấy nước khoáng để thấm tóc để tạo mẫu tóc thuận lợi hơn.

Người ta chỉ thấy những người mẫu bước đi trên sàn catwalk kia mặc những bộ trang phục haute couture đẹp như tiên nữ vậy nhưng lại không biết thời gian xinh đẹp hoàn mỹ của họ chỉ có mấy chục giây bước trên sàn catwalk đó, bước xuống sàn diễn cô chỉ là cô bình thường và khi đó người có thể gọi ra tên cô cũng chỉ có fans thời trang hoặc những sinh viên thiết kế trang phục.

Những bộ áo gấm xa hoa lộng lẫy đó không thuộc về các cô, những trang sức cao cấp kia cũng vậy. Cô không sống ở những nơi mình quay chụp, ví dụ như cung điện Versailles của Pháp, cũng không sống trong những tấm hình quảng cáo. Thế nhưng lại vẫn có người cho rằng cuộc sống của người mẫu luôn tinh tế hoàn mỹ hệt trong trên quảng cáo như thể đó là điều đương nhiên.

“Như các fans của anh vậy, họ chỉ nhìn thấy mặt hoàn mỹ của anh, cát-sê anh nhận cao, awnh mặc trang phục của các thương hiệu, đến những nơi sa hoa lại không biết được lúc anh quay phim vất vả như vậy.” Trong quá trình tìm hiểu anh, Ninh Trí cảm thấy Thẩm An Chi thực sự rất tốt, thời gian sẽ dẫn bước đưa anh trở thành một người tốt hơn nữa.

“Chỉ cần em đau lòng cho anh là đủ rồi.” Thẩm An Chi khẽ nói.

Trong nháy mắt đó, không cần nói thêm trái tim hai người như tương thông lẫn nhau.

Hết giờ nghỉ, Ninh Trí lại lên tinh thần quay phim. Ở cảnh bị giết, số lần NG của cô bắt đầu gia tăng, không khí trong studio dần trở nên áp lực hơn.

Ninh Trí càng muốn diễn xuất tốt thì áp lực càng lớn hơn, bảng cách diễn vừa kêu cô liền điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Đạo diễn Ngô nhìn màn hình, quan sát từng nét mặt dù chỉ nhỏ nhất của cô, trong đôi mắt ngấn lệ kia chớp động, dường như đã biết mình không thể nào thoát khỏi, cô tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực.

Nhưng độ mạnh yếu vẫn chưa đủ.

Lúc đạo diễn Ngô đang muốn hô cut thì nét mặt của cô bỗng nhiên biến hóa, đôi mắt hoảng sợ kia mở to, nét mặt cô nháy mắt tái đi, mọi thứ như trống rỗng.

Chính là sự trống rỗng lúc này!

“Tốt! Tốt!” Đạo diễn Ngô liên tục hô lên, “Quay được chưa! Chính là nét mặt đó! Mau cho tôi biết có máy quay nào quay được không?”

“Quay được rồi!” Một anh quay phim kêu lên.

“Không tốt rồi đạo diễn Ngô! Không tốt rồi!” Phim trường bất ngờ ồn ào lên, có người hô to.

“Cái gì không tốt hả?” Rõ ràng biểu hiện tốt muốn chết mà! Đạo diễn Ngô nhìn chằm chằm màn hình nghĩ, mãi đến khi nhà sản xuất kéo ông, ông mới kịp phản ứng lại, không biết sao mà chiếc xe đạo cụ lại đột ngột lao tới vị trí hai diễn viên đang diễn trong phim trường.

“Mau dừng nó lại!” Đạo diễn Ngô quay đầu la lớn.

Chuyên viên đạo cự liên tục ấn phím, trán toát cả lớp mồ hôi, “Hư mất rồi! Phanh của nó bị hư rồi!”

Khoảng cách từ chiếc xe kia tới họ cũng chỉ có một đoạn ngắn, lúc mọi người kêu lên nhắc nhở thì xe tới sát họ rồi. Lúc này diễn viên đóng vai gã sát nhân vội vàng tránh qua bên cạnh chỉ để lại Ninh Trí đang quỳ rạp trên mặt đất.

Đèn xe đã tới gần cô trong gang tấc, một giây sau đó tầm mắt cô như xoay vòng, có người ôm lấy cô lăn mạnh qua một bên, lốp xe nặng nề đè qua lưng anh, anh bảo vệ cô lăn qua bên cạnh va phải thềm đá, kêu lên một tiếng đau đớn.

Một màn kinh hồn này chỉ xảy ra trong nháy mắt, xe đạo cụ đột nhiên không khống chế được lao nhanh về phía diễn viên, giờ không ngừng chạy về trước mãi tới khi tông vào đài đạo cụ gắn camera mới ngừng lại.

“Mọi người không sao chứ?” Có người kêu lên. “Mau kiểm tra xem, có ai bị thương không? Tổ hậu cần nhanh tới đây!”

Ninh Trí nhìn Thẩm An Chi, đôi mắt nhấp nháy, tim cô đập mạnh, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi như vậy, run rẩy hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Anh không sao.” Anh yếu ớt trả lời một câu.

Ninh Trí ôm chặt lấy anh, tay chuyển tới gáy anh lại chạm vào một lớp dính ướt. Cô đưa tay nhìn, không phải máu giả là máu thật, cô vội vàng hô to, “Quản lý Trương! Nhanh tới đây! Anh ấy chảy máu rồi!”

Staff hoảng sợ, tổ hậu cần lập tức gọi điện cấp cứu.

Xe cứu thương tới rất nhanh, họ mau chóng nâng Thẩm An Chi lên, xe cấp cứu nhỏ, chỉ một người có thể lên đi cùng, anh Triệu chạy lên trước, Ninh Trí và quản lý Trường đành lái xe chạy theo.

Ngoài phim trường có rất nhiều phóng viên vừa hóng được tin đã bắt đầu hành động, họ như cá mập lượn vòng trong biển ngửi được mùi máu tươi, bắt đầu giành ăn với nhau, ào ào vây quanh nhân viên đoàn phim hi vọng có thể moi được tin tức.

Tin cực hot tới rồi!

“Phim trường đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Chúng tôi thấy có xe cấp cứu, là có người bị thương sao?”

“Ôi ôi, đó không phải xe bảo mẫu của Ninh Trí à? Chẳng nhẽ cô ấy bị thương?”

“Không phải là Thẩm An Chi chứ? Thương thế của người bị thế nào?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv