Edit: Hàn Mai Beta: Linxu
Sáng hôm sau vẫn là cảnh quay của Hạ Luyến. Tối hôm qua phải nhìn Ninh Trí chỉ là một người bình thường mà lại NG ít hơn mình lại thêm áp lực khi phối hợp diễn với Thẩm An Chi, cô ta tức tới mức không ăn cơm tối, tập trung tinh thần vùi đầu vào xem cảnh quay phim hôm nay.
Nữ chính vẫn làm trợ lý kiêm bảo mẫu trong nhà nam chính như cũ, định bụng chọn đúng thời cơ để giết gã. Hôm nay, lúc đang dọn dẹp, máy fax trong phòng khách bỗng vang lên, tiếng động đột ngột vang lên trong ngôi nhà không bóng người thật sự rất đáng sợ.
Cô bước chầm chậm qua kiểm tra, trước đó cũng có mấy người gửi fax cho nam chính, phần lớn đều gửi tin kêu gào gã đi chết đi, một gã tội phạm giết người liên hoàn trốn thoát sự chế tài của pháp luật xong, giờ dám trắng trợn lên làm tác giả danh tiếng, ranh giới đạo đức xã hội đâu hết cả rồi!
Nhưng bây giờ…
Nữ chính lấy tờ giấy, trên giấy viết dòng chữ —— [Tao mới là sát thủ liên hoàn, mày là đồ giả mạo.]
Tim cô ta giật thót, kinh hãi nhìn quanh sau đó xếp tờ giấy nhét vào túi tạp dề. Cô lo lắng hồi tưởng, hôm nay nam chính mở buổi meeting ký tên bán sách sau đó còn đi phỏng vấn nên sẽ không về sớm được. Nghĩ vậy, cô chuyển tầm mắt tới cửa phòng sách, rốc cuộc là trong két sắt kia có hung khí không? Nếu có, cô sẽ dùng con dao kia giết gã, trả thù cho chị gái.
Bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan tràn khắp phim trường, diễn viên tập trung hết tâm lực diễn xuất, đạo diễn Ngô đứng trước màn hình máy quay, tổ A và tổ B cùng quay một lượt, tiến độ trước mắt khá tốt.
Nam chính do Thẩm An Chi thủ vai đang ở hội trường ký tên bán sách song thi thoảng gã sẽ kiểm tra camera trong nhà. Sau đó, gã phát hiện nữ chính biến mất mọi màn hình và đang xuất hiện ở phòng sách, thấy cô ta định mở két sắt, ga ta biến sắc vội vã dừng buổi họp mặt lại, láy xe như bay về nhà.
Trong phòng sách, nữ chính ngồi xổm trên sàn thử mật mã, cô ta vẩy một ít bột vôi lên bàn phím, mật mã thường xuyên được ấn lên sẽ lưu lại dấu tay, bốn con số khác nhau, có 42 loại tổ hợp sắp xếp, cô ta nhìn thời gian, bắt đầu thử từng tổ hợp.
Lúc thử tới một tổ hợp số nọ, két sắt mở ra, cô ta không khỏi thả lỏng đôi chút nhưng một giây sau tim lại thót lên, bởi vì gã ta về rồi.
“Cô đang làm gì?” Nam chính đứng ở cửa, lạnh lùng hỏi.
“Tôi, tôi…” Nữ chính khựng lại, cô quay lưng về phía nam chính, muốn nói lại thôi. Thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa két sắt cô thấy nam chính đang từng bước đến gần. Trái tim dần căng thẳng lên, liệu gã có ra tay giết cô không?
Trong thời khắc sống còn, gương mặt vốn đang cứng đờ của cô giật giật, cô quyết định, cô phải lấy thanh đao kia, cô phải giết gã, cô phải thay pháp luật giết chết tên tội phạm giết người này.
Nam chính tiến lên ngăn cô lại, cô chộp cuốn sách dày trên giá sách đập về phía gã, sau đó thừa dịp tầm mắt gã đang mơ hồ dùng lực đẩy gã thật mạnh.
Anh Triệu ngồi bên nhìn cũng bật dậy, cái đẩy này của Hạ Luyến không phải giả mà là cô ta thật sự dùng lực mạnh đẩy Thẩm An Chi, anh cắn môi: “Có phải cô ta điên rồi không, phim giả đánh thật à!”
“Ngừng ngừng ngừng!” Đạo diễn Ngô thấy Thẩm An Chi mãi chưa đứng lên đành hô ngừng, ngay lúc cao trào này lại ngừng, ông không vừa lòng nhìn Thẩm An Chi.
Thẩm An Chi đang được giáo viên hướng dẫn nâng lên, anh cau mày nhìn đạo diễn nói: “Xin lỗi, ban nãy bị đập trúng.”
“Được rồi, cậu Thẩm nghỉ chút đi, sắp xếp lại hiện trường.” Đạo diễn Ngô giật tóc không nói gì thêm.
Hạ Luyến nhìn phía Thẩm An Chi cười giả tạo: “Thật xin lỗi, anh Thẩm, em nhập vai quá. Anh chuyên nghiệp như vậy, chắc sẽ không trách em đúng không?”
Thẩm An Chi im lặng không trả lời cô ta, chỉ có anh Triệu trừng Hạ Luyến một cái. Thấy màn này, Ninh Trí đang đứng một bên quan sát cũng nhăn mày, quản lý Trương nói: “Đẩy ngã thật ác.”
Anh Triệu vội đỡ Thẩm An Chi vào phòng nghỉ, “Em nói xem có phải Hạ Luyến cố ý nhằm vào em không? Nếu cô ta không phải phụ nữ, anh đã đánh cô ta một trận rồi.”
“Được rồi, sao lại đánh phụ nữ, lúc diễn em còn sợ làm cô ta bị thương, cô ta thì ngược lại thoải mái thực hiện.” Thẩm An Chi đau tới mức hít hà.
Anh Triệu vội vã nhắc anh ngồi xuống còn mình thì ra xe bảo mẫu lấy rượu thuốc mang sẵn.
Thấy anh rời khỏi, Ninh Trí vào phòng, Thẩm An Chi thấy cô thì cười nói: “Sao em tới sớm vậy? Cảnh của em mãi tới xế chiều mới quay không cần tới sớm thế đâu. Phải chờ 6 tiếng đồng hồ rồi quay 2 tiếng, em không mệt sao.”
“Không sao, em quen rồi.” Ninh Trí thản nhiên nói. Bàn tay kéo áo T-shirt của anh lên, Thẩm An Chi giữ tay cô không cho cô nhìn. Cuối cùng anh không lay chuyển được Ninh Trí, bị cô kéo vạt áo lên, cô nhìn thấy sườn thắt lưng của anh bị xanh tím một mảng lớn.
“Không cẩn thận đụng phải góc bàn thôi.” Nhìn nét mặt lo lắng của cô Thẩm An Chi vội vã giải thích, “Thật sự do không cẩn thận, tại anh không chú ý.”
“Cô ta quá đáng lắm rồi.” Nính Trí chớp mắt, lòng cũng sinh cảm giác bất mãn với Hạ Luyến.
“Được rồi, trông có vẻ ghê nhưng thật ra không sao.” Anh kéo vạt áo xuống an ủi bạn gái nhưng đôi mắt lại hơi tối đi, xem ra lát nữa quay phải cẩn thận hơn mới được. Hạ Luyến không gây to chuyện nhưng động tay động chân mờ ám thì không ít.
Nghi ngơi xong Thẩm An Chi quay lại studio, cảnh tiếp theo là hai người diễn đánh nhau, chỉ đạo diễn xuất đi tới hướng dẫn hai người, “Lát nữa Hạ Luyến sẽ đến vị trí này, cầm bình hoa trên bàn trà đập cậu, sau đó cô mới thấy két sắt đã mở ra…”
“Được, tôi biết rồi.” Thẩm An Chi gật đầu.
Thư ký trường quay đánh bản action, bắt đầu quay cảnh mới.
Hai người xô đẩy rất mạnh, đồ dùng trong phòng sách lẫn các quyển sách đều bị chệch đi hỗn độn, lúc nam chính lui về sau gã không cẩn thận trượt chân, ngã ra sau. Nhân cơ hội này, nữ chính nhanh tay lẹ mắt chụp lấy bình hoa trên bàn, lúc cô đập về phía anh thì cửa kết sắt cũng mở ra, ánh mắt hai người cùng nhìn về một phía.
Choang một tiếng, bình hoa bị vỡ vụn xuống bên cạnh vai nam chính.
Trong két sắt không có thanh đao nào cả, không tiền mặt hay vật phẩm quý giá nào, chỉ có một xấp hình và hồ sơ biên bản án kiện. Nữ chính xem hồ sơ, lúc thấy chị gái mình thì khóc rống lên nhưng khi lật tới tài liệu của người bị hại cuối cùng thì cô ngừng khóc, quay đầu nhìn nam chính.
Giờ khắc này, trong phòng vô cùng yên tĩnh, nữ chính không dám tin nói: “Anh không phải kẻ giết người liên hoàn, anh là thân nhân của người bị hại.”
Ống kính quay gần hơn, đặc tả bộ hồ sơ trên tay cô, trong cột bổ sung mối quan hệ gia đình của người bị hại cuối cùng kia có một tấm ảnh, đó người đàn ông này, anh là chồng chưa cưới của người bị hại.
Nam chính chậm rãi đứng lên, anh mấp máy môi nét mặt cứng ngắc. Không sai, anh không phải tội phạm giết người, anh chỉ tự tạo ra hình ảnh mình là tên tội phạm giết người chỉ vì muốn tóm được tên sát nhân đó trong thời gian lệnh truy tố còn hiệu lực. Anh nghiên cứu tất cả vụ án của tên sát nhân đó, phỏng đoán được y là một kẻ thích khoe khoang năng lực, bởi vậy anh mới nghĩ ra phương pháp này để kích tên sát nhân đó xuất hiện.
“Nếu cần phải có người trở thành kẻ giết người, vậy để tôi làm, cô không cần làm bẩn tay mình.”
Màn hình dừng lại ở khuôn mặt ác lạnh của Thẩm An Chi, anh đứng ngược sáng, đường cong cằm hoàn mỹ, khuôn mặt anh căng chặt, cả anh mắt cũng chìn trong diễn xuất. Trong giây phút này, anh thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn hình ảnh một người đàn ông cứng cỏi mang trên mình đủ loại cảm xúc đau khổ, tự trách, dịu dàng.
“Cắt—-” Đạo diễn Ngô hài lòng, “Cuối cùng hôm nay cũng không làm tôi thất vọng, kết thúc công việc buổi sáng!”
Staff nghênh đón thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, tốp năm tốp ba đi lấy cơm. Ninh Trí ăn cơm cùng Thẩm An chi, anh đặt một phần cơm trưa salad rau quả cho Ninh Trí còn anh thì ăn phần Ninh Trí.
Ninh Trí vừa dùng nĩa ăn salad vừa nhìn kịch bản. Thẩm An Chi không nhìn được, anh lấy kịch bản đi, “Lúc ăn cơm đừng đọc, không nên cố gắng quá mức, quá để ý sẽ tạo ra áp lực cho bản thân như Hạ Luyến hôm qua, em đừng tạo nhiều áp lực cho mình.”
“Vâng.” Ninh Trí gật đầu, “Em đang xem cảnh buổi chiều diễn, sẽ diễn chung với anh, em không thể gây cản trở anh được.”
Buổi chiều là cảnh hai người diễn chung, hóa ra anh nam chính có cô vợ chưa cưới là giáo viên dạy múa làm việc ở nhà hát,. Ngày đó, anh không thể tới đón cô và thảm án cũng xảy ra. Buổi chiều sẽ quay cảnh sinh hoạt hằng ngày của hai người, nam chính sẽ nhớ lại từng chút hạnh phúc ngọt ngào của cả hai. Ngày ấy ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ có bấy nhiêu đau khổ, khiến anh không tiếc hóa thân thành kẻ thù, đeo trên lưng sự khó hiểu và thóa mạ của người đời mà thề sống chết tìm ra hung thủ.
Ninh Trí nhìn anh nói: “Vậy là em lại diễn vai người yêu cũ của anh nữa sao?”
Lúc này Thẩm An Chi mới nghĩ tới, anh cầm kịch bàn lật xem, không khỏi bật cười, “Thế này thì quá khéo rồi, sao lúc đóng phim em lại luôn là người yêu cũ của anh, may mắn không phải hiện thực.”
“Em có dự cảm, sau khi bộ phim này chiếu em sẽ có một biệt danh khác.” Ninh Trí hơi khó chịu .
“Cái gì?”
“Chuyên diễn người yêu cũ.” Ninh Trí hài hước nói.
Thẩm An Chi cười thành tiếng, cảm xúc không vui buổi sáng tiêu tan không còn một mảnh, chống cằm nói: “Cái tên rất riêng, em tổng cộng quay hai bộ phim điện ảnh, lần đầu tiên diễn là người yêu cũ là ánh trăng sáng trong lòng anh, lần thứ hai vẫn vậy, tới khi nào em mới quay nữ chính.”
“Em tự biết bản thân mình.” Kỹ thuật diễn của cô không thuộc hàng xuất sắc làm sao diễn chính được.
“Đừng nghĩ tệ vậy, về sau anh sẽ đi đầu tư điện ảnh, nhất định để em làm nữ chính.” Thẩm An Chi an ủi.
“Anh làm vậy em cũng không vui mấy.” Ninh Trí vạch trần anh.
Thẩm An Chi vỗ nhẹ mái tóc cô, dịu dàng nhìn cô, trong mắt không còn chút nặng nề lúc diễn xuất mà chỉ tràn đầy nhu tình, “Mặc dù vai của em không phải nữ chính nhưng trong lòng anh em luôn là nữ chính.”
Ninh Trí bị lời nói buồn nôn của anh dọa, cô chịu thua chà sát hai tay còn nhích ra xa anh, cô không nể mặt làm anh dỗi, sau đó hai người lại bắt đầu đùa giỡn.
#
Giữa trưa, trong thời gian cả ekip nghỉ ngơi, các nhân viên dọn dẹp xong thì chia thành từng nhóm tìm chỗ chợp mắt ngủ trưa. Trong phòng đạo cụ không có người canh chừng, bàn công tác bày lộn xộn các đạo cụ quay phim, dao giả, tảng đá giả, bình hoa giả còn có kính xe thủy tinh được chế tác cẩn thận để sau khi thủy tinh bể những mảnh vụn sẽ không làm đứt da mọi người.
Lúc này một giọng nói khe khẽ vang lên, “Thật phải làm vậy sao? Cô ta sẽ không bắt cậu đổi đao giả thành đao thật đấy chứ?”
“Thế thì thành giết người thật còn gì.” Một giọng nói khinh thường khác vang lên, “Sao có thể chứ, độ nặng quá khác nhau, nhân viên công tác không ngu, diễn viên cũng không phải kẻ ngốc. Đao thật hay giả chỉ cần cầm lên là biết. A, tôi tìm được rồi.”
Trên tay người kia cầm điều khiển từ xa điều khiển đạo cụ lén lút chui vào.
“Không được, nếu cô ấy thật xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
“Không đâu, chúng ta chỉ cho cô ta một bài học thôi.”