Edit + beta: Linxu
Trong lúc hai người đang hôn nhau quấn quýt khó rời, căn phòng tối om bỗng sáng đèn, Thẩm An Chi còn đè Ninh Trí lên tường dán sát bên tai cô tán tỉnh: “Em đã từng tưởng tượng cảnh này lúc xem phim chưa?”
Ninh Trí đang định chế giễu anh, bóng đèn trên trần nhà chợt sáng lên, sau đó cô nghe được giọng mẹ.
“Ninh Trí, ba mẹ bất ngờ về nhà vì con đây, surprise không nào!” Mẹ Ninh vừa nói xong câu này thì nhìn thấy một màn trước mắt, dụi mắt á lên một tiếng. Hai người trẻ tuổi cao gầy, đều đã cởi áo ra, ánh đèn sáng chói chiếu vào nửa người trên cường tráng, cơ bụng rõ ràng của cậu thanh niên.
Thẩm An Chi lùi về sau, vội vã nhặt chiếc T-shirt bị ném xuống sàn lên, Ninh Trí nhìn nét mặt đầy vẻ kinh hồn của hai người mà lặng lẽ che mặt, thật là một trường hợp cực kỳ cực kỳ khó xử.
Đây không phải kinh hỉ, nó hoàn toàn là kinh hãi.
Một hồi chào hỏi giới thiệu trôi qua, bốn người ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách, quả là cảnh tượng vô cùng kỳ dị, chỉ còn vài tiếng nữa thôi là trời sẽ sáng mà ở đây bọn họ lại ngồi xuống nói chuyện với nhau.
“Tiểu Thẩm à, mau tới đây uống nước đi cháu.” Mẹ Ninh cười tít mắt chuyển ly nước cho hai người.
Thẩm An Chi nói cám ơn xong ngơ ngác nhận cốc nước, anh đang bị thực tế làm cho mơ hồ, vốn phải là một đêm xuân nghìn vàng nhưng cảnh tượng lúc này lại quay ngoắc thành đến nhà thăm hỏi, đã thế còn là cuộc thăm hỏi lúc hai giờ sáng, thật là chuyến thăm hỏi đặc biệt.
Anh vừa nâng ly lên uống một ngụm thì bắt đầu sặc mạnh khi nghe mẹ Ninh nói.
“Vóc dáng của cháu thật sự giống hệt hình ảnh trong bộ trinh thám kia, lúc đó cô còn tưởng đấy là hiệu quả đặc biệt do các chuyên gia trang điểm tạo hình cơ bụng tám múi nữa chứ, cô đọc tin tức giải trí thấy ghi có một số nam minh tinh cũng có bụng nhỏ, ai dô, không ngờ của cháu lại là thật đấy.”
Lời này còn chỉ một ý khác, trong bộ phim trinh thám Thẩm An Chi diễn anh vào vai một cảnh sát hình sự, có một phân cảnh tay không đánh nhau, còn có một đoạn diễn cảnh huấn luyện ở trường cảnh sát, cả hai cảnh này anh đều để trần nửa người. Nhưng mà bị bề trên bình luận dáng người thế này Thẩm An Chi cũng rất xấu hổ, anh nhìn sang phía Ninh Trí tỏ vẻ cầu cứu.
Ninh Trí tặng anh một nét mặt lực bất tòng tâm, trên thực tế cô đang vô cùng vui sướng khi thấy anh gặp họa.
Thẩm An Chi nhìn nét mặt đầy ý không liên quan tới em của cô mà quay đầu tự xót, đây nào phải an ủi người ta, bảo là đâm thêm một đao thì đúng hơn.
Vui đùa một chút, mẹ Ninh nhìn Thẩm An Chi từ trên xuống dưới, còn kéo tay áo của ba Ninh: “Ông xem, cậu ấy là diễn viên vào vai Hán Vũ Đế thuở thiếu thời trong bộ phim < Hán Vũ Đế > ông đang coi đấy.” Ba Ninh nhìn nhìn rồi gật đầu không nói thêm gì.
Mẹ Ninh hỏi: “Hai đứa quen nhau từ lúc nào? Lẽ nào Ninh Trí về nước là vì cháu?”
Nghĩ đến scandal kia, Thẩm An Chi khẽ nhếch môi: “Thưa cô, chuyện là thế này, tụi cháu cùng tham dự một tiết mục giải trí, sau đó thì bắt đầu quen nhau.”
“Ui, là chương trình gì? Đã lâu rồi cô không coi chương trình thực tế, xem chừng cô sắp bị tụt hậu rồi.”
“Đừng xem.” (Đây là lời của bạn N.Trí)
“Dạ cô nhất định phải xem nhé.”(Này là bạn Thẩm)
Hai người cùng nói.
Mẹ Ninh liếc nhìn hai người, tình cảm hai đứa này trông rất tốt, bà cười thành tiếng, càng nhìn Thẩm An Chi lại càng hài lòng. Mặc dù cảnh tượng gặp nhau có hơi lúng túng, nhưng bà hiểu chúng đều là người trẻ mà, vợ chồng bà không phải là người bảo thủ cổ hủ nếu không hai người đã không đồng ý cho Ninh Trí đi làm người mẫu khi nó đang học phổ thông.
Lúc ấy Ninh Trí 17 tuổi, khi con bé đưa ra yêu cầu này họ cũng thả tay cho con gái tự mình thử sức, thầm nghĩ ăn đủ trái đắng thì con bé sẽ tự mình quay về. Kết quả họ không ngờ con gái mình có thể kiên trì đi tiếp, thật sự trở thành người mẫu lại còn làm đại ngôn cho rất nhiều thương hiệu lớn trong thương trường mà chính họ còn chưa biết tới.
Lúc này, hai ông bà mới bắt đầu sợ con gái mình sẽ học cái xấu, con bé còn nhỏ vừa xinh đẹp vừa có tiền rất dễ trở nên hư hỏng, tin tức về giải trí liên tục đưa ra bài báo các minh tinh tụ họp hút chích, họ chỉ nghe thôi mà đã thấy sợ.
May mà đầu óc Ninh Trí rất tỉnh táo, cô chỉ làm được một công việc duy nhất đó là người mẫu, khi người khác học đại học cô đã bắt đầu đầu tư bất động sản, còn có giám đốc quản lý tài vụ xử lý tài sản giúp cô. Đại ngôn của cô nhiều đến mức đủ để cô có thể ở nhà ngồi mát ăn sang, nhưng chỉ cần có công việc thích hợp thì cô vẫn làm, thường xuyên bay tới nhiều nơi trên thế giới.
Lần này cô về, nếu nguyên nhân là vì Thẩm An Chi, ba mẹ cô lại thấy vui mừng gấp bội, họ đã lên tinh thần sẵn cho việc Ninh Trí có bạn trai rồi.
“Bác có lời muốn nói với cháu, chàng trai trẻ này, đầu tiên cháu có thể có sự nghiệp riêng, một cuộc hôn nhân, rồi có con cái nhưng quan trọng là thời gian có hạn và cháu không thể có được tất cả cùng một lúc. Cháu Thẩm, giờ đang là thời kỳ thăng hoa trong sự nghiệp của cháu, cháu cảm thấy mình thật sự đủ nghiêm túc với tình cảm này của hai đứa chứ?” Lặng im một lúc lâu ba Ninh mới nói ra một câu.
Ninh Trí nghiêng đầu thì thầm với Thẩm An Chi: “Trước khi về hưu ba em là giáo viên trung học dạy chính trị, mẹ em là giáo viên ngữ văn.”
Thẩm An Chi gật đầu, “Cháu rất nghiêm túc.”
Anh quay đầu thoáng nhìn Ninh Trí, “Không thể phủ nhận, thứ tự xuất hiện của mỗi thứ rất quan trọng đối với đời người. Lúc sự nghiệp vừa bắt đầu cháu đã gặp Ninh Trí, khi ấy đã muốn theo đuổi em ấy ngay nhưng cháu là một diễn viên, bản thân cháu hoàn toàn không có năng lực giữ vững tình cảm khi vừa vào nghề. Thời điểm đó mọi việc làm của cháu đều phải nghe theo người đại diện và công ty, cháu thực sự không thể nói rõ, đó là chưa nói tới đồn đại dư luận có thể sẽ hủy diệt cả cháu lẫn em ấy.
Cháu quyết định chờ tới một ngày, chờ khi cháu có năng lực có thân phận tương xứng với em ấy cháu sẽ dũng cảm thử một lần, may mắn một ngày đó không quá xa xôi và chúng cháu vẫn còn rất trẻ.”
Ba mẹ Ninh gật đầu hài lòng khi nghe anh nói những lời này, họ sẽ không vì thân phận diễn viên của anh mà giữ thành kiến cùng ấn tượng cứng nhắc với anh, mà ngược lại họ cảm thấy một người trẻ tuổi tồn tại trong thế giới showbiz xốc nổi lại gìn giữ được tâm tính như vậy thật không dễ dàng.
“Cháu còn trẻ mà đã được có ý nghĩ này, rất tốt.” Ba Ninh đồng ý nói.
“Chủ yếu là do tác dụng dẫn dắt của thần tượng.” Thẩm An Chi cười cười thoáng nhìn Ninh Trí, Ninh Trí ù ù cạc cạc nhún nhún vai. (Ý TAC là NT là thần tượng của anh, idol sao thì anh theo vậy.)
Bốn người lại hàn huyên một hồi, ba mẹ Ninh tiễn Thẩm An Chi về, giờ đã là rạng sáng rồi không thể giữ người ta lại đến tận lúc ăn sáng được.
Sau khi tạm biệt Thẩm An Chi, Ninh Trí vươn vai rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, mẹ Ninh còn muốn kéo cô hỏi xem cô có ý tưởng gì thì bị ba Ninh giữ lại: “Bản thân con bé có chủ ý của riêng mình, chúng ta đừng can thiệp vào.”
Mẹ Ninh nghĩ nghĩ rồi gật đầu, hai ông bà đều nhìn rõ vẻ vui mừng trong mắt của nhau.
Lúc Ninh Trí rửa mặt xong nằm lên giường thì đã là sáng sớm, trời tờ mờ sáng, cô nằm trên giường nhớ tới nét mặt hoảng hốt lo sợ khi đó của Thẩm An Chi mà bất giác cong môi cười, di động bên gối đầu vang lên, vừa mở ra nhìn đã thấy tin nhắn của anh.
[Thẩm An Chi: Ba mẹ em nhận xét anh thế nào, không phải nói mẹ vợ càng xem con rể thì càng hài lòng sao? Chẳng nhẽ trừ cơ bụng ra thì không còn hạng mục nào khác ư?]
[Ninh Trí: Không.]
[Thẩm An Chi: Sao em lại lạnh lùng với anh thế chứ, anh còn tưởng là mai chúng ta có thể đi nhận giấy chứng nhận rồi.]
Cô gõ vài chữ rồi lại xóa hết, gửi qua cho anh một emoji ghét bỏ, cho thêm một câu đi ngủ chỉnh lệch giờ.
Ninh Trí chuyển di động về chế độ im lặng rồi ném qua một bên sau đó lại không nhịn được lấy tới xem anh nhắn gì, anh gửi cho cô một câu chúc ngủ ngon, lúc này cô mới an tâm đi ngủ.
Nhắm mắt lại, nhớ tới chuyện ở Los Angeles, cô và Du Hạ hàn huyên rất nhiều nhưng chuyện riêng tư bí mật thì không hé một lời nào trước camera.
Cô bình thản nói với Du Hạ, về sự xuất hiện của Thẩm An Chi, cô cảm thấy thú vị mới mẻ nhưng đồng thời cũng thấy sợ hãi, vì một đoạn kế tiếp trong cuộc đời cô sẽ có sự tham gia của anh.
Bước ngoặt đầu tiên trong đời là lúc học phổ thông, vì chiều cao của mình mà Ninh Trí luôn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ bàn chót, cô thường chống cằm nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu nhìn giáo viên trên bục giảng, nhìn các học sinh vùi đầu viết bài mà thấy cuộc sống học trò thật vô vị.
Thật đáng mừng là cô sắp thoát khỏi cuộc sống buồn tẻ này, một phút trước cô còn là học sinh phổ thông như bao người nhưng ngay sau đó cô đã được gói gém tiễn lên máy bay đi tới kinh đô thời trang Paris. Buổi trình diễn đầu tiên, lúc cô ngã xuống trong đầu cô đã vẽ nên rất nhiều hình ảnh và cuối cùng nó ngừng lại ở buổi chiều nhàm chán trong ngôi trường phổ thông kia.
Ừ thì trở về đi học cũng không sao.
Nhưng chỉ một giây sau nhân sinh của cô bị phá vỡ, từ đó cô tìm được Du Hạ, chong chóng gió dẫn hướng cho cái nghề người mẫu của cô.
Đại khái là vì có được những trải nghiệm như vậy trong quá khứ mà cô không bị sự rực rỡ chói lòa của giới thời trang mê hoặc, cũng sẽ không vui mừng như điên khi ánh đèn flash ào ào kéo tới. Bản thân cô không có sự quan tâm quá lớn với thời trang với túi xách hàng hiệu, ham muốn hưởng thụ vật chất của cô rất nhỏ thế nên cô chẳng bao giờ bị lạc mình trong phồn hoa.
Những người trong giới thời trang, trong showbiz đều như đang sinh hoạt trong một bong bóng nước khổng lồ nhưng lại cho rằng đó là cuộc sống và họ không thể rời xa được.
Cảm giác Thẩm An Chi cho cô là sự mơ hồ không thôi lúc mới bắt đầu và đến giờ thì cô có thể mô tả ra hình ảnh về anh trong suy nghĩ của mình, khi anh cười tươi trông vô cùng ấm áp, lúc lạnh lùng lại như một câu đố.
Cô nghĩ nghĩ rồi ngủ say tự lúc nào.
Thẩm An Chi nhìn màn hình điện thoại tối đi, xác định cô sẽ không nhắn tin lại nữa mới lấy khăn lông lau tóc, hắt hơi một cái, tăng nhiệt độ điều hòa, bắt đầu xem kịch bản phim lão Triệu gửi cho anh, phim điện ảnh có tên < Chờ ba ở tương lai* >, vừa xem sơ qua đã khiến anh thích thú, mới đầu anh còn tưởng đây là câu chuyện tình yêu xuyên qua thời không nhưng chờ xem xong mở đầu mới phát hiện nó liên quan đến tình thân.
*Đúng gốc thì tên này sẽ tạm dịch là “Tôi sẽ chờ bạn ở tương lai”: trong tiếng Trung chỉ có [wo] và [ni] tức là tôi – bạn nên mới có câu TAC tưởng đây là kịch bản tình yêu, nhưng đọc vào nội dung thì đây là câu chuyện về bố – con và người con xuyên về quá khứ vì muốn thay đổi ông bố sau đó anh ta lại xuyên về hiện tại và câu nói trước khi anh con trai xuyên về hiện tại đó là “Con chờ ba ở tương lai”. Các chương sau sẽ giúp mn rõ ràng hơn về bộ phim này.
Bất giác đắm chìm trong chuyện xưa, câu chuyện cũ này có ấm áp lại có vẻ tươi mát, có vui mừng rộn rã, có biến chuyển, hơn nữa nó không đầu tư cho hiệu ứng đặc biệt theo kiểu diễn viên Hollywood, cũng không giống những bộ điện ảnh cổ trang, hài kịch như trước kia mà là lấy một chất giọng thản nhiên để tạo dựng nên một câu chuyện.
Thẩm An Chi gần như khẳng định được, nếu anh giành được vai nam chính, một người bốa23 tuổi, thì nó sẽ trở thành một phần biểu tượng trong sự nghiệp diễn xuất của anh.
Anh hưng phấn gọi điện cho lão Triệu, lão Triệu lại bị đánh thức khi đang say giấc mộng lành.
# # # # # # #
Đối với một vài người thì đêm nay cũng là một đêm không ngủ, bộ phận quan hệ xã hội của công ty đại diện B đèn đuốc sáng trưng, tất cả các bài viết tràn đầy trời đất trên Internet đều bóc tin Thi Lạc, trên weibo thì khỏi phải bàn, scandal của anh bị loát tràn màn hình.
Trong khi nhân viên bộ phận quan hệ xã hội đều sứt đầu mẻ trán thì đầu sỏ gây nên rắc rối là Thi Lạc lại đang làm tổ trong ghế chơi game trên điện thoại.
Người đại diện nhìn cái bản mặt này của anh mà tức nổ phổi: “Coi như bỏ qua chuyện hẹn hò, giờ anh hỏi cậu, có bị chụp ảnh giường chiếu không? Cả clip làm tình nữa? Trong tay cô ta mà có nó thật thì chúng ta xong đời.”
“Không.” Thi Lạc miễn cưỡng hí mắt, anh có đôi mắt đào hoa nhìn vào trông rất đa tình mà trên thực tế anh chàng cũng đa tình thật. Lúc anh còn làm ca sĩ thì chỉ cần anh nháy mắt một cái thôi cả đoàn em gái dưới sân khâu đều đổ rầm rầm.
“Lần nào xong việc tôi cũng về nhà cả, ai rảnh hơi ở đó ngủ với họ.”
“Vậy còn được.” Người đại diện chỉ lo lắng cái này, anh vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghĩ tới tình hình ác liệt lúc này: “Fans hâm mộ của cậu đang giảm đi cực nhanh, giờ phải làm sao đây?”
Thi Lạc nhún vai vô tư, “Hẳn là mấy đứa fan trẻ trâu thích cho rằng một người đàn ông trưởng thành như tôi sẽ phải giữ thân trong sạch vì người hâm mộ. Bớt ảo tưởng đi, tôi là đàn ông đấy, hiểu chứ?”
“Hiểu hiểu hiểu, là vô cùng thông thường trong cuộc sống, nhưng cậu là nhân vật công chúng!” Người đại diện lớn tiếng.
Thi Lạc cất điện thoại, đứng lên ôm cổ ông anh đại diện: “Nếu công ty đã muốn tiễn tôi đi tìm chết, cô gái kia cũng đã phanh phui chuyện này rồi. Giờ chuyện đã rồi tình thế lúc nãy cũng đã quá tệ, dưới tình huống này chúng ta cũng không thể khoanh tay chờ chết chỉ có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất thôi ông anh.”
“Ý cậu là. . .” Người đại diện hiểu ý gật đầu: “Công ty sẽ bồi thường tổn thất cho chúng ta.”
Đúng lúc này, di động Thi Lạc kêu lên, anh ngoảnh nhìn người đại diện khẽ cười: “Anh xem, người muốn đàm phán gọi điện tới rồi đây.”
Anh quay người nhận cuộc gọi, cười nói: “Chị Vi, chị làm thế này thật quá không phúc hậu tí nào, đẩy em ra ngoài chắn đao chắn sóng gió còn mình thì an toàn lùi lại, chị nói em phải làm sao đây?”
Thi Lạc tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chúng ta hẹn chỗ nào đó nói chuyện ư. Chị cũng đang ở công ty à? Vậy vừa vặn, em đang ở chỗ bộ phận quan hệ xã hội đây này, chuyện bị khui ra nên em đã bị nghiêm lệnh không thể tự tiện đi lại và giờ thì đang bị cấm túc rồi.”
Bọn họ thảo luận chọn một địa chỉ thỏa đáng qua điện thoại, Thi Lạc tìm người đại diện đi cùng, anh đại diện buồn bực: “Cậu định yêu cầu chị Vi làm gì? Tiền bạc hả?”
Thi Lạc tặng anh một ánh mắt u ám đầy ý châm biếm: “Tiền? Bớt nhìn nhận thiển cận vậy đi anh, tôi muốn một vai diễn.”
“Cái gì? Cậu còn muốn đóng phim?! Đã bị bóc scandal lớn như vậy còn ai chịu dùng cậu đây?”
“Tôi nói anh Ngô này, hai chúng ta đang ngồi chung một con thuyền đấy.” Thi Lạc cạn lời buông tay: “Sao lại không cần chứ, một đống diễn viên kết hôn xong một mặt tìm bồ nhí ngoại tình mặt khác leo lên chương trình thực tế tỏ vẻ ân ái ngây thơ với bà vợ ở nhà rồi bị chụp ảnh bóc trần đầy ra mà vẫn có thể tẩy trắng nhảy nhót trên TV được kia kìa, như tôi đây quá lắm cũng chỉ bảo là sinh hoạt cá nhân hỗn loạn thôi, ok?”
Người đại diện nói không lại anh chỉ đành mặc kệ.
Bọn họ vào thang máy xuống bãi đỗ xe của công ty, nơi này có hệ thống bảo an 24 giờ cực cao tuyệt đối không một tên chó săn nào có thể mò vào được.
Vừa lên xe bảo mẫu Thi Lạc liền cười chào hỏi: “Chào buổi sáng chị Vi.”
“Ừ, tâm trạng của cậu không tệ lắm nhỉ.” Giang Vi nghía qua anh một cái, tố chất tâm lý của tên nhóc này cũng đủ mạnh đến tận giờ mà vẫn bình tĩnh thoải mái được.
“Đương nhiên.” Thi Lạc ngồi đối diện Giang Vi: “Chúng ta đều là người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi muốn vai nam chính.”
“Của bộ nào?”
“
.”
Vẻ mặt Giang Vi vẫn bình tĩnh như cũ, đây là bộ phim của đạo diễn danh tiếng, nào có chuyện nói được là được, diễn viên nào đóng vai gì nhất định phải tốn một khoản thời gian casting.
“Tôi sẽ giúp cậu liên hệ với đạo diễn và nhà sản xuất trước, còn giành được vai đó không thì phải xem bản lĩnh của cậu tới đâu.”
“Vậy tôi xin nhờ chị Vi rồi.”
Giang Vi nhanh chóng tổ chức một bữa tiệc cho Thi Lạc, mời các thành viên chủ chốt của bộ phim kia, một đoàn người hẹn nhau trong phòng riêng một khách sạn năm sao nọ.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, TV trong phòng này đang chiếu tập ba chương trình Thẩm An Chi và Ninh Trí tham gia, Thẩm An Chi có một bộ phim đang nổi cộng thêm show này nên gần đây đề tài về anh phải nói là rất nhiều rất nóng.
Đều nói người ngoài nghề ngồi xem náo nhiệt, người trong nghề lại nhìn ra nét, khi các fan trên mạng còn đang suy đoán xem hai người này có thật yêu nhau không thì người trong nghề chỉ nhìn thôi cũng rõ rồi.
“Thẩm An Chi lợi hại thật, chuyện yêu đương cũng muốn tỏ rõ cho cả thiên hạ biết mới chịu.” Thi Lạc nói đùa.
Vừa lúc này chương trình chiếu tới cảnh hai người cùng đi dạo quanh Universal Studios*, cùng uống một cốc nước, nhìn vào đó thật trông ngọt tận răng.
*Phim trường Universal Studio Hollywood nằm ở phía Tây Bắc Los Angeles và cách trung tâm khoảng 16km, được mệnh danh là “Thủ đô giải trí của Los Angeles”. Là phim trường hoạt động lâu đời và danh tiếng nhất tại Hollywood, phim trường có hàng triệu du khách đến tham quan mỗi năm. Không những là phim trường với những bộ phim nổi tiếng, phim trường Hollywood còn là một công viên giải trí. Để tìm hiểu thêm thì các bạn tra GG nhé.
Giang Vi nghe được bèn đâm thọc anh: “Đúng vậy, may mà họ không tìm tới cậu nếu không hỉnh ảnh anh bạn trai thâm tình mà chương trình bố trí cũng đổ nát theo.”
“Chương trình này cũng từng mời tôi nhưng tôi từ chối rồi, với cả dáng Ninh Trí cao như vậy, tôi không có hứng với cổ, chỉ có Thẩm An Chi mới hứng thú nổi thôi.” Thi Lạc nâng mắt thoáng nhìn qua: “Nói đến người này tôi đây cũng biết được chút chuyện về anh ta đấy.”
“Là gì?” Giang Vi xoay người dừng bước.
Thi Lạc kỳ quái nói: “Chị Vi có hứng nghe sao?”
Còn không phải vì mấy bức ảnh kia của cô rất có thể là do Thẩm An Chi tìm người thả ra nữa sao, bất cứ một ngôi sao nữ nào bị đuổi ra khỏi hoạt động thời trang thì ai chẳng thấy bị mất hết mặt mũi, huống hồ giữa cô ả và Thẩm An Chi vốn cũng có chút ân oán, có khi tên kia đã mang lòng muốn trả thù từ sớm.
“Cũng không có gì, chỉ là lúc tham gia cuộc họp thường niên hồi năm ngoái tôi và anh ta ngồi cùng hàng, vô tình thấy anh ta đang nhìn điện thoại, tôi còn tưởng anh ta đang xem thứ gì không ngờ sau đó lại thấy anh ấy đang xem Instagram của Ninh Trí.”
Giang Vi phất phất tay: “Cậu nói chuyện này thì được ích gì? Giờ ai mà chẳng biết họ đang bên nhau.” Cô bỗng ngừng lời, ngẩng đầu nhìn đạo diễn và nhà sản xuất đi vào, sau đó nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đều đã tới cậu cố mà biểu hiện cho tốt.”
Nhân tiện cô nàng sai trợ lý tắt TV rồi nhắm mắt làm ngơ.
Trên buổi tiệc mọi người đều giữ cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, Thi Lạc cũng tự đề cử mình với đạo diễn và nhà sản xuất, hai người kia liếc nhau ngập ngừng nói: “Nghe nói gần đây chuyện của cậu đang bị lầm ầm ĩ lắm.”
Thi Lạc cười sang sảng: “Không có gì, đỏ sẫm cũng là đỏ**, tôi tin tưởng nếu tôi có thể diễn tốt nhân vật này, khán giả sẽ sớm quên hết mấy tin đồn xấu về tôi thôi.”
**ý chỉ: ăn chửi nhiều bị anti nhiều cũng là một kiểu nổi tiếng.
Bữa tiệc trôi qua phân nửa, đạo diễn và nhà sản xuất cũng không mở miệng, họ cảm thấy hình tượng của anh chàng Thi Lạc này cũng rất phù hợp với nhân vật lạc quan rộng rãi trong phim, nhưng lại không muốn tác phẩm bị nghi ngờ nên đành tỏ ý chuyện mời Thi Lạc tới quay thử họ sẽ bàn bạc lại sau.
Đạo diễn và nhà sản xuất về trước, Giang Vi nghe trợ lý nói đạo diễn có ý chọn Thẩm An Chi, vì tính cách của vai diễn mà ban đầu họ không tính tới anh nhưng sau đó lại xem được diễn xuất của anh trong tiết mục giải trí, bèn cho rằng anh có thể đảm nhiệm được, huống chi kỹ thuật diễn của anh tốt, danh tiếng có thể bảo đảm phòng vé được, còn có thể thu hút các doanh nghiệp tài trợ.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Thi Lạc cười nói: “Chị Vi, chị xem chuyện này có thành công không?”
“Không thể thành cũng phải thành.”
Thi Lạc bị vẻ mặt khủng bố của cô làm giật mình, anh và người đại diện cũng chuẩn bị rời đi, trước đó cũng nói thêm: “Vậy em cảm ơn chị trước, còn có chuyện nào mà chị Vi không làm được đâu chứ?”
Giang Vi không lên tiếng nhìn anh rời khỏi, đương nhiên là có một số chuyện cô ả không thể làm được, với cô mà nói việc tiến vào giới thời trang gian nan vô cùng, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc lại bị người ta tát thẳng vào mặt, hình tượng tỉ mỉ tạo ra trong mắt quần chúng suýt chút bị hủy trong thoáng chốc.
Quy tắc trò chơi trong giới thời trang và showbiz có sự khác biệt, cô ả có thể chơi đùa xoay vòng cả giới showbiz đương nhiên cũng có thể thuận thế tiến vào giới thời trang.
Trước mắt Met Gala* – sự kiện được xem như giải Oscar của giới thời trang sắp bắt đầu, Met Gala hay còn gọi là Met Ball, sẽ tổ chức buổi liên hoan khiêu vũ từ thiện tại Metropolitan Museum of Art** New York, do tạp chí Vogue Mỹ chịu trách nhiệm tổ chức, chỉ có các sao hạng A cấp cao người Hoa mới có thể được mời tham dự.
*Met Gala: tên gọi đầy đủ là Costume Institute Gala là một trong những sự kiện thời trang được đánh giá cao nhất trên trên thế giới với mệnh danh là “Oscar của giới thời trang”. Sự kiện này mang ý nghĩa lớn đối với làng thời trang thế giới và không phải ai cũng được mời tham dự, là sự kiện nhằm chúc mừng và gây quỹ ủng hộ cho Viện Bảo tàng Nghệ Thuật Metropotian.
**Metropolitan Museum of Art: Viện bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan (viết tắt là the Met) là một trong những viện bảo tàng mỹ thuật lớn nhất của Hoa Kỳ, đặt tại trung tâm Thành phố New York. Viện bảo tàng này được thành lập năm 1870 và mở cửa đón khách năm 1872. Trong viện bảo tàng có các bộ sưu tập rất quý hiếm về nghệ thuật Ai Cập cổ đại và phương Đông cổ, nghệ thuật châu Âu gồm các kiệt tác của Titian, Georges de La Tour, Rembrandt, Monet, Van Gogh… và những báu vật khác thuộc Hy Lạp cổ đại, La Mã, nghệ thuật Hồi giáo Trung cổ, đặc biệt là hội họa châu Âu thế kỷ 20.
Vé vào tiệc năm nay đã bị đẩy lên mức giá 50000 USD/vé nhưng không phải ai có tiền là mua được. Bên ban tổ chức tạp chí Vogue Mỹ sẽ tạo danh sách khách quý mục tiêu, số người được mời hàng năm đều bị giảm đi, vì bảo đảm quy cách cao cấp cho buổi liên hoan khiêu vũ từ thiện mà tổng biên tập Anna Wintour* của tạp chí Vogue Mỹ không ngừng ngăn các minh tinh tính toán tiến vào chà thảm đỏ ở ngoài cửa, bởi vậy phẩm cách cũng càng ngày càng cao hơn.
* Anna Wintour: mấy bạn GG search đi nhé, mị lười tìm.
Có ba cách để được tham gia Met Gala, một là dựa vào lời mời từ nhà thiết kế, cô ả vốn tính dàn dựng quan hệ với Anderson nhưng giờ thì không bò lên nổi, hai là dựa vào thương hiệu mời, nhưng thương hiệu lại ưu ái cho việc mời siêu mẫu tham dự hơn, quần áo của họ sẽ được xuất hiện trên tạp chí Vogue, như vậy cả siêu mẫu lẫn thương hiệu đều được lợi, ba là dựa vào lời mời của tổng biên tập Vogue, cái này cần tới người quen rồi quan hệ và cả già vị của chính bản thân.
Kết thúc bữa tiệc Giang Vi nói với trợ lý trên xe bảo mẫu: “Gọi điện thoại cho biên tập chính của tòa soạn, hỏi họ xem họ có biết danh sách tham gia năm nay không?”
“Được.” Trợ lý nhanh chóng làm việc.
Xe bảo mẫu chạy ra garage tầng ngầm, một chiếc xe khác lái vào, Hạ Luyến vừa tham gia một hoạt động xong đang định tới khách sạn dùng cơm, cô lướt di động, weibo lại có chương trình trực tiếp của Ninh Trí, phía dưới có người hâm mộ hỏi Ninh Trí có tính tham gia Met Gala không, Hạ Luyến nhìn mà chướng cả mắt rồi lại xót cho chính mình, tới cả tư cách tham gia cô cũng chẳng có thế mà Ninh Trí chỉ cần muốn đi là đi được ngay, đơn giản là vì cô có bạn bè là nhà thiết kế còn có thương hiệu lớn tài trợ cho.
Nếu là những năm trước thì số tiếp thị thời trang đã chộn rộn từ lâu, nhưng tin tức năm nay dường như hơi trì trệ. Hạ Luyến vốn tính dùng scandal kia kéo Giang Vi xuống bệ, chẳng ngờ bà cô già kia lại khủng bố muốn chết chẳng mấy chốc đã xử lý xong xuôi còn kéo Thi Lạc xuống nước.
Mà thôi hướng đi của cả hai khác nhau nên chẳng sao cả cứ xem như cô vừa coi xong một vở diễn.
Liệu Ninh Trí có tham gia không?
Trong tòa soạn nằm ở trung tâm thành phố, khi cô đang nhận phỏng vấn tạp chí cũng được hỏi về vấn đề này, mấy ngày trước Anderson có gọi điện thoại mời cô cùng tham dự nhưng cô lại chẳng hứng thú gì với sự kiện này nên chỉ bảo sẽ suy nghĩ xem.
Kết thúc phỏng vấn Ninh Trí đi tìm bạn tốt Vương Dao về chung, mười giờ tối họ còn có thể đi ăn uống với nhau.
Vừa tới gần chỗ công tác của Vương Dao cô đã thấy cô ấy dùng nét mặt như được giải thoát cúp điện thoại: “. . . Ngại quá, giờ tôi cũng chưa chắc được tổng biên tập sẽ mời minh tinh nào cả, già vị sao, chị Vi đương nhiên có thể coi là A già, nhưng tôi thật sự không biết danh sách thế nào, chừng nào có tin tức chính xác tôi nhất định sẽ báo cho chị.”
Cô nàng vừa xoay lại liền giật mình khi thấy Ninh Trí: “Bà đi đường không chút tiếng động vậy, xong việc hết rồi à? Đi mau, đi mau, tôi không muốn phải nghe cuộc gọi nào nữa, chừng ấy lại có trợ lý minh tinh gọi tới hỏi tôi chuyện danh sách.”
“Cái gì? Met Gala?”
Vương Dao than thở.
“Chính là chuyện này, cứ mỗi lần tới sát tháng này tôi lại cảm giác được một hồi gió tanh mưa máu, một trận cấu xé bức ép để được lên thảm đỏ bắt đầu trước thời hạn.”