Edit + beta: Linxu
“Anh sao vậy?” Ninh Trí thoáng thấy vẻ mặt bất thường của anh, không khỏi hỏi một câu.
“Không có gì, thấy một bản tin mới, để anh xem lại xem.” Thẩm An Chi mở weibo đang được tìm kiếm nhiều nhất này ra.
Lúc vừa thấy blog này trong lòng anh thoáng chốc trở nên căng thẳng, chờ lúc click vào mới phát hiện nó không dính dáng gì tới anh, tiêu đề nói rõ đó là một vụ scandal, nhưng nam minh tinh có họ mở đầu bằng chữ S trong showbiz này cũng rất nhiều, họ Thẩm giống anh, cũng có họ Thương, còn có họ Thi nữa, hàng loạt cái tên không ngừng xẹt qua trong đầu anh.
Theo những lời cô nữ sinh này tiết lộ đã chỉ ra người họ S kia là nam diễn viên trẻ đang hot, chuyển từ ca sĩ sang diễn viên, dựa trên điều thứ nhất anh đã thoát khỏi nhóm đối tượng tình nghi.
Thẩm An Chi nhìn sang bình luận bên dưới, phương hướng của các bình luận này đều chỉ hướng về phía một nam minh tinh tên Thi Lạc của công ty khác, Thi Lạc có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, lúc cười lên trông khá xấu xa, có vẻ hơi hư hỏng, định vị của câu ta thiên về phía thu hút những người hâm mộ trẻ tuổi.
Nhưng không ngờ cậu chàng lại bị nổ ra scandal này, từ bản tin giật gân nọ thì cô bé kia cho rằng cô và Thi Lạc đang yêu nhau, chỉ vì anh là người của công chúng nên không thể công khai yêu đương với mọi người được. Nhưng thật không ngờ, cô vô tình phát hiện cùng lúc này anh còn có quan hệ với nhiều nữ sinh khác nữa, các cô ấy lại đều người hâm mộ của Thi Lạc.
Có bản chụp màn hình wechat hiển hiện rất rõ nội dung câu chuyện, nữ sinh chất vấn Thi Lạc có phải anh đang bắt cá hai tay không, cô muốn anh cắt đứt quan hệ với các cô gái kia, Thi Lạc chỉ đáp lại một câu, anh chỉ coi cô bé là bạn. Lần này nữ sinh kia tức không nhịn được, lên weibo quậy lớn vụ này.
Thẩm An Chi vừa xem vừa ra hải quan, trên đường còn tán gẫu chuyện này với Ninh Trí.
“Anh biết cậu ta?” Ninh Trí lại gần di động của anh nhìn xem, cô không mấy hứng thú với những scandal xuất hiện trong showbiz.
Thẩm An Chi thấy cô đột nhiên lại gần, hành động thân mật trong vô tình khiến tim anh đập nhanh hơn rung động hơn, ánh mắt anh lướt qua tóc đen mềm mại của cô, cười cười nói: “Lúc tuyển vai phim truyền hình có gặp qua, còn có một lần nữa nhưng là trong buổi họp thường niên năm ngoái, biết thì anh có biết nhưng không quen gì.”
Ninh Trí cảm thấy không có gì đáng để hứng thú thu hồi ánh mắt, thẳng người lại.
Thời gian bọn họ đến sân bay là lúc rạng sáng, trong sân bay không có nhiều người, hai người không cần che giấu kỹ, lấy hành lý rồi vào bãi đỗ xe vô cùng suông sẻ.
Lên xe, Thẩm An Chi gọi điện thoại cho lão Triệu, lão Triệu đang ngủ thì bị đánh thức, dụi mắt vừa thấy là anh liền nghe máy ngay, nói xong câu đầu tiên anh mới bật đèn lên: “Cuối cùng thằng nhóc nhà cậu cũng chịu mở máy rồi hả, giờ đang ở đâu đó?”
“Về nước rồi anh.” Nhìn Ninh Trí lên xe xong liền nhắm mắt đi ngủ anh khẽ nói, “Em vừa xuống máy bay liền thấy cái weibo hot search kia, hết cả hồn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh?”
Nghĩ tới cái này lão Triệu vỗ giường cái rầm, kích động nói: “Dám chắc chú không biết trong mười hai giờ này đã xảy ra chuyện gì đâu!”
Kim giờ đảo ngược một vòng, thời gian quay ngược về 12 tiếng trước, trước khi Thẩm An Chi và Ninh Trí lên máy bay, nghe lời nhắc nhở của trợ lý, lão Triệu nhìn xuống bài post tin tức giật gân mới được đăng lên trên màn hình máy tính, người này đăng bài viết ngay trên một diễn đàn bát quái.
[Chủ thớt và các bạn “chẻ” đang đi du lịch ở Mỹ, mà mọi người đều thích xem phim Mỹ nên rất tò mò về các ngôi sao Âu Mỹ, vừa lúc đó ở gần Hollywood có tổ chức lễ khai mạc, cả nhóm chủ thớt liền đi xem náo nhiệt.
Kết quả, mọi người đoán xem tụi này thấy gì nào? Giang Vi tự xưng là nhất tỷ showbiz lại bị đuổi ra khỏi Flagship Store của Dior tại Los Angeles, trông vui tai vui mắt cực.
Nhất định sẽ có người bảo không có hình ảnh không có gì chứng thực này nọ, bên dưới là một số hình ảnh tui đây chụp được. Thảo nào hoạt động lớn như vậy mà Giang Vi không đăng thông cáo, ra là vì lẽ này.]
Lão Triệu kéo chuột xuống dưới, thấy Giang Vi vị bảo toàn da đen “hộ tống” ra khỏi Flagship Store, nét mặt cô nàng đầy vẻ tức tối căm giận, trợ lý bên cạnh còn dùng tay chỉ vào ống kính, vẻ mặt cùng tư thái cay nghiệt không ai bằng, chỉ nhìn bầu không khí trong bức ảnh thôi là biết ngay hiện trường lúc đó nát cỡ nào.
Anh tiếp tục kéo xuống trang dưới, đảo qua bình luận đọc lướt cực nhanh, phần lớn mọi người đều cười nhạo Giang Vi, ai bảo cô nàng chẳng có được mấy bộ phim tiêu biểu đã muốn sao tác, ra nước ngoài cọ thảm đỏ, cọ tú, làm như mình cao lớn lắm.
Ra chuyện này, quần chúng vây xem đều thích nghe ngóng xào xáo, cũng thuận tiện cho mấy minh tinh đang tính đu lên danh hiệu “Trendsetter” một tiếng chuông cảnh tỉnh.
*Trendsetter: gốc “Triều nhân”: ý chỉ người dẫn đầu về một trào lưu, xu hướng nào đó trong thời trang hoặc có một tư tưởng vượt trội đột phá trong giới thời trang. Cơ bản có thể hiểu nó là con người của thời trang, tạo nên một phong cách thời trang mới riêng biệt.
Tin tức giật gân này vốn không dính dáng gì tới Thẩm An Chi, nhưng lão Triệu lại nhạy cảm nhận thấy được có thể tin này là do ai đó cố ý thả ra, vì các minh tinh người Hoa tới tham gia hoạt động này không có mấy, và Thẩm An Chi là một trong số những người đó.
Chẳng lẽ có người cố ý muốn Giang Vi nghĩ rằng đây là do đoàn đội của Thẩm An Chi làm, lão Triệu vừa định nhắc nhở anh thì tên nhóc chết tiệt này lại tắt điện thoại lên máy bay mất tiêu.
Anh tiếp tục chờ xem bộ phận quan hệ xã hội của Giang Vi sẽ làm gì với nguy cơ này, còn cái tin tức giật gân trên lầu thì bị mấy bà tám khiên lên weibo ngay, có một lần leo thẳng lên vị trí hot search nhưng bị xóa sạch ngay sau đó.
“Hoá ra trung gian còn có chuyện này.” Thẩm An Chi nhíu mày “Vậy cái đầu đề weibo bây giờ lại đổi thành vụ scandal đại bạo chuyện Thi Lạc hẹn hò là sao anh?”
“Cậu vẫn không rõ sao?” Lão Triệu ngồi xuống, giọng nói đã bớt vẻ ngái ngủ, giữ vững tinh thần nói: “Đây là dụng ý do bộ phận giải quyết khủng hoảng ban quan hệ xã hội của Giang Vi làm, mọi người, kể cả truyền thông lẫn quần chúng đều bị cái phốt lớn của Thi Lạc kéo đi, so với việc bị đuổi khỏi hoạt động thời trang thì khán giả càng thích xem bốc phốt chuyện nam nữ hơn, nhất là khi nhân vật chính còn là nam minh tinh.”
Thẩm An Chi trầm ngâm, nháy mắt liên hệ hai chuyện này lại với nhau, anh nói ý nghĩ của mình với lão Triệu: “Nói cách khác, vụ này là do Giang Vi cố tình cho người làm ra vụ phốt lớn về Thi Lạc nhằm dời ánh mắt của thiên hạ sang chỗ khác.”
“Nói thừa, anh nói câu khó nghe thì não của netizen chẳng khác gì não cá vàng trí nhớ chỉ kéo dài đúng 7 giây, bê bối bị bốc phốt mạnh mẽ thi nhau nhảy lên đè bẹp cái cũ, em xem giờ còn ai nhớ tới chuyện Giang Vi nữa, lướt hết màn hình hot trend đều là vụ scandal này, ảnh chụp màn hình wechat của nữ sinh và Thi Lạc, còn có bản ghi âm đều bị phanh phui rõ rành rành cả ra.”
“Nhưng Giang Vi và Thi Lạc là cùng một công ty. . .” Thẩm An Chi thắc mắc.
Bên kia điện thoại lão Triệu hừ lạnh: “Cho nên anh mới nói cái bà Giang Vi kia đáng sợ tới cỡ nào.”
“Anh đoán scandal của mình vừa xảy ra thì cô nàng đã chạy đi tìm cao tầng công ty thương lượng nên giao tiếp như thế nào ngay, tính tới hiện tại thì một Giang Vi có thể mang về lợi ích hơn cả hai Thi Lạc, phải bảo vệ ai đây? Lãnh đạo công ty đâu có bị ngu, ai có thể mang đến lợi ích nhiều hơn thì bảo vệ người đó thôi.”
“Bình thường thế lực của cô ta không rõ, nhưng chưa từng bị lộ tin đồn xấu nào, anh đoán có lẽ trong tay cô ả còn có mấy minh tinh khác nữa cơ, một khi có chuyện thì mấy người này sẽ có tác dụng ngay.”
Nói đến đây, giọng điệu lão Triệu trở nên thâm thúy hẳn: “Thẩm An Chi, em thấy không, có lẽ không có Thi Lạc này, thì còn có Lý Nhạc, Vương Nhạc khác, giúp cô ta thoát khỏi rắc rối. Tầng nước trong showbiz này vốn cực sâu, ngày trước em chưa bao giờ bị chèn ép nhưng dù thế thì cũng không thể để chuyện yêu đương làm cho ngu muội, kể cả hiện tại lẫn tương lai. Thân ở trong showbiz, không tiến ắt sẽ lùi, chỉ khi em có tác phẩm tiêu biểu để đời của riêng mình và có danh tiếng lẫn fan only vững chắc thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, lãnh đạo cấp cao của công ty cũng phải đi suy xét tới lợi ích mà em mang lại trước tiên.”
“Em biết, em không phải cậu trai trẻ Thẩm An Chi thời vừa tốt nghiệp đại học năm ấy.” Thẩm An Chi thản nhiên nói: “Thôi em cúp máy đây, anh nghỉ ngơi đi, ngày kia em sẽ đưa tin tới công ty, chuẩn bị tuyển vai điện ảnh.”
“Ừ, được rồi, em cũng nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thẩm An Chi cúp điện thoại, nhìn màn hình tối đi, nước trong showbiz rất sâu, minh tinh có thể xuất hiện trong tầm mắt khán giả thì chẳng kẻ nào là người ngốc nghếch thơ ngây.
Khát vọng thanh danh, khát khao nhận được sự chú ý, ánh đèn flash và ống kính máy quay khiến con người ta lạc mất chính mình, không nổi tiếng thì không từ thủ đoạn để được nổi tiếng, còn kẻ nổi tiếng rồi cũng phải tính kế để giữ vững địa vị của mình.
Anh nhếch mép cười lạnh, một nụ cười tự giễu, bởi vì anh cũng thân rơi trong vòng xoáy này. (Linh: ko phải là ngược gì đâu, mà t cố tình để thế này cho nó hay.)
Thẩm An Chi lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, khởi động xe chạy vào quốc lộ, ban đêm không bị kẹt xe, xe chạy bon bon một đường vào tới trung tâm thành phố.
Dưới ngọn đèn đường cao cao, anh khẽ đẩy Ninh Trí, “Ninh Trí, nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
Ninh Trí không mở mắt, cô nhẹ giọng nói tên một tiểu khu.
Thẩm An Chi lái xe đến dưới lầu nhà cô, Ninh Trí bảo anh lái vào garage tầng ngầm, trước khi xuống xe cô hỏi anh: “Ừm, Thẩm An Chi, tôi vẫn chưa hỏi anh một câu.”
“Về chuyện gì?” Anh vừa sang xe vừa trả lời.
“Sao anh lại thích tôi? Là vì vẻ ngoài của tôi hay vì tôi là người mẫu?” Ninh Trí thờ ơ hỏi.
Trong xe yên tĩnh, nghe được câu hỏi của cô Thẩm An Chi cười: “Em muốn nghe lời thật không?” Liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô: “Được rồi, nhất định em muốn nghe lời thật lòng.” Anh chống tay lên tay lái, suy tư một hồi rồi nói: “Bởi vì em rất đặc biệt.”
Ninh Trí khẽ cười châm biếm.
“Anh không nói đùa đâu, em tồn tại trong giới thời trang 8 năm, nói không lên sàn catwalk là dứt khoát không lên luôn, hoàn toàn không bị lạc lối trước ánh đèn flash và hào nhoáng của sân khấu. Có biết bao cô gái trở nên ngu muội si mê chỉ vì một chiếc túi xách hàng hiệu hay một bộ trang điểm nổi danh, nhưng em thì không. Váy hoa áo gấm, danh tiếng, tên tuổi, mức chú ý của công chúng, em mặc kệ, em luôn chuẩn bị thật tốt để bứt ra khỏi nó và làm một người bình thường như bao người khác.”
Nghĩ vậy Thẩm An Chi không ức chế được mà cong cong môi: “Bao nhiêu người nếm được sự ngon ngọt của danh lợi, chẳng một ai muốn tuột khỏi mây cao về lại mặt đất cả, nhưng em lại đi về thoải mái như thường dù em đang đứng trong thế giới thời trang muôn màu muôn vẻ.”
Nghe thế vẻ mặt Ninh Trí nghiêm túc hơn, cô gật gật đầu: “Cái tin như tin vừa nãy, anh đã từng trải qua chuyện tương tự thế chưa?”
Thiếu chút nữa thôi là Thẩm An Chi đã muốn nâng hai tay giơ cao giấy chứng nhận trong sạch lên, anh bất mãn kèm uất ức nhìn cô: “Sao em có thể nghĩ về con người anh như vậy được, anh không có sở thích kiểu đó, với lại càng không có thời gian đi làm.”
“Vậy tức là có thời gian thì sẽ muốn đi làm chuyện này hả?”
“Đương nhiên không.” Đôi con ngươi của Thẩm An Chi hơi hạ xuống, nhìn cô thấp giọng, làm rung động màng nhĩ của cô trong bóng đêm, chạy thẳng đến tận đáy lòng: “Em hỏi anh nhiều vậy, anh cũng muốn hỏi em một câu, em đã từng hẹn hò với fan chưa?”
Ninh Trí giương mắt nhìn anh, “Vậy phải xem khuôn mặt của bạn fan kia có đủ đẹp không, có hiểu rõ về tôi không, không chỉ chuyện trên giường, chúng tôi còn phải tâm sự hợp với nhau.”
“Như vậy, anh đã được chưa?” Sau khi hỏi ra lời này, yết hầu anh run run.
Anh không nghe được câu trả lời của cô, bởi vì cô dùng hành động nói cho anh, cảm giác hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau thật sự rất tốt đẹp, anh dần đắm chìm vào đó.
Từ ga ra đến thang máy lên nhà Ninh Trí, Thẩm An Chi vất vả nhẫn nhịn, anh cảm thấy một ánh nhìn tuỳ ý của Ninh Trí đều mang theo sự hấp dẫn vô tận, khiến yết hầu anh căng chặt.
Đã thế cô còn tác oai tác quái vươn tay xoa cằm anh ngay trong thang máy, theo ý anh ánh mắt cô lúc này chọc người vô cùng, con ngươi đen của anh nhìn chằm chằm cô.
Cửa thang máy vừa mở, bước vào trong phạm vi nhà cô, hai người vừa hôn môi vừa cởi áo khoác, so với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lúc trước thì lần này anh hôn đến mê muội vô cùng, như thể anh muốn cho Ninh Trí biết anh say đắm cô biết nhường nào, trong bóng đêm yên tĩnh vang lên tiếng hôn môi đầy ái muội.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Trí: Hẹn hò không?
Thẩm An Chi: Hẹn hẹn hẹn.