Khi Mục Chấp vừa mang An Tĩnh đang yên tĩnh trở lại giường thì cánh cửa lại được mở ra, một tiếng bước chân mạnh mẽ tiến vào. Mục Chấp nghe tiếng chân này có chút nhíu mày, quay đầu lại nhìn thì thấy đối phương là Mục Niệm khiến cho anh dâng một cổ khí gì đó không thiện cảm, dù đó là anh trai ruột của mình.
Mới hai ngày mà Mục Niệm trông có vẻ tiều tuỵ đến đáng sợ, hốc mắt lún sâu đen kịt thành một mảng lớn. Dưới cằm nhọn đã lởn chởn vài cọng râu dưới. Mục Chấp nhìn thấy bộ dạng của anh trai mình thì đoán chừng đã không ngủ hai đêm liền. Anh nhàn nhạt bước tới cầm một chiếc ghế tựa gần đó đưa cho Mục Niệm ngồi, bản thân cư xử như chủ nhà khi tiếp khách vậy.
“Anh ngồi đi.”
Tiếp nhận chiếc ghế từ tay em trai mình, Mục Niệm không quan tâm đến giọng điệu chủ nhà của Mục Chấp. Anh đặt một giỏ trái cây lên bàn, rồi ngồi xuống. Mục Chấp thấy anh mình đã ngồi, không mặn không nhạt mà ngồi bên mép giường của An Tĩnh. Bàn tay dịu dàng nâng một bàn tay nhỏ nhắn chằng chịt mũi tiêm lên vuốt ve, như muốn thể hiện chủ quyền của mình vậy.
Mục Niệm có chút nhíu mày nhưng lại không nói gì. Anh sao chẳng biết được tâm tư của em trai mình chứ? Ánh mắt lại lơ đễnh nhìn sang An Tĩnh vẫn an an ổn ổn nằm như lâm vào một giấc ngủ sâu, đôi mắt không chút gợn sóng nhưng lại pha đủ loại chua xót vào bên trong đó.
“Tiểu Tĩnh em ấy thế nào rồi?”
Mục Chấp không ngẩng đầu lên nhìn Mục Niệm, trong mắt của anh lúc này toàn hình bóng của An Tĩnh đang in sâu trong đó. Môi mỏng khẽ nhếch lên một chút, nhàn nhạt trả lời vấn đề cho Mục Niệm.
“Tình trạng của cô ấy không được khả quan cho lắm. Nếu như trong vòng ba tháng này không tỉnh thì có thể cô ấy mãi mãi không bao giờ tỉnh lại được nữa.”
Mục Niệm đoán được phần nào đó, anh không nghĩ nó lại nghiêm trọng đến thế. Ánh mắt càng trở nên ảm đạm đi vài phần, thê lương. Mục Chấp cũng thế, bi thương đã bao trùm lên khuôn mặt thanh niên non nớt.
Cả căn phòng dần trở nên yên tĩnh đi, chỉ còn lại là tiếng thì thào mệt mỏi của cơn gió dạo chơi bất chợt. Thoang thoảng trong căn phòng nhàn nhạt mùi khử trùng là mùi sơn chi trong đó. Rèm trắng bay phất phới không theo quy luật, thi thoảng va chạm vào nhiều vang lên vài tiếng đồm độp.
Mục Niệm hết nhìn Mục Chấp rồi đảo mắt nhìn vào An Tĩnh trên giường bệnh, anh khẽ hít một hơi lạnh. Giọng nghèn nghẹn nên có chút khàn khàn, không trầm lắng như tiếng suối êm ả thường ngày nữa.
“Đêm đó, em đã đứng ngoài cửa đúng không, Mục Chấp?”
Đáy mắt đau xót khẽ động một cái khi nghe lời của Mục Niệm, Mục Chấp nhàn nhạt không trả lời. Cho đến khi.
“Anh biết em đã nghe hết mọi chuyện. Nên cũng em hiểu được phần nào.”
“Thì đã sao?”
Bên tai lúc này của Mục Chấp đã ùn ùn những lời bày tỏ của Mục Niệm ngày hôm đó, trái tim anh dường như bị ai đó bóp nghẹn lại vậy.
“Tiểu Tĩnh à, anh biết là chuyện kiếp trước là anh đã sai. Anh không nên nghe lời hắn ta mà đã khiến cho em đỡ một nhát dao cho anh. Anh đã rất hối hận, trước khi chết anh đã tận tay giết chết hết những kẻ đã hại em. Và tên đáng chết nhất lại chính là anh. Anh rất xin lỗi vì chưa có sự cho phép của em mà đã cùng em chôn vào một phần mộ của anh. Em thấy anh quá biến thái bệnh hoạn đúng không?”
“Kiếp này anh sợ em lại gặp chuyện không lành nên cố gắng tránh càng xa càng tốt nhưng mà mọi chuyện tai ương đều rơi xuống phải em. Không lẽ nào do anh trùng sinh nên mọi sự trừng phạt của thiên đạo lại rơi xuống người của em sao? Nếu có như vậy anh trước kia thà chết mãi mãi không siêu sinh trong vãng luân hồi để em gặp chuyện như thế này.”
“Tiểu Tĩnh à, em biết không điều khiến anh cực kỳ hối hận ở kiếp trước là không nhận ra được tình cảm chân thành của em ở kiếp trước. Vậy kiếp này, em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp lấy không? Em im lặng thì anh cho là đồng ý đấy nhé?”
“Tiểu Tĩnh, anh yêu em.”
Hai bàn tay bóp chặt lại, Mục Chấp nhìn thẳng vào anh trai của mình. Mày trên đã nhăn lại cực điểm thoáng lên sự không kiên nhẫn cho lắm. Mục Niệm thấy vậy coi như không có mà nói tiếp.
“Nhìn bộ dạng của em, anh không cần hỏi thêm gì. Chắc em cũng nghĩ anh bị điên đúng không?”
“Đúng thế. Anh có đừng lảm nhảm những lời đó với em nữa.”
Mục Niệm thoáng lên một nụ cười nhạt khiến cho Mục Chấp cực kì chói mắt. Nhưng khi nghe anh trai mình nói xong thì lòng càng nhói đau hơn.
“Nói ra thì em cũng cho rằng anh là kẻ điên. Thực ra anh có ký ức kiếp trước.”
Lời nói nhẹ bâng không có đầu không có đuôi khiến cho tâm trạng của Mục Chấp cực kỳ tồi tệ đi. Nhưng đây chỉ mới mở đầu cho chuỗi đau xót.
“Kiếp trước, bởi vì Tiểu Tĩnh đỡ thay anh một nhát dao. Từ đó mãi mãi kết thúc tuổi 25 của em ấy. Anh thật ngu ngốc không nhận ra tình cảm của cô ấy, đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi.”
Nghe đến đây, Mục Chấp không kiềm chế được bản thân mình mà hét rống lên vào mặt Mục Niệm.
“Con mẹ nó, sao lúc đó anh không tự đi mà chết đi! Cô ấy có tội tình gì mà anh đối xử như thế chứ?”
Mục Niệm không chấp nhặt gì điệu bộ hùng hồn của em trai mình, ánh mắt thê lương không tiêu cự nhìn vào An Tĩnh.
“Nếu biết trước như thế thì anh đã không hối hận rồi.”
Đúng vậy, trên đời này làm gì có viên thuốc chữa bệnh mang tên là hối hận chứ? Chỉ cố gắng khoả lấp những sai lầm của mình bằng những nồi dằn vặt đang giằng xé thầm kín bên trong. Rồi lại chôn mình trong những khoảng tối ám ảnh mà bản thân mình tự tạo lấy.