18
……
Vì cảm giác mắt mình bị bịt kín.
Vải đen, chẳng nhìn thấy gì cả, mọi giác quan như được giải phóng vô hạn.
Anh vén tóc mái lên, xoa xoa đầu tôi.
Đầu ngón tay hơi chai sạn, là anh rồi.
“Anh.” Tôi lên tiếng gọi.
Anh không đáp, đưa tay cởi cúc áo tôi.
Con đường phía trước.
Tôi rùng mình khép chặt lại.
Anh xoa xoa dái tai tôi.
“Ngoan, đo nhiệt độ nào.”
……
“Anh, sao lại bịt mắt em?”
“Vì em đáng.”
Tôi cố gắng cảm nhận hơi thở của anh phả bên tai, so với bình thường còn rõ ràng hơn vạn lần, tim tôi đập thình thịch.
“Trừng phạt lớn sao?”
“……”
“Để dạy dỗ em, em gái ngoan.”
Cổ tay tôi bị anh kiên nhẫn trói lại, tôi dò theo âm thanh của anh.
Nhưng anh không lên tiếng, tôi chỉ cảm nhận được tiếng sột soạt của ga giường và quần áo, cùng với bàn tay anh nắm lấy cổ tay tôi, quấn dải lụa lên đó.
Không đau, cũng không khó chịu,
Nhưng lại rất chua xót, giống như anh đang phát sốt vậy.
“Anh, em sai rồi.”
Tôi chỉ có thể cầu xin anh tha thứ.
Anh khẽ ừ một tiếng, tôi không rõ thái độ của anh, trước mắt chỉ một mảng tối đen.
Anh rút nhiệt kế từ nách tôi ra, dường như đang xem con số trên đó.
“Sai ở đâu?”
Tôi nghe thấy anh hỏi.
“Em không nên lừa anh.”
“Không nên còn liên lạc với Du Trạch.”
“Nhưng anh biết không, em tìm bọn họ, thật ra là muốn…”
Một bàn tay ấm áp đặt lên trán tôi, tôi đoán anh đang dùng trán mình để thử nhiệt độ của tôi.
“Đừng nói.”
“Lục U, anh không tức giận vì em lừa anh.”
“Là em cố ý, để mình bị cảm.”
“Lục U, em có hiểu không?”
Anh dùng đầu gối tách hai chân tôi ra,
“Em vì anh, mà làm tổn thương chính mình.”
“Cho nên anh muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình.”
Lục Minh nói mỗi thế giới đều khác nhau,
Mà thế giới của anh, chỉ có mình tôi.
“Cho nên đừng làm anh khó xử.”
“Đừng để anh đau khổ, được không?”
Nụ hôn của anh rơi xuống cổ tôi, ướt át.
“Anh sợ mình sẽ phát điên.”
“Sẽ không thể yêu em nữa.”
Tôi cảm nhận được anh khẽ cắn.
Âm thanh dần dần biến thành tiếng rên rỉ đau đớn.
“Em lấy d.a.o kề cổ anh cũng được.”
“Đánh gãy chân anh cũng được.”
“Lúc đó anh phải làm sao? Anh chỉ có thể cam chịu.”
“Nhưng em lại bệnh, em khó chịu.”
“Em muốn anh phải làm sao, anh sắp phát điên rồi.”
“Cho nên xin em, hãy hành hạ anh nhiều hơn một chút, đừng làm tổn thương chính mình.”
Nhớ lại, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh luôn như vậy, dù mình đầy m.á.u vẫn ôm chặt lấy tôi.
Tôi siết chặt cổ anh.
“Nhưng em cũng yêu anh mà.”
“Anh nên tin em hơn một chút, em cũng yêu anh.”
Câu nói này như pháo hoa vỡ vụn, tôi cảm nhận được anh sững người lại.
Một giây sau, tôi hơi hối hận.
Anh quá…
Điên rồi.
Nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Tim tôi thắt lại.
Khoảnh khắc đó tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Nỗi đau của anh, cũng chính là nỗi đau của tôi.
……
Nụ hôn của anh, rơi xuống trái tim tôi.
Xâm chiếm, cướp đoạt.
Trong bóng tối, vạn vật đều như vậy, không thể khát cầu ánh sáng, nên luôn tìm kiếm ánh sáng từ nhau.
Hồi nhỏ tôi rất sợ bóng tối, sợ rơi vào vực sâu không thấy đáy, nhưng nếu anh chính là vực sâu, tôi nguyện ý rơi vào.
“Anh…”
Tôi vô thức gọi tên anh.
Tấm vải đen bị anh vén lên, tôi nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt anh sáng lấp lánh, như những vì sao vĩnh hằng trong vũ trụ.
Thiêu đốt trái tim tôi, khiến tôi xấu hổ muốn khóc.
Hàm răng anh hơi cứng, cắn vào da thịt cổ tôi.
“Em nói, anh là chó của em.”
“Vậy bây giờ con ch.ó này, muốn làm gì em?”
Còn nói anh không thù dai.
Rõ ràng anh thù dai muốn chết.
19
Ánh sáng ban mai mỏng manh chiếu xuống lớp chăn.
Tôi cử động cánh tay, bị anh ôm chặt hơn.
… Đừng để ý em gái như bạch tuộc quấn lấy anh trai.
Mà là anh trai như bạch tuộc quấn lấy tôi.
Sống mũi cao thẳng của anh cọ xát vào cổ tôi.
Không biết là vô tình hay cố ý, cọ vào vết đỏ, hơi đau.
“Anh, tối qua anh thâm tình quá đấy.”
“Em suýt nữa không nỡ buông anh ra.”
Anh vùi mặt vào cổ tôi cười.
Giọng mũi nặng nề, từng chút một khiêu khích trái tim tôi.
“Xin lỗi, anh không nhịn được.”
… Lời xin lỗi chẳng chân thành chút nào.
“Bồi thường cho em nhé?”
Anh đỡ tôi dậy, để tôi ngồi lên người anh.
Ánh nắng ban mai khéo léo chiếu lên lông mày và đôi mắt của anh, anh theo bản năng nheo mắt, bàn tay vuốt ve eo tôi, khuôn mặt tinh xảo như được tạo ra từ bàn tay của nhà điêu khắc nổi tiếng nhất Hy Lạp cổ đại.
Tôi cúi xuống, cắn vào vai anh.
Anh đưa tay vén tóc tôi lên.
Tôi nghiến răng, tưởng tượng xem tối qua anh đã làm gì tôi.
Tôi hơi tức giận, liền dùng sức cắn xuống.
Anh khẽ hít vào.
“Nhịn đi.”
Tôi siết cổ anh.
Anh ngoan ngoãn gật đầu, tôi cúi xuống nhìn dấu răng trên người anh.
Răng tôi đẹp thật đấy, tỷ lệ hoàn hảo, chậc.
Tôi còn chưa kịp thưởng thức xong, anh đã vén chăn lên.
Quấn tôi vào trong lòng.
Tầm mắt chìm vào bóng tối, xung quanh toàn mùi hương của anh.
Nụ hôn của anh rơi xuống lưng tôi, như hơi ấm còn sót lại của ban mai.
… Chết mất.
……
Anh bị cảm rồi.
Đúng là tự làm tự chịu.
Anh lúc nào cũng không để ý đến sức khỏe của mình, bây giờ tôi thở thông, còn anh thì phải quấn chăn hít mũi.
“Có cần đi bệnh viện không?”
Tôi sờ trán anh.
“Không sao.”
Anh cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
“Du Trạch rất có thể có liên hệ với nhà máy sản xuất thuốc bất hợp pháp.”
“Nhưng cậu ta rất xảo quyệt, trước khi em hành động, anh đã điều tra rồi.”
“Chỉ tiếc là thiếu một vài bằng chứng quan trọng.”
Quả nhiên, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh đều điều tra Du Trạch.
Nhưng rõ ràng, cả hai lần, đều không để anh nắm được sơ hở.
Nhưng anh lại điều tra anh ta xoay quanh vụ sản xuất thuốc bất hợp pháp.
Còn Du Trạch, rất có thể còn tham gia vào một hoạt động nguy hiểm khác.
Tôi kéo tay áo anh,
“Em cảm thấy Du Trạch và Đoạn Nguyệt, rất có thể đã cấu kết với nhau để lừa đảo bảo hiểm.”
Anh sững người lại.
“Em nói là…?”
“Đoạn Nguyệt tiếp cận em trước, sau đó Du Trạch sẽ tìm cơ hội ra tay.”
“Tiếp cận em, làm quen với em, cuối cùng kết hôn với em, rồi g.i.ế.c em, lừa đảo bảo hiểm.”
Một suy đoán rất kỳ lạ.
Nhưng ánh mắt anh, lại tối sầm.
Đặc biệt là khi nghe thấy câu "giết em".
“Chứng minh thư của hai người họ rất có thể là giả.”
“Anh, thử điều tra theo hướng này xem.”
Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc,
Sau đó mỉm cười.
“Sao thế, muốn làm thám tử nhí à?”
“……”
Thật ra công việc của anh, chính là thám tử.
… Thám tử tư.
Nhưng lại khác hoàn toàn với loại thám tử trong tiểu thuyết hay phim ảnh.
Tôi không thích anh làm công việc này chút nào.
Vì anh rất thông minh, nhưng lại không có bằng cấp.
Số tiền trong nhà chỉ đủ để tôi học hành.
Từ khi tôi học cấp ba, anh đã làm những công việc không thể để lộ ra ngoài để nuôi tôi.
Có một khoảng thời gian tôi thấy anh ngày nào cũng bê bết m.á.u trở về nhà.
Sau này mới biết anh nhận ủy thác đi đánh quyền.
Cái gì mà thám tử tư.
Rõ ràng là chỉ cần có tiền, việc gì cũng làm.
……
“Lục U.”
Giọng nói khàn khàn của anh kéo tôi về thực tại.
Tôi ngẩng đầu lên.
Bất ngờ bị anh dùng khăn quàng cổ quấn quanh.
Anh hôn tôi qua lớp len dày.
“Cảm ơn em đã đứng về phía anh.”
Tôi ngẩn người, sau đó đột nhiên thấy mũi cay cay.
Em luôn đứng về phía anh.
Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy.
Đồ ngốc.