Ẩn Sau Trái Cấm Là Kẹo Ngọt Ư?

Chương 7: Phần 7



15

Ánh bình minh như một lằn ranh rõ ràng giữa tôi và anh.

Tôi đứng sững sờ ở đó, cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Anh…”

Anh nghiêng đầu.

Đôi mắt đẹp của anh phản chiếu hình ảnh tôi, không chút cảm xúc.

“Định cầu xin cho cậu ta sao?”

Anh đá vào người đàn ông bị trói trên ghế trước mặt.

Du Trạch rõ ràng đã bị dọa c.h.ế.t khiếp, nhìn tôi cầu cứu trong tuyệt vọng.

… Hèn nhát đến mức đó.

“Anh, nói trước nhé, em không định đứng về phía anh ta.”

“Nhưng mà chuyện phạm pháp thì chúng ta không làm…”

“Vậy nên em đang cầu xin cho cậu ta?”

Anh cắt ngang lời tôi. Người anh trai này thật xa lạ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

Thờ ơ, lạnh lùng, im lặng.

Nhưng tôi nên nói gì đây?

Tôi giải thích, anh cũng không tin. Mọi sự quan tâm sau đó chỉ càng làm mọi việc thêm tồi tệ.

Cuối cùng, sợi dây liên kết giữa chúng tôi cũng đứt đoạn.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ nổi giận với tôi.

Sẽ mắng tôi.

Sẽ trói tôi lại mang về nhà tính sổ.

Nhưng anh không làm vậy. Sự bình tĩnh của anh khiến tôi hoảng sợ, giống như đang dần chìm vào một đầm lầy không lối thoát.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy anh thở dài.

“Tiểu U, em biết không, anh yêu em.”

“Anh sợ rất nhiều thứ, mỗi thứ đều liên quan đến em. Anh sợ em bị thương, sợ em gặp chuyện không may, sợ em rời đi.”

“Mấy ngày nay anh cứ nghĩ, rốt cuộc em hận anh đến mức nào.”

“Khiến em ghét anh đến mức, không tiếc hy sinh bản thân mình.”

“Sau đó anh mới biết, dù anh có níu kéo em thế nào, em vẫn sẽ rời đi.”

“Vậy nên, Tiểu U, anh sẽ không ngăn cản em nữa.”

Anh đẩy người đàn ông kia một cái.

Ánh bình minh không kịp đuổi theo bóng lưng anh, tôi chỉ kịp nghe thấy những lời anh nói.

“Đi theo cậu ta, sống tốt nhé.”

“Nhớ đến bệnh viện, anh không tiễn em đâu.”

Tôi đứng sững sờ ở đó.



Mãi một lúc sau, tôi mới phản ứng lại.

Anh không cần tôi nữa.

16

Trong nhà xưởng trống trải.

Du Trạch cảm động đến sắp khóc.

“Hu hu hu, Tiểu U, anh biết, trong lòng em vẫn có anh.”

“Anh trai em đúng là đồ biến thái.”

“Em mau báo cảnh sát, bắt anh ta đi.”

Tôi đá vào cái ghế đang trói anh ta.

“…”

Anh ta đang nói cái gì vậy?

Du Trạch không dám báo cảnh sát, vì chính anh ta cũng đang làm chuyện phi pháp.

Người đàn ông phía sau tôi rên rỉ.

Kêu tôi cởi trói cho anh ta, tôi mặc kệ.

Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, tôi chạy ra khỏi nhà xưởng.

Tôi quyết định đuổi theo anh.

Từ nhỏ đến lớn, đều là anh dỗ dành tôi.

Vậy nên, anh sẽ không bỏ tôi lại.

Tôi không biết anh đã đi đâu, quyết định về nhà tìm anh trước. Bây giờ đến lượt tôi gọi điện thoại cho anh mà không được, đúng là phong thủy luân lưu chuyển.

Tôi ngồi trên xe, soạn một tin nhắn dài gửi cho anh, rồi lại từng chữ từng chữ xóa đi.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình bị anh lây bệnh rồi, tôi cũng sắp phát điên, không thấy anh đâu, trong đầu toàn là anh.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh.

Không phải ở nhà, mà là ở cửa hàng tiện lợi gần nhà.

Tôi đứng ở cửa tiệm.

Bước lên hai bước.

Nhưng lại sững người dưới ánh đèn đường.

Cửa hàng tiện lợi lúc sáng sớm không có nhiều người.

Anh mặc áo khoác đen.

Anh có đôi mắt sâu thẳm, làn da gần như trắng bệch.

Anh cúi đầu đưa đồ trong tay cho nhân viên cửa hàng.

Nhân viên là một cô gái trẻ, đang thẹn thùng liếc trộm anh.

Anh cong môi, mỉm cười với cô ấy.



Tôi như c.h.ế.t lặng.



Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

17

Anh bước ra khỏi cửa hàng.

Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

Tia nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt anh. Tôi đứng chắn đường anh.

Anh nghiêng đầu.

“Tránh ra.”

Ánh mắt anh nhìn tôi.

Giống như nhìn một người xa lạ.

Tôi không kìm nén được nữa.

“Anh…”

Giọng tôi lạc đi.

Tôi trơ mắt nhìn đồng tử anh dần giãn ra.

Anh ôm tôi vào lòng.

Ngón tay anh lướt qua má tôi.

“Khóc gì vậy?”

“Đừng khóc nữa, anh sai rồi.”

“Là anh không tốt, đừng khóc nữa, được không?”

Đồ trên tay anh rơi xuống đất.

Anh lau nước mắt cho tôi.

Tôi nghẹn ngào nhìn anh.

“Em từ nhỏ đã không có cha mẹ…”

“Anh còn không cần em nữa.”

“Lục Minh, sao anh lại nhẫn tâm như vậy…”

“…”

Anh nói,

“Được rồi, được rồi, là anh không tốt.”

“Em đúng là bà cô tổ của anh.”

“Đừng khóc nữa, ngoan.”

Nhưng tôi khóc đến mức không thở được.

Cho đến khi tôi cảm thấy mũi mình bị nghẹt, tôi mới chợt nhận ra mình đang bị cảm.

Virus trong cơ thể tôi như đang tổng tấn công.

Đầu óc tôi choáng váng.

Tôi mới nhớ ra, cả đêm qua tôi đã không truyền được chút nước nào.

Tôi dần dần mất đi ý thức, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv