Ẩn Sau Trái Cấm Là Kẹo Ngọt Ư?

Chương 11: Phần 11



25

Trong mười lăm phút tôi đi cùng anh trên sân vận động đông đúc, tôi đã đếm được 27 cô gái liếc trộm anh.

Ba cô còn xin WeChat của anh, coi tôi như không khí.

Tôi bắt đầu thấy may là anh không thường xuyên ở trường, nếu không chắc chắn sẽ có một đống tình địch là tiểu thư nhà giàu xuất hiện.

Không ít sinh viên tốt nghiệp chụp ảnh trên sân vận động.

Tôi kéo tay áo anh.

“Anh, chúng ta chụp chung một tấm đi.”

Tôi rất ít chụp ảnh cùng Lục Minh.

Bởi vì trước đây, tôi luôn cảm thấy người anh trai thích kiểm soát này chẳng có gì đáng để chụp cả.

Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi muốn lưu lại một chút gì đó với anh.

Anh cụp mắt nhìn tôi.

Ánh mắt anh quá nồng nhiệt, tôi hơi mừng vì sân vận động lúc này đã vãn người.

Tôi kéo một cô bé đi ngang qua, nhờ cô ấy chụp cho hai người vài tấm.

Khi trả điện thoại lại cho tôi, cô bé mỉm cười.

“Hai người rất đẹp đôi.”

“Cảm ơn.”

Tôi không phủ nhận.

“Em cũng thấy em với bạn trai em rất đẹp đôi.”

Khi tôi nói anh là bạn trai, ánh mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

“Lần đầu tiên em nói thế.”

“Cái gì?”

Gió hè cuốn lên những âm thanh huyên náo.

Thổi tung cà vạt của anh, anh chưa từng thuộc về thanh xuân hay tuổi trẻ của tôi.

Nhưng lại khiến trái tim tôi rung động hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.

Trong con hẻm nhỏ cách sân vận động náo nhiệt trăm mét.

Gió hè lùa qua.

Anh ép tôi vào tường rồi hôn.

“Lần đầu tiên em nói anh là bạn trai của em.”

“Bảo bối, anh đã đợi câu này rất lâu rồi.”

Nụ hôn khiến chân tôi mềm nhũn.

26

Mọi thứ dường như bước vào một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Cả tôi và anh đều ngầm không nhắc đến chuyện kia.

Buổi sáng thức dậy, anh ôm tôi trong lòng đánh răng, trong gương phản chiếu hình bóng hai người.

Cả hai đều đi làm, đi học.

Có lúc anh sẽ mang một bó hoa hồng trắng đến đón tôi.

Có lúc tôi sẽ mang món ăn mới nghiên cứu được cho anh nếm thử.

Anh nói tôi “ăn cháo đá bát”.

Mùa mưa cuối hè lúc nào cũng mưa tầm tã.

Kế hoạch du lịch của hai người buộc phải hủy bỏ.

Tôi không biết giận dỗi với ai, chỉ biết làm ầm ĩ với anh, anh ôm tôi vào lòng dỗ dành tôi ngủ.

Sau đó tôi thực sự ngủ thiếp đi trong lòng anh, khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách.

Ánh hoàng hôn len lỏi qua những hạt mưa, bảng hiệu quảng cáo ven đường lần lượt sáng lên.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm tôi.

“Còn giận không?”

Anh vén tóc mái của tôi, khàn giọng hỏi.

Tôi ngẩng đầu hôn lên môi anh.

“Đồ ngốc.”

……

Tối hôm đó, tôi về nhà sớm.

Hôm nay là sinh nhật anh, tôi chuẩn bị cho anh một bất ngờ.



Vì vậy, tôi lén lẻn vào thư phòng của anh, nói là thư phòng, thực chất giống một cái kho chứa sách vở và đồ linh tinh hơn, trước đây là nơi tôi trốn học bài.

Bây giờ được anh dùng làm văn phòng.

tôi định giấu món quà vào trong tủ,

Nhưng khi mở ngăn kéo ra, vô tình nhìn thấy xấp giấy trắng ở góc bàn.

Thực ra đó chỉ là một xấp giấy trắng bình thường, nhưng rõ ràng là có người đã từng viết gì đó lên trên, để lại một chút dấu vết.

Tôi nhìn chằm chằm vào cây bút chì lăn bên cạnh,

Như ma xui quỷ khiến, tôi cầm bút chì vẽ theo những dấu vết đó.

Đó hẳn là những gì anh đã viết, theo nét chì mờ nhạt, dần dần hiện ra.

“9.17 Phá dỡ”

……Hình như là ngày khởi công phá dỡ căn nhà cũ ở quê.

Trái tim tôi bỗng chốc như rơi xuống vực sâu.

Không ai biết căn nhà cũ đó cất giấu bí mật gì.

Kiếp trước, tôi thậm chí còn không sống đến ngày căn nhà cũ bị phá bỏ.

Nhưng con số đó càng đến gần, càng khiến trái tim tôi thêm hoang mang lo sợ.

Cho đến khi giọng nói êm dịu quen thuộc kéo tôi trở về thực tại.

“Nhóc con?”

“Em đang làm gì thế?”

Anh đứng tựa vào khung cửa, bình tĩnh nhìn tôi.

“Anh.”

Tôi theo bản năng vò nát tờ giấy.

Anh nhìn chằm chằm vào cục giấy trong tay tôi.

“Cái gì thế, cho anh xem nào?”

Tôi ném cục giấy vào thùng rác, bước đến ôm cổ anh.

Anh cúi xuống nhìn tôi.

Đôi mắt của anh giống như thủy tinh trong suốt nhất trên thế giới.

Làm sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn nó vỡ vụn.

Tôi nhón chân lên, hôn lên khóe môi anh, anh mặc kệ tôi làm loạn, thậm chí còn ôm lấy eo tôi.

“Anh, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi nhẹ nhàng nói, đưa món quà đã chuẩn bị cho anh.

Một…… cuốn album ảnh gồm hai tấm hình của hai người.

Anh trịnh trọng đặt nó lên kệ để đồ bên cạnh tủ lạnh.

“Mới có hai tấm.”

Anh nói với vẻ tự giễu.

“Sẽ đầy thôi.”

Vì cầm máy ảnh chụp lấy liền.

Anh đứng bên cạnh tôi, phía sau là ngọn nến đang cháy trên bánh kem.

Anh chống một tay lên bàn, đầu tôi nghiêng về phía anh.

Tôi nói:

“Anh, cười lên.”

Anh liền mỉm cười.

Đó là sinh nhật lần thứ 26 của anh.

Ngày hôm đó, tôi vẫn ở bên cạnh anh.

Thật ra, mỗi ngày anh ở bên cạnh, tôi đều tham lam như vậy.

Nhưng 9.17 giống như một lời nguyền.

Gặm nhấm những ngày hè ít ỏi còn lại của anh.

27

Ngày 16 tháng 9.

Một ngày trước khi căn nhà cũ bị phá dỡ, tôi đến đồn cảnh sát.

Hôm nay anh đi công tác, tôi lén đi.

Trước đó, tôi đã gọi cho cảnh sát Uông.



“Ồ, cô bé, lâu rồi không liên lạc nhỉ.”

Giọng ông ấy vẫn ung dung như mọi khi, dường như không có gì có thể làm khó được ông ấy.

“Cảnh sát Uông, tôi đến tự thú.”

……

Vì cảm thấy mình vừa ném ra một quả b.o.m tấn.

Đối với một người cảnh sát, hẳn là phải khiến ông ấy coi trọng mười hai phần.

Nhưng ông ấy không những không còng tay tôi, mà còn mời tôi lên lầu uống trà.

“Cảnh sát Uông, chú có nghe cháu nói gì không, cháu nói cháu đến tự……”

Ông ấy dừng bước.

“Giờ mấy người trẻ tuổi đúng là……”

“Coi pháp luật như trò đùa à?”

Tôi: ?

“Tự thú cũng phải có bằng chứng chứ.”

“Biết không?”

Ánh hoàng hôn chiếu xuống những bậc thang dài vô tận.

Người cảnh sát đứng trên đỉnh cầu thang nhìn xuống tôi, trong khoảnh khắc nào đó, như một thanh kiếm sắc bén đ.â.m xuyên qua tôi.

Tôi bình tĩnh lại, nói từng chữ một với ông ấy.

“Cha mẹ nuôi của cháu, là do cháu giết.”

“Lúc cháu mười hai tuổi.”

“Cháu đã xây xác họ vào tường nhà cũ.”

“Bằng chứng chính là…… ngày mai nhà cháu bị phá dỡ, các chú sẽ nhìn thấy t.h.i t.h.ể của họ.”

Đó là một ánh mắt dài thăm thẳm.

Tôi ghét ánh mắt nhìn thấu mọi thứ, sắc bén như vậy, tôi thích ánh mắt của anh, dù bất cứ lúc nào, anh nhìn tôi đều dịu dàng.

“Thật thú vị.”

Một lúc sau, người cảnh sát trung niên cười, nhưng tôi không cười nổi,

Thanh kiếm của công lý cuối cùng cũng đưa ra phán quyết cho tôi.

Trừng phạt kẻ đã từng bỏ rơi anh trai.

“Hai anh em cháu thay phiên nhau đến tự thú à?”

“Không phải, anh trai cháu đến sớm hơn cháu một ngày.”

……

Anh…?

“Cô bé, nhà cháu hôm nay phá dỡ, không phải ngày mai.”

“Anh trai cháu lừa cháu đấy à?”

……

“Hôm qua cậu ta đã bị giam giữ, hiện tại đã được đưa đến hiện trường làm xét nghiệm ADN rồi.”

“Vừa hay, kết quả xét nghiệm cũng ra rồi. Cháu đi cùng tôi nhé.”

“Xem xem, rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự?”

……Không đúng.

Anh chưa bao giờ đi công tác mà lại đột nhiên đi công tác.

……Không đúng.

Anh không truy cứu xem trên tờ giấy đó viết gì, bởi vì đó là thứ anh viết cho tôi xem.

……Không đúng.

Không đúng, trưa hôm qua lúc ăn cơm, ánh mắt anh nhìn tôi như keo dính vậy.

Rõ ràng là……

Cảm giác như sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.

……

Tôi không biết mình đã lên xe cảnh sát cùng cảnh sát Uông như thế nào.

Cũng không biết ông ấy đã nói gì bên tai tôi.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua trong im lặng, lần đầu tiên tôi muốn cướp anh đi.

Người ta nói lập thu rồi.

Mùa hè của tôi cũng qua rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv