Thời gian đã tới tháng sáu, Gia Minh với Nhã Hàm không có gặp gỡ gì cả, chuyện cũ đương nhiên có ảnh hưởng tới Nhã Hàm, những chuyện ảnh hưởng có thể là: chuyện Gia Minh công khai ngủ trên lớp, Nhã Hàm sẽ không hỏi đến, từ một góc độ nào đó, Nhã Hàm đã coi Gia Minh là không khí, cố ý không để ý tới.
Quan hệ hữu nghị vỡ tan, mặc dù có chút thương cảm, nhưng Gia Minh cũng hiểu rõ cách nghĩ của Nhã Hàm, quan hệ của hai người theo thời gian dần dần trở nên lạnh lùng, có khi lại là một lựa chọn tốt nhất.
Mang cách nghĩ như vậy, vào một ngày đầu tuần của tháng 6, hai người mới có một cuộc gặp, đó là lúc tan học, Nhã Hàm đi cái xe cũ kỹ của mình tới bên cạnh Gia Minh, sau đó nhô đầu ra.
"Có chuyện muốn nói với em, được không?"
"A."
Mở cửa xe ngồi vào bên trong, Nhã Hàm dừng xe lại, hít sâu một hơi, sau đó mới nói những gì muốn nói.
"Trong khoảng thời gian gần đây, tâm tình Hứa Nghị Đình vẫn rất không ổn, hôm trước khi chị đi tìm nàng, hình như nàng ấy lại muốn đi mua thuốc phiện, chị có nói với nàng nửa ngày, nhưng không biết có hiệu quả hay không..."
Cho dù có biểu hiện lạnh lùng thế nào đi nữa, nhưng khi ở trước mặt người bất hòa này, Nhã Hàm vẫn chỉ là Nhã Hàm, cũng không cách nào buông rơi cô gái tên là Hứa Nghị Đình kia. Nàng dùng ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn Gia Minh qua gương chiếu hậu, bắt đầu nói tiếp.
"Cha của nàng chết đi, nàng chỉ còn lại một mình, ở trong trường học thì không có bạn bè, Hoàng gia mặc dù nói tha thứ cho nàng, nhưng trên cơ bản đã mặc nàng tự sinh tự diệt. Chị muốn nàng tới ở cùng, nhưng nàng không chịu, cho nên bây giờ không còn cách nào có thể trợ giúp cho nàng. Thế nhưng, nàng trước đây rất sợ em... à, là chị nói tới em khi giả trang thành Giản Tố Ngôn... Khi đó chị lôi em ra dọa, nàng đều ăn ngủ không ngon, chỉ cần em dọa nàng một chút, là nàng sẽ làm theo, cho nên chị mong em đi giúp nàng ấy một chút, chỉ cần nàng ấy không hút thuốc phiện, việc còn lại chị sẽ có cách..."
An ủi người khác không phải là sở trường của Gia Minh, nhưng mà bây giờ Nhã Hàm lại yêu cầu, hắn đành gật đầu:
"Ừ, được, em sẽ nói với nàng, nếu như nàng lại đám hút thuốc phiện, em sẽ... A..."
"Được, cảm ơn."
Vốn hắn định nói một số truyện cười, nhưng Nhã Hàm lại cảm ơn, không thèm nói gì nữa, hạ lệnh tiễn khách.
"Vậy... Tạm biệt, cô Trương..."
Khi mở cửa xe ra ngoài, nhìn qua cửa kính, thấy Nhã Hàm đặt tay lên vô lăng, hai mắt nhắm lại, không rõ biểu tình.
Thở dài, Gia Minh đi về phía trước, nhưng còn chưa ra khỏi cổng trường, Nhã Hàm đã lái xe vượt qua hắn sau đó có một thân ảnh khác chạy tới, đó là Đông Phương Uyển, nàng mang cặp sách, biểu tình có chút nghiêm túc.
"Uy. Cố Gia Minh, có một số việc muốn nói với cậu, tìm một chỗ được không?"
"Ách? Chuyện gì?"
Trước kia, Đông Phương Uyển chưa từng có chuyện gì khiến nàng phải chính thức nói chuyện với hắn, Gia Minh trợn hai mắt, thầm nghĩ hôm nay sao ai cũng có việc.
"Được, nói ngắn gọn đi."
Mắt thấy Gia Minh không có hứng thú gì khi nói chuyện với nàng. Đông Phương Uyển từ trong cặp sách lấy ra một số linh kiện:
"Tớ có được mấy linh kiện trực thăng của cậu, những thứ này đều do cậu phát minh ư?"
Đại khái đã hiểu được chuyện gì, Gia Minh chớp chớp hai mắt vô tội, ba phải nói:
"Ách... Làm sao vậy?"
"Cậu đăng ký độc quyền chưa."
"Chưa..."
"Được rồi, nếu như vậy, tớ muốn mở một công ty mô hình trò chơi, nếu như cậu muốn mấy thứ này tớ sẽ mua độc quyền của cậu, có quan hệ với Đông Phương gia của chúng ta, rất nhanh là có thể xin được, không cần cậu phải làm, việc này sẽ xong. Tớ mua độc quyền của cậu, có lẽ sẽ kiếm được ít tiền trong tương lai, bản thảo sẽ được soạn thảo và mang tới cho cậu ký, chuyện như vậy, cậu không có lý do để cự tuyệt."
Cũng hiểu tính lười nhác của người kia, Đông Phương Uyển nói một mạch xong tất cả, vốn tưởng hắn sẽ mặc kệ, nói tùy cậu, nhưng ai biết Gia Minh lại sửng sốt trong chốc lát, sau đó vừa cười vừa nói:
"Công ty đồ chơi?"
"Là công ty mô hình đồ chơi!"
Cho rằng Gia Minh cười nhạo nàng ấu trĩ, Đông Phương Uyển cao ngạo hất cằm lên, sẵn sàng đón quân địch. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Ác."
Gia Minh gật đầu, nói:
"Được, không thành vấn đề, nhưng mà, tớ có một cách nghĩ, không biết cậu có muốn nghe hay không..."
"Ách?"
"Chúng ta hợp tác nhé."
"Ách... cái, cái, cái, cái gì?"
Đông Phương Uyển kinh ngạc há to miệng, trong lúc nhất thời không cách nào khép lại được.
"A, nhầm. Ý tớ là hợp tác về mô hình đồ chơi, tớ có một số sáng tạo chẳng hạn như ô tô này, xe tăng này, xe lửa này, kết cấu do tớ vẽ, cũng đồng thời làm công giúp cậu."
"Được, được."
Đông Phương Uyển ngơ ngác gật đầu, thẳng đến khi Gia Minh cười đưa tay qua, nói: "Bà chủ, hợp tác vui vẻ." thì linh hồn nàng vẫn ở trên chín tầng trời vẫn chưa trở về được. Đối với nàng mà nói, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa thấy Gia Minh có hứng thú với chuyện gì, nay đột nhiên lại chủ động đưa ra yêu cầu hợp tác thì quá kinh ngạc.
Đương nhiên, nàng sẽ không hiểu được cách nghĩ thực sự trong lòng Gia Minh.
Trước khi dạy Nguyệt Trì Huân chế tạo bom, hắn đã cảm thấy những xưởng thủ công thực sự phiền phức, có chút lạc hậu, chỉ có thể chế tạo bom bằng tay. Nhưng nếu như muốn làm một số đồ tiên tiến hơn thì cần phải có công cụ riêng.
Về phương diện này, Nguyệt Trì gia, Viêm Hoàng Giác Tỉnh đương nhiên đều có năng lực cung cấp tất cả, nhưng hắn không muốn dựa vào bất luận lực lượng gì, bởi vì nó không có tính bí mật.
Cho tới khi sau sự kiện mồng 10 tháng 5, Hoa Tulip đã hoàn toàn đối mặt với Bùi La gia, ngày sau nếu như Viêm Hoàng Giác Tỉnh bất lợi, áp lực của Bùi La gia sẽ kinh khủng hơn.
Hơn nữa mấy người có quan hệ với Hoa Tulip đã bộc lộ ra ngoài ánh sáng, bản thân mình có lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào hỗ trợ mãi cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh được, trước sự tiến công của một đám sát thủ, không thể đảm bảo không ai bị thương được.
Dưới tình huống như vậy, giả sử như mình có hẳn một công ty chế tạo có công nhân hẳn hoi, thì chính là chuyện lý tưởng nhất. Có bối cảnh của Đông Phương gia, thì cho dù mình có chế tạo tên lửa đạn đạo, cũng không bị mấy cơ quan tổ chức tới điều tra.
Hắn mỉm cười, tưởng tượng ra cảnh sau khi bọn sát thủ của Bùi La gia tới thành phố Giang Hải, bị một tên lửa đạn đạo mini điều khiển từ xa oanh kích, còn về phần Đông Phương Uyển, tuy rằng nàng không thích Gia Minh, nhưng cũng biết được hắn có một số năng lực, cho nên sau khi kinh ngạc qua đi, nàng cũng hài lòng vì lần đầu tiên hắn tỏ ra hữu dụng.
Nhưng nàng không thể ngờ, công ty mô hình đồ chơi của nàng về sau lại biến thành một xưởng chế tạo vũ khí giết người.