“Tứ đệ, cha bảo cậu ngày kia theo tôi về Kinh Đô.”
“Chỉ cần hai ngày này hầu hạ tôi cho tốt, tôi có thể miễn cưỡng cầu tình thay cho cậu.”
“Không chừng ông ấy vui vẻ rồi, nhà họ Vương ở Ma Đô các người có thể nhận tổ quy tông.”
“Mấy nha đầu kia cũng có thể sáp nhập lại vào gia phả.”
Nghe đến đây, đồng tử Vương Nhạc Hạo chợt co lại.
Kinh Đô nhà họ Vương từ trước đến nay xem trọng dòng dõi huyết thống còn hơn cả tính mạng, nếu không thì đã không đuổi ông ấy ra khỏi gia tộc.
Không ngờ rằng lần này ông ấy còn có thể quay trở lại nhà họ Vương.
Ông ấy thầm nhớ đến dáng người của cha.
Thuở nhỏ ông ấy rất được cha cưng chiều, sự thiên vị mà cha dành cho ông ấy nhiều hơn những người anh em khác rất nhiều.
Việc này sau này cũng khiến cho một số anh em có khúc mắc với ông ấy.
Năm đó khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương, cũng có anh em ruột thịt của ông ấy âm thầm đổ thêm dầu vào lửa...
Xem ra lần này nhất định là cha đã ra sức 'ém' nghị luận, mới có thể để mình quay trở lại Kinh Đô.
Lữ Thiến nhăn mặt, xoay người đi về phía ghế sopha.
Bà ta không hề chú ý tới, một con chó trắng nhỏ đang nằm bên cạnh ghế sô pha ngủ ngon lành.
Cạch cạch cạch... Tiếng bước chân loạt xoạt truyền tới, Tiểu Hắc vểnh tai ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt chó tròn xoe, một chiếc giày cao gót lơ lửng trên đỉnh đầu nó, dọa cho hoa cúc của nó thắt lại.
Gót giầy chỉ còn cách nó vỏn vẹn 10 cm.
Bốp_ —_
Tiểu Hắc bị gót giày đập thẳng vào đầu, nó đau đến mức sủa lớn. “ÁP
Lữ Thiến giống như đạp trúng phải thứ gì đó lông xù, lòng bàn chân đột nhiên trơn trượt.
May mà bà ta phản ứng nhanh, không bị ngã xuống đất. “Thứ gì vậy!” Sau khi bình tĩnh lại, bà ta ôm lấy tim mình, nhìn xuống dưới chân.
Chỉ thấy một con chó trắng nhỏ đang nhe răng giận dữ, hung ác nhìn chằm chằm bà ta.
Gâu! Gâu! Tiểu Hắc: Dám đạp chó đại ca, ông đây cản chết ngươi!
Chó trắng nhỏ lập tức nhào tới vừa cào, vừa cắn bà ta. Quần áo sang trọng đắt tiền nháy mắt bị vuốt chó xé rách.
Lữ Thiến lập tức kêu lên thảm thiết, hoảng loạn vừa lăn vừa bò chạy về phía Vương Nhạc Hạo.
Tiểu Hắc ở đằng sau vẫn không ngừng theo sát, thề phải báo thù người đàn bà độc ác này.
Vương Nhạc Hạo lộ vẻ do dự, nhưng vẫn cao giọng kêu Tiểu Hắc dừng lại. Lữ Thiến vội vàng trốn ở sau lưng Vương Nhạc Hạo.
Bà ta không còn vẻ kiêu căng phách lối như vừa nấy, trông vô cùng nhếch nhác.
Tiểu Hắc ngừng bước chân, lỗ mũi phun ra hai lưồng khí trắng, sau đó chậm rãi bước về ổ chó của nó.
Lữ Thiến thấy con chó dữ đã rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Con chó đáng chết, sau này nhất định tôi sẽ lột da nó!”
Sau khi mắng chửi một phen xong, bà ta bước lên cầu thang đi về phòng. Vương Nhạc Hạo thở dài, cũng quay về phòng của mình.
Trần Tuệ mở lời trước, vẻ mặt hơi dao động.
“Chưa, bà ta muốn ở nhà chúng ta hai ngày.”
“Nghe bà ta nói, ngày kia muốn anh về nhà chính một chuyến.” Vương Nhạc Hạo vừa nói xong, ánh mắt Trần Tuệ dần tối lại.
“Đây là chuyện tốt mà, không phải thường ngày anh vẫn hay nhắc tới cha sao. Lần này cũng có thể đi thăm ông ấy.”