Tiểu Kha quay đầu, tủi thân nói.
“Không phải vậy, mỗi lần trời đổ mưa, phòng của em và ông nội đều sẽ bị dột.” “Lần nào ông nội cũng phải đội mưa ra ngoài để sửa lại mái nhà.”
“Nếu bày sạp trên đường, còn phải đầm mưa nữa.”
“Hơn nữa khi trời mưa sẽ rất lạnh, dưới gầm cầu không có chăn dày, lạnh đến nỗi em không thể ngủ được...”
“Vì vậy em rất ghét trời mưa.” Các cô gái nhà họ Vương khóe mắt ai nấy đều đỏ hoe, không nói lên lời. Vương Doanh Doanh đau lòng xoa đầu em trai.
Mấy năm nay em trai đã phải chịu biết bao khổ cực, mình sao có thể tưởng tượng được.
Dù có là Vương Anh một vị tướng quân lòng dạ sắt đá cũng cảm thấy nghẹn ngào, trái tim đau nhói.
Cô ấy ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Âm thầm thề rằng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để em trai phải chịu khổ thêm nữa!
“Các chị đừng buồn mà.” “Tiểu Kha đã có một ngôi nhà ấm áp rồi, hì hì ~”
Các cô gái nhìn Tiểu Kha, khuôn mặt phúng phính đáng yêu nở một nụ cười ngọt ngào, rất có cảm giác chữa lành.
Vương Tư Kỳ trong lòng xúc động, phát hiện em trai thực sự rất dễ được thỏa mãn.
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
“Tiểu Kha thật ngoan, chị thực sự rất yêu em.”
Vương Văn Nhã cúi đầu nói với cậu bé, giọng nói mang đầy sự dịu dàng. “Tiểu Kha yêu chị!”
“Ha ha ha, em nên nói là “em cũng yêu chị” mới đúng.”
Vương Tư Kỳ che miệng cười khúc khích, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tiểu Kha ngơ ngác nhìn các chị, sau đó mềm mại đáp. “Tiểu Kha yêu chị, là bởi vì chính bản thân Tiểu Kha yêu chị.”
“Mà không phải dựa trên cơ sở các chị yêu Tiểu Kha, Tiểu Kha mới yêu các chị.”
“0a ~“
Các cô gái cảm động che miệng, trái tìm tràn đầy ngọt ngào, giống như vừa ăn một miếng mật ong lớn.
“Đi thôi, chị em chúng ta đã lâu chưa dạo phố rồi.” “Chi phí của hôm nay, em thanh toán!”
“Không cần em Tám trả tiền, lần này đương nhiên phải để chị Hai thanh toán rồi"
“Ha ha ha, không sai ~” Mấy người ngồi lên xe, lái vút ra khỏi trang viên nhà họ Vương. Tiểu Lưu buồn rầu quét lá rụng, cứ cảm thấy quét kiểu gì cũng không hết.
Trước đó hẳn còn có thời gian chơi game Hòa Bình Noãn Noãn, Vương Giả Dược Dược.
Nhưng gần đây đến ngay cả thời gian để lười biếng cũng không có. Thời tiết chuyển lạnh, đợi lá cây rụng hết, thì sắp sửa vào đông rồi. Hắn thầm tính xem còn bao lâu nữa là đến Tết...
Bên trong biệt thự.
Lữ Thiến nổi điên, liên tiếp làm vỡ mấy món đồ sứ Thanh Hoa, bàn trà và tách trà.
Những món đồ này giá trị không hề rẻ.
“Nha đầu thối, còn dám đánh cả tao!”
Bà ta tức giận gào lên, cả phòng khách bị bà ta làm rối tung. Vương Nhạc Hạo trầm mặt, quát bà ta.
“Hai ngày nay cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần đi bên cạnh hầu hạ tôi là được.”
“Đi dọn dẹp một căn phòng, không gian nhất định phải rộng, giường đệm phải
Cô hầu gái hoảng hốt chạy lên tầng dọn dẹp phòng, sợ lại đắc tội vị sát thần này.
Lữ Thiến quay đầu, ánh mắt khinh thường nhìn Vương Nhạc Hạo.