Chị ba tặng hai cục đá hình con heo là có thể khiến em trai chủ động hôn mấy cái?
Thói đời đổi thay...
Vương Oánh Oánh nhéo nhẹ khuôn mặt của em trai, cười không khép được miệng.
Dường như nghĩ tới cái gì, Tiểu Kha vội vã chạy lên lầu.
Không bao lâu sau, cậu nhóc cầm một khối ngọc bội màu lam chạy xuống bên cạnh mọi người.
“Chị ơi, đây là quà Tiểu Kha tặng cho chị, chị nhớ luôn luôn đeo trên người nhé.”
Vương Oánh Oánh vô cùng kinh ngạc, nhận lấy ngọc bội, đặt trên đầu ngón †ay vuốt ve, trong lòng càng vô cùng cảm động.
Em trai trông rất đáng yêu thì thôi, thế mà còn hiểu chuyện như vậy, ngoan quá đi thôi.
Cuối cùng, hai pho tượng bị đặt ở cửa biệt thự, vừa lúc bên trái bên phải mỗi bên có một cái.
Chỉ là nhìn qua có hơi kỳ quái.
Tới bữa cơm chiều, người một nhà ngồi quây quần trên bàn cơm trò chuyện với nhau vui vẻ, hòa thuận.
Trần Tuệ ngồi ở bên cạnh con trai, không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát cậu bé, miệng Tiểu Kha bị nhét đầy, phình ra như một chú hamster nhỏ.
Lúc này, Vương Tư Kỳ báo thân phận người tu tiên của em trai cho Vương Oánh Oánh biết.
Thuận tiện còn giải thích về kỹ năng đặc biệt của em trai cho cô ấy nghe.
Nghe tới chuyện em trai có thể bay lên trời, Vương Oánh Oánh phụt cười một tiếng, cả người run lẩy bẩy.
“Em bảy, có phải em ngủ mơ chưa tỉnh không vậy?”
“Cậu nhóc sáu tuổi biết bay vậy thì con chó trong nhà mình cũng thành tinh rồi sao?”
Lúc này, Tiểu Hắc chạy vào trong phòng khác từ bên ngoài biệt thự, bước từng bước nhỏ chạy về ổ chó.
Tiểu Hắc: Gâu gâu gâu...
Vương Tư Kỳ đã dự đoán được chuyện chị ba sẽ không tin từ sớm, cô ấy nhìn phía Tiểu Kha đang há miệng lớn ăn cơm.
“Em trai, triển lãm cho chị ba của em xem một chút năng lực của người tu tiên đi”
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp, vừa lúc nhìn thấy chú chó cách đó không xa.
“Tiểu Hắc.”
Tiểu Kha mềm giọng gọi một tiếng, Tiểu Hoäc đi được nửa đường bỗng đứng im tại chỗ, đầu chó xoay lại nhìn về hướng cậu chủ nhỏ ngồi bên kia.
Vương Oánh Oánh nhìn về phía em trai đầy nghỉ hoặc, không hiểu lý do cho. lắm.
Đột nhiên, cô ấy phát hiện nơi đầu ngón tay múp míp của em trai xuất hiện một vòng cung sét màu tím.
Vòng cung sét kia dường như xuất hiện từ trong không khí, nhưng rõ ràng lại xuất hiện chính xác ở đầu ngón tay cậu bé, dường như có chứa sức mạnh vô cùng to lớn.
“Tay dẫn sét!”
Vòng cung sét nho nhỏ dần dần ngưng tụ thành hình rắn, cơ thể rắn sét vặn vẹo nổ bùng rồi bắn ra, nhanh như tia chớp!
Lông tơ của Tiểu Hắc dựng ngược, lập tức xoay người chạy trốn nhưng tốc độ của nó làm sao sánh được với rắn sét.
Công kích đánh trúng vào mông nó trong nháy mắt, Tiểu Hắc đau đến mức nhảy lên cao hai mét, kêu thảm rồi trốn khỏi nơi này.
Cảnh tượng thần kì này khiến mọi người khựng lại, nhìn về phía cậu bé đáng yêu với ánh mắt kinh ngạc.
So với những người khác, Vương Oánh Oánh càng khiếp sợ hơn.
Làm thế nào cô ấy cũng không thể ngờ được em trai của mình có thể điều khiển lôi điện, dù cho hai người Mộ Lão cũng không có thủ đoạn bậc này.
Tiểu Hắc chạy về ổ chó, dùng móng vuốt vuốt ve cái mông bị tương. Tiểu Hắc: Má»k**
Ăn cơm xong, Tiểu Kha chạy về phòng nhanh như chớp, khóa trái cửa phòng lại.
Đã lâu không được an tâm tu luyện, hôm nay làm thế nào cũng không thể bị các chị gái làm ảnh hưởng nữa!
Cậu thầm nghĩ.
Ngày mai phải bố trí Tụ Linh Trận ở trang viên, sau đó phải luyện chế Tẩy Tủy Đan. ˆ
Tẩy Tủy Đan là để cho các chị cũng có thể tu luyện.
Tụ Linh Trận có thể tự động thu hút linh lực ở xung quanh, gia tăng độ dày linh khí trong trận, rất có lợi cho việc tu hành.
Nghĩ đến đây, Tiểu Kha xoay người nhảy lên giường, sau đó thi triển “Hỗn độn dung thiên quyết”, chìm vào trạng thái tu luyện.
Giữa vòm trời là vầng trăng sáng mãi mãi không biến đổi, ánh trăng như màn sương bạc chiếu xuống mặt đất khiến cho vạn vật trở nên mờ ảo.
Rạng sáng. Linh lực quanh thân cậu bé xoay vòng, hào quang màu trắng ngà lóe sáng.
Đôi mắt đang nhắm chặt của cậu đột nhiên mở ra, nơi đồng tử hiện lên một ánh sao.
“Chị Tư gặp nguy hiểm!” Cậu bé nhăn mày lại, lẩm bẩm.
Sau đó Tiểu Kha nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự dao động của ngọc bội...