Mùi hương hoa lan vương vấn bên cánh mũi của Tiểu Kha.
Gậu bé xoay trở thân mình, cánh tay nhỏ bé múp míp nâng lên xoa hốc mắt, dường như đã tỉnh ngủ.
Chờ tới khi Tiểu Kha mở mắt ra, bất thình lình nhìn thấy một chị gái rất xinh đẹp.
Hai người, một lớn một nhỏ đối diện với nhau, ai cũng không nói gì. Tiểu Kha chớp mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Cậu bé cũng không quen chị gái trước mặt, sao cậu lại đang nằm trong trong lòng ngực của chị ấy?
Lấy lại tinh thần, cậu bé dò ra đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Nhận ra xung quanh là căn phòng khách trong căn biệt thự quen thuộc, lúc này cậu bé mới phát hiện mình đã về đến nhà.
Vẻ mặt của Vương Oánh Oánh vô cùng yêu chiều, nhẹ giọng hỏi cậu bé.
“Tiểu Kha, em biết chị là ai không?” “Đoán đúng sẽ có khen thưởng nha.”
Tiểu Kha ngây ngốc nhìn về phía cô ấy, sau đó lại quay đầu nhìn toàn bộ người nhà đang đứng trong phòng khách.
“Chị là chị gái của em à?” Cậu bé trả lời bập bẹ, giọng nói vô cùng mềm mại. Trong đáy mắt Vương Oánh Oánh ẩn chứa ý cười.
“Em trả lời đúng rồi, chị là chị ba của em, vậy bây giờ em muốn được thưởng cái gì nào?”
Đôi mắt của Tiểu Kha cong lên, cười hì hì rồi trả lời. “Em muốn gà rán, Coca Cola, trà sữa, hamburger, đùi gà, khoai tây chiên...”
Nghe vậy, khóe miệng Vương Oánh Oánh run rẩy, nhìn về phía mọi người với ánh mắt vô cùng quái dị.
“Bình thường mọi người để cho em ấy ăn mấy thứ này?”
Vương Tư Kỳ lập tức lắc đầu phủ nhận, những người còn lại cũng liên tục xua tay.
Chờ tới khi cô ấy buông Tiểu Kha xuống khỏi lòng ngực, lập tức xoay người gọi một cuộc điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông lớn tuổi mặc đồ đen nâng hai vật khổng lồ được che chắn bằng vải đỏ đi vào phòng khách.
Đi tới trước mặt mọi người, hai người đàn ông nhẹ nhàng đặt đồ vật xuống. Tiểu Kha nhăn mũi lại, lẩm bẩm. “Hai ông này là bậc thầy đó.”
Sau khi có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa võ giả và người tu tiên, cậu bé cũng có thể phân chia cấp độ thực lực của võ giả.
Vương Oánh Oánh nhẹ nhàng vuốt đầu em trai, chỉ về phía hai khối đồ che vải đỏ.
“Em trai, đây quà chị chuẩn bị cho em. Em mau xốc lên nhìn xem.”
Gậu bé tung ta tung tăng chạy lên, kéo tấm vải đỏ xuống dưới cái nhìn chăm chú của đám đông.
Đồ vật lộ ra tức khắc khiến người nhà họ Vương trợn mắt há mồm. Đây là cái gì vậy?
Tiểu Kha vui mừng nhìn hai pho tượng trước mặt, vui vẻ ôm lấy chúng nó không chịu buông tay.
Có thể nhìn ra hai pho tượng kia cao khoảng một mét, được điêu khắc từ đá tảng lớn, trọng lượng của riêng một cái cũng ít nhất phải năm ngàn cân!
Với trọng lượng này, cho dù là võ giả nội lực như Vương Nhạc Hạo cũng nhìn thôi đã thấy sợ.
Ông ấy âm thầm suy đoán trong lòng, hai người con bé ba đưa đến rất có thể là bậc thầy cao thủ.
Trần Tuệ tiến lên phía trước đánh giá cẩn thận, không biết con trai đang vui vì chuyện gì.
“Con trai, hai con heo này là gì vậy?”
Hai pho tượng được sơn màu, nhìn tạo hình đó quả thật trông rất giống “heo”.
Trần Tuệ vô cùng buồn bực, vì sao con trai lại thích mấy cái tượng xấu như thế này?
Tiểu Kha bĩu môi giải thích nói. “Đây cũng không phải là con heo bình thường.” “Đây là Heo Lớn, Heo Nhỏ trong “GG Bond” đấy!”
Nghe thấy lời giải thích của em trai, Vương Tư Kỳ vỗ nhẹ trán một cái rồi mở miệng nói.
“Chả trách con nhìn thấy trong rất quen, hóa ra là nhân vật phim hoạt hình.”
Khóe miệng Vương Nhạc Nhạc mím lại, cạn lời...
Ai lại tặng kiểu quà kiểu “tượng heo” như thế này, mạch não của mấy nhà thiết kế đẳng cấp cao đều kỳ lạ như vậy sao?
Vương Oánh Oánh tiến lên phía trước, ghé đến bên tai Tiểu Kha dò hỏi. “Nghe nói em trai thích xem phim hoạt hình, có thích quà chỉ tặng không?” “Thích!”
Tiểu Kha nhón mũi chân, hôn nhẹ hai cái bên mặt chị gái.
Một màn này khiến Vương Nhạc Nhạc như bị sét đánh, trong lòng nổi lên sóng gió động trời.
Mình đưa hai chiếc trực thăng cũng không được em trai hôn lần nào