Lục Dĩ Thiên cong môi, anh vỗ nhẹ vào tay cô hai cái rồi cười khẽ một tiếng, sau đó liền tiêm chất lỏng trong suốt kia vào người mình. Độc vừa ngấm vào cơ thể, Lục Dĩ Thiên đã bắt đầu có phản ứng.
Một cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể anh, đúng như lời Nam Hoành Quân nói, dược tính của độc này rất mạnh. Lục Dĩ Thiên quằn quại ngã người xuống sô pha, Kim Nhất và Thủy Nhất liền tiến lên cạnh hai, hai người họ hết mực lo lắng khi thấy cảnh tượng này, nhưng đây là quyết định của anh, họ không thể làm gì khác.
"Dĩ Thiên..." Nam Tịch Viên nghẹn ngào không nói nên lời, cô chỉ mới thấy anh khổ sở như thế cách đây không lâu, giờ đây lại phải nhìn anh như chịu cực hình, điều này sao cô có thể chịu nổi chứ?
Nam Hoành Quân đưa mắt nhìn Lục Dĩ Thiên, ông muốn biết rốt cuộc anh sẽ chịu đựng được bao lâu. Độc đó đã có người thử qua, chưa đầy một phút thì kẻ đó đã rên thấu trời xanh vì không chịu nổi, để xem Lục lão đại trong truyền thuyết này sẽ khác bao nhiêu sao với những con người vô dụng kia.
Từng phút từng phút trôi qua, Lục Dĩ Thiên lăn lộn dưới sàn gạch cẩm thạch màu trắng, cả cơ thể anh đã toát mồ hôi rất nhiều, gân xanh cũng nổi lên vô số. Tuy là khó chịu nhưng anh vẫn không hề làm ra hành động thất kính, cũng chẳng hề cầu xin nửa lời.
"Ba, ba mau giải độc cho anh ấy đi!" Nam Tịch Viên sốt ruột không thôi, khuôn mặt xinh đẹp cũng ánh lên nhiều phần sốt sắng và bất an.
"Một chút đau đớn này để lấy được niềm tin của ba thì quá hời rồi."
"Ba!" Nam Tịch Viên dậm chân, cô chẳng thể im lặng được nữa, "Ba nhìn xem Dĩ Thiên đau đớn thế nào, ba mau giải độc cho anh ấy đi!"
"Sắp hết thời gian rồi."
Mười phút trôi qua, khoảng thời gian này đối với Lục Dĩ Thiên chính là cực hình, anh nằm trên đất, khuôn mặt cũng tái nhợt không còn chút sức sống nào. Nam Tịch Viên tiến đến và đỡ lấy anh, cô ân cần hỏi han:
"Dĩ Thiên, anh cảm thấy thế nào rồi hả, còn đau không?"
"Anh... không sao." Lục Dĩ Thiên gắng gượng mà thều thào vài tiếng, anh đưa tay mình lên một cách chậm rãi và lau nước mắt cho cô. "Đừng khóc, anh vẫn chịu được..."
Nam Tịch Viên mếu máo, "Huhu..."
Cô đỡ anh đứng dậy, Kim Nhất và Thủy Nhất cũng phụ một tay giúp anh ngồi vào ghế. Lục Dĩ Thiên cố gắng khiến bản thân có thể bình tĩnh, anh nhìn Nam Hoành Quân rồi nói:
"Bác trai, con biểu hiện như thế thì bác đã tin tưởng con chưa?"
Nam Hoành Quân không khỏi không tán khen anh trong lòng, ông không ngờ rằng anh lại có thể chịu đựng giỏi đến như vậy, xem ra tình yêu của anh dành cho Nam Tịch Viên không phải ít.
"Lục lão đại, chất độc này lát sẽ tái phát lần nữa, nhưng để phòng hờ anh đối xử tệ bạc với con gái tôi thì tôi sẽ không cho anh thuốc giải giải độc ngay, thay vào đó mỗi tháng sẽ được uống một lần để giảm bớt đau đớn. Anh có đồng ý với điều kiện của ông già này không?"
Nam Hoành Quân đưa ra đề xuất mới, Nam Tịch Viên nghe thế liền phản đối, "Ba, sao ba lại có thể như thế chứ, con không đồng ý!"
"Tiểu Tịch, con là bảo bối của ba, ba không thể để con có một chút bất lợi hay uất ức nào cả. Vì ba chỉ có một mình con là con nên phải cẩn thận hơn, suy tính chu toàn hơn nữa!" Nam Hoành Quân thản nhiên nói.
"Nhưng mà như thế cũng không được!"
Nam Tịch Viên có ý không nghe theo thì Lục Dĩ Thiên liền lắc đầu, "Không sao đâu, anh nghĩ Nam lão đại đưa ra điều kiện đó là không sai."
"Nhưng mà..." Người đau khổ sẽ là anh, sao cô có thể chịu nổi?
"Nếu như anh và em có con gái thì có lẽ anh cũng sẽ hành động như bác trai, Tịch Viên, anh không sao thật mà." Lục Dĩ Thiên cười một cái với cô, song nhìn Nam Hoành Quân, anh gật đầu, "Bác trai, con đồng ý."
"Dứt khoát lắm, đây mới đúng là cá tính của con rể Nam Hoành Quân này!" Nam Hoành Quân tán dương ra miệng, lại ra lệnh, "Ngữ Đông, mang ống tiêm có chứa chất lỏng mà xanh nhạt ra đây."
Ngữ Đông nghe thế thì ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng đi vào trong và lấy ra một ống tiêm có chất lỏng màu xanh mang ra.
"Đây ạ."
"Đưa cho Lục Dĩ Thiên đi."
Ống tiêm được đưa đến trước mặt, Lục Dĩ Thiên không chần chừ mà đã lấy nó tiêm vào người mình.
"Cậu hoàn toàn không hề hấn hay do dự gì sao?" Nam Hoành Quân thấy anh hành động nhanh gọn như vậy thì khá là thích thú.
"Con yêu Tịch Viên rất nhiều, nếu do dự thì tình cảm của con dành cho cô ấy không đáng nhắc đến." Lục Dĩ Thiên bình thản đáp.
"Tốt lắm! Tiểu Tịch, con đã không nhìn nhầm người rồi." Nam Hoành Quân hài lòng khen ngợi mãi, không chờ đợi gì thêm ông đã lên tiếng ngay: "Chất độc DHK27 trong người Lục lão đại đây đã được giải hết, sau này con không cần phải chịu hành hạ bởi nó nữa."
"Bác trai, chẳng lẽ..." Lục Dĩ Thiên nhíu mày khó tin, ông nói thế thì phải chăng chất lỏng màu xanh kia vừa mới tiêm vào người anh thật sự là thuốc giải chứ không phải độc?
"Ba, ba đã tin tưởng Dĩ Thiên rồi sao?" Nam Tịch Viên không khỏi ngỡ ngàng, ông không chịu nói ra làm cô lo lắng cho anh từ nãy đến giờ.
"Ừ, ba tin con đã chọn đúng người." Nếu lúc nãy Lục Dĩ Thiên mà van xin lời nào thì Nam Hoành Quân sẽ không dễ dàng chấp nhận anh như thế, nhưng anh lại im lặng mà chịu đựng, vậy nên vài kiểm tra này chính thức được thông qua.
"Ba, con cảm ơn ba nhiều lắm." Giây phút này cô cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc, thật tốt quá rồi, từ giờ sẽ không còn ai muốn ngăn cản cô và anh đến bên nhau.
"Dĩ Thiên, đừng phụ lòng con gái ta."
"Vâng thưa bác trai."
Nam Hoành Quân có tránh thế nào thì cũng không ngờ rằng sẽ có ngày con gái mà ông hằng yêu thương lại phải lòng với lão đại của một tổ chức lớn, giờ đây ông đâu thể làm gì ngoài việc chấp nhận để hai người họ đến bên nhau. Chỉ là ông vẫn cảm thấy lo lắng vì nghĩ Nam Tịch Viên sẽ không còn an toàn như trước, nhưng mọi chuyện đã lỡ là, xem như đây là duyên phận của hai người bọn họ, ông cũng nên tác thành cho đôi trẻ.
Về phía Lục Dĩ Thiên, Nam Hoành Quân đặt hết sự kì vọng vào người anh, ông tin anh sẽ bảo vệ tốt cho Nam Tịch Viên, cũng tin anh sẽ yêu cô thật lòng qua những thử thách mà anh đã thực hiện. Ông thấy được trong đôi mắt của anh chỉ tràn đầy sự kiên định, đâu đó là sự yêu thương cưng chiều vô bờ bến dành cho Nam Tịch Viên.
Ông quyết định tin tưởng Lục Dĩ Thiên, cũng tin tưởng vào khả năng nhìn người của Nam Tịch Viên!
Nam Hoành Quân ngồi nghe Nam Tịch Viên kể lại những chuyện vừa xảy ra với bản thân cô trong hai tháng qua, ông liền rơi vào trầm ngâm.
"Buổi tiệc cưới trên thuyền của Lệ gia con cũng có đi sao?"
Nam Hoành Quân hỏi, Nam Tịch Viên gật đầu, "Dạ, khi đó con đã thấy ba, chỉ là không cất tiếng gọi mà thôi."
"Con giỏi thật đấy, lại có thể trốn khỏi tầm mắt của ba." Nam Hoành Quân đã suy nghĩ rất nhiều, chẳng biết cô con gái thần thông quảng đại của mình đã trốn ở nơi nào mà ông tìm mãi cũng chẳng ra. Cuối cùng mới biết là ở cạnh Lục Dĩ Thiên, đúng là khá bất ngờ mà.
Nam Tịch Viên cười hì hì, "Sao có thể để ba thấy được chứ. À đúng rồi, cũng vì hôm đó con ra khoang thuyền ngồi mà bị Nhạc Doanh đẩy xuống nước, nếu Dĩ Thiên không xuất hiện kịp thời thì chút nữa là đã chết đuối."