Nam Tịch Viên nghe thế liền sáng mắt, Lục Dĩ Thiên đã tỉnh rồi đấy ư, đã vậy còn đến đây tìm cô nữa chứ, lòng cô không khỏi vui mừng. Nam Tịch Viên vừa định sẽ đứng dậy và chạy ra ngoài để gặp anh thì bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Con ngồi đó.” Nam Hoành Quân nhìn cô một cái rồi quay sang thuộc hạ của mình, “Mời cậu ta vào đây.”
Nam Tịch Viên chu môi bất mãn nhìn ba mình, cũng không thể hành sự lỗ mãng nên cô quyết định đứng yên tại chỗ mà trông ngóng. Nam Hoành Quân không vui, “Con cũng lo cho người ta quá đấy chứ!”
“Ba, anh ấy vừa bị hành hạ bởi DHK27, con không lo thì đúng là vô tâm quá rồi.” Nam Tịch Viên đáp lời, cũng không biết anh ra sao rồi nữa.
Chẳng mấy chốc đã thấy bóng dáng của Lục Dĩ Thiên tại phòng khách, Nam Tịch Viên hớn hở tiến đến bên cạnh anh và cất giọng quan tâm:
“Dĩ Thiên, trong người anh thấy thế nào rồi?”
“Anh không sao.” Thấy được thân ảnh quen thuộc của cô lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác nhẹ nhõm và an tâm, có trời mới biết lúc nãy anh hoảng sợ đến nhường nào, cứ nghĩ cô sẽ gặp chuyện không may. Nhưng mọi chuyện thật tốt khi anh biết được người bắt cô đi không ai khác ngoài Nam Hoành Quân, vậy nên anh cũng đỡ lo lắng hơn rất nhiều.
Thế là Lục Dĩ Thiên liền tức tốc đến tìm Nam Tịch Viên, hiện tại trước mặt anh là Nam Hoành Quân và cũng chính là ba ruột của cô, vậy nên anh không thể lỗ mãng. Thái độ mà anh dành cho ông sẽ không giống như thái độ mà anh dành cho những vị lão đại khác.
“Bác trai, con chào bác.” Lục Dĩ Thiên chưa từng gọi thân mật như thế này với ai bao giờ, trước kia bất quá cũng chỉ kêu ba tiếng “Nam lão đại” nhưng giờ đây biết ông là ba của Nam Tịch Viên, anh không thể không xa cách và cứng nhắc như xưa nữa.
“Cậu ngồi đi.” Nam Hoành Quân chìa tay ra, dù sao trước mặt ông cũng là một lão đại có tiếng trong giới, ông có phần không thích cũng nên nể mặt, “Không biết Lục lão đại đến đây là có chuyện gì cần phải nói với tôi?”
Lục Dĩ Thiên ngồi xuống ghế, Kim Nhất và Thủy Nhất liền tiến đến đứng phía sau anh. Lục Dĩ Thiên biết Nam Hoành Quân muốn anh mở lời trước, anh cũng cảm thấy mình nên nói thì tốt hơn, thế là Lục Dĩ Thiên đã cất giọng lễ phép:
“Bác trai, hôm nay con đến đây là muốn thưa chuyện giữa con và Tịch Viên cho bác nghe. Con yêu cô ấy, con muốn được ở cạnh Tịch Viên và chăm sóc cho cô ấy, mong bác có thể thành toàn cho con.”
Nam Hoành Quân cũng không nghĩ Lục Dĩ Thiên sẽ nói thẳng vào vấn đề như vậy, đúng là Lục lão đại có khác, phong thái vẫn luôn giữ vững trong mọi trường hợp. Nam Hoành Quân trầm ngâm, lại nói:
“Làm thế nào để chứng minh cho tôi biết Lục lão đại yêu thương con gái tôi thật lòng?”
“Nam lão đại, con có thể chứng minh cho bác thấy.”
“Chứng minh? Lục lão đại sẽ làm gì?”
“Nam lão đại muốn con làm gì thì con sẽ làm điều đó.”
Nam Tịch Viên đưa tay níu lấy áo Lục Dĩ Thiên, tại sao anh lại đưa ra đề nghị này chứ, cô sợ ba mình sẽ làm khó anh mất thôi. Anh đưa mắt sang nhìn cô và mỉm cười, ngụ ý sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Nam Hoành Quân hào sảng gật đầu, “Được, là do chính miệng cậu nói, không được hối hận đấy.”
“Ba.” Nam Tịch Viên không nhịn được liền gọi một tiếng, cô sợ giây tiếp theo ông sẽ gây khó dễ cho Lục Dĩ Thiên.
“Con không để Lục lão đại minh chứng tình cảm của cậu ấy dành cho con thì làm sao ba có thể giao con cho cậu ấy chứ?” Nam Hoành Quân biết thế lực của Lục Dĩ Thiên tương đối lớn, anh cũng khá tài giỏi nên ông đã nghĩ thoáng rồi, giờ đây hai người họ yêu nhau như vậy thì ông cũng không thể ngăn cản được nữa, nhưng thay vào đó ông sẽ thử lòng của người con rể tương lai này, để xem anh sẽ có phản ứng thế nào.
Nam Tịch Viên biết Nam Hoành Quân nói như thế là đã có ý chấp nhận Lục Dĩ Thiên, nhưng lời của ông vẫn khiến cô lo lắng không ít.
“Bác trai cứ nói, con sẽ chứng minh cho bác thấy.” Lục Dĩ Thiên chẳng cảm thấy sợ hãi điều gì mặc cho phía trước con đường sẽ không dễ dàng tí nào. Giờ đây bằng mọi giá anh phải khiến cho Nam Hoành Quân tin tưởng mình thì mới được.
“Được, rất dứt khoát.” Nam Hoành Quân gật đầu tán dương, ông suy nghĩ vài giây rồi cất trọng trầm thấp: “DHK27 là thuốc độc do chính tay tôi chế tạo ra, tôi biết cậu đã và đang bị nó hành hạ một cách khổ sở. Giờ đây tôi muốn tiêm một chất độc có dược tính gấp hai lần vào người cậu, vì để chứng minh tình cảm mà cậu dành cho tiểu Tịch thì cậu có dám tiêm chất độc đó vào người không?”
Hôm nay Lục Dĩ Thiên mới nhận ra rằng hóa ra người chế tạo ra DHK27 là Nam Hoành Quân, đúng thật khiến anh ngỡ ngàng không ít, mặc dù độc do ông chế tạo nhưng ông hoàn toàn không có ý định sẽ hại anh bằng chất độc đó, vậy nên chuyện anh trúng độc cũng chẳng liên quan gì đến ông.
Đề nghị này của ông không khiến Lục Dĩ Thiên do dự gì, anh gật đầu ngay tức khắc, “Được, con đồng ý.”
“Rõ ràng chất độc DHK27 đã khiến cậu đau đớn thấu ruột gan, nếu cậu tiêm một loại độc có dược tính gấp đôi DHK27 thì e là cậu chỉ còn lại nửa cái mạng mỗi khi độc tái phát. Độc mà tôi chế tạo ra không phải tầm thường, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Nam Hoành Quân hỏi thêm một lần nữa để xem Lục Dĩ Thiên có còn giữ vững kiên định như thế nữa hay không, nào ngờ lại nghe ra lời chắc nịch từ miệng anh:
“Con đã suy nghĩ kĩ rồi.”
Nam Hoành Quân gật đầu hài lòng, ông gọi, “Ngữ Đông, đi lấy độc ra đây.”
“Dạ.” Ngữ Đông nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Nam Tịch Viên nắm lấy tay Lục Dĩ Thiên mà lòng cứ mãi dâng lên cảm giác bồn chồn và lo lắng, cô không thể ngăn cản ba mình, càng không khiến bạn trai mình đổi ý. Giờ chẳng lẽ phải nhìn anh chịu đau đớn hơn sao?
Ngữ Đông nhanh chóng mang một ống tiêm ra ngoài, bên trong ống tiêm lại là một chất lỏng trong suốt không màu, Nam Tịch Viên bỗng rùng mình một cái, cô không muốn chất độc đáng sợ đó sẽ ngự trị trên người Lục Dĩ Thiên đâu.
Nam Hoành Quân hất hàm, “Nếu cậu tiêm nó vào người và không khuất phục xin tha thì tôi sẽ chấp nhận để cậu và tiểu Tịch ở cạnh nhau.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Lục Dĩ Thiên nhận lấy ống tiêm, khi anh vừa định tiêm nó vào người thì Nam Tịch Viên đã ngăn cản, “Đừng mà…”
Lục Dĩ Thiên đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc người con gái mà mình yêu thương, anh cất giọng trầm thấp trấn an, “Anh không sao, đừng lo.”
“Thiên, đừng...” Nam Tịch Viên lắc đầu, trong con ngươi đen láy kia lại ánh nên vài tia sợ hãi không nói nên lời.