"Việc chết đi một cách tươm tất không dễ như tưởng tượng. [...] Con người, dù bằng cách nào đi chăng nữa cũng để lại vết tích, xét cho cùng chính những vết tích ấy mới là bản chất thực sự của họ. Tôi không muốn bị nhớ đến như một kẻ tồi tệ."
Cái Bóng Của Bí Mật - Kim Jung-Hyuk
-----
Tà dương đến rồi.
Ven theo bờ hồ Nhật Nguyệt, vài nhóm người đang đạp xe đi dạo. Nhiều năm rồi, vẫn là không gian bình yên bình yên không đổi, vẫn là hơi thở quen thuộc của làn gió Ngư Trì.
Tà dương, ánh mặt trời trải mình trên bờ hồ. Tạo ra những thảm màu sắc rực rỡ. Người thầy giáo về hưu họ Tần nheo mắt nhìn về bóng người phía trước. Đó là một nữ nhân mảnh khảnh, áo măng tô nâu khoác lên vai kèm sơ mi ngắn tay. Thời tiết ở đây đang lạnh dần kèm theo những cơn gió như cắt da cắt thịt. Nữ nhân kia mỏng manh đến nỗi Tần lão e sợ cô ta sẽ ngã mất. Lại còn thêm cánh tay phải đang bị gãy phải bó vào cổ như thế. Mất vài giây, Tần lão nhận ra người quen, nụ cười hiện rõ trên mặt. Không nhịn được liền đọc bài thơ xưa:
"Bi lai hồ, thiên tuy trường, địa tuy cửu."*
"Kim ngọc mãn đường ưng bất thủ
Phú quý bách niên năng kỹ hà
Tử niên nhất độ nhân giai hữu" Nữ nhân kia ôn nhu đáp lại, cô bước đến dùng tay trái đỡ lấy Tần lão. Nhớ năm xưa, người thầy giáo như ông đã dạy bài thơ này cho đứa bé lúc đó.
"Lạc Nhi, con về rồi." ông khẽ nói, tay run rẩy vỗ vào tay nữ nhân đi bên cạnh.
Tần Y Lạc nhìn người trước mặt, gương mặt ôn hòa. Tần lão đã già lắm rồi. Ở cái tuổi không còn dám nói tới ngày mai nữa. Vừa đi phải vừa chống gậy, tay còn không tự chủ được mà run lên không ngừng. Tần Y Lạc nhìn vào miếng che mắt của Tần lão, nơi từng là con ngươi giờ hẳn chỉ còn là một hốc sâu. Ký ức trước kia rõ ràng hơn bao giờ hết. Năm đó vì cứu cô mà Tần lão đã phải mất đi một con mắt. Thậm chí vợ của Tần lão là Tâm Y cũng đã phải chết. Khi người tốt nhường một bước thì kẻ ác liền tiến hai bước. Dao sẽ kề vào cổ rồi dứt khoát cắt sâu vào lấy mạng ngươi. Nhân nhượng với cái ác là tiếp tay cho cái ác. "Con đã về" Tần Y Lạc khẽ đáp. Đã lâu lắm rồi mới có người gọi hai tiếng "Lạc Nhi" này.
"Tay của con bị làm sao thế?" Tần lão ân cần hỏi. Tần Y Lạc bước cùng ông một đoạn đường thật chậm rãi.
"Tai nạn thôi ạ." Tần Y Lạc nhẹ nhàng đáp.
Tần lão gật đầu, bàn tay run rẩy chống gậy bước đi.
"Tay con bị gãy hai lần rồi, liệu có hồi phục như xưa không?" Tần lão hỏi. Ông thật sự quan tâm đến đứa trẻ này. Ít ra cũng mong rằng số phận không bạc đãi Lạc Nhi, nhưng nhìn vết thương kia thì hẳn ông đã sai rồi.
"Không cần quá lo cho con, cũng không quan trọng." Tần Y Lạc bình thản trả lời. Cô không muốn đi quá sâu vào việc này. Mà thực sự với cô, cái tay này có phục hồi hay không cũng không quan trọng.
Tần lão đưa mắt nhìn cô rồi thở dài. Từ bé đến giờ tính cách đứa nhỏ này đã như thế. Luôn tự mình ôm lấy tất cả vấn đề, cho dù có gãy xương cũng không mở miệng than đau. Nhưng chẳng phải sống như thế quá mệt mỏi sao? Con người suy cho cùng cần phải có bạn bè, cần phải kết thâm giao cơ mà? Chỉ là lời này chỉ nghĩ trong lòng, những gì Tần Y Lạc trải qua không phải là người thường có thể chịu được, nên cho dù là ông cũng không thể nói Tần Y Lạc nên làm gì. Chỉ mong đứa trẻ này có thể thật sự vui vẻ. "Lạc Nhi, con đã tới bái mộ bà ấy chưa?" Tần lão hỏi. Họ từ tốn bước đi cùng nhau. Ánh tà dương nhẹ nhàng phủ lên bọn họ một màu sắc vừa ảm đạm cũng vừa rựa rỡ.
"Con đã tới." Tần Y Lạc đáp. Tần lão gật đầu, Lạc Nhi là đứa trẻ ngoan, vô cùng hiểu chuyện. Nếu không phải có quá nhiều chuyện đã xảy ra ông thật sự muốn một tay nuôi lớn Lạc Nhi. Đáng tiếc, trên đời làm gì có chuyện ước muốn dễ dàng thành hiện thực.
Tuy rằng tuổi của Tần lão đã cao nhưng chuyện năm xưa vẫn còn trong ký ức. Làm sao có thể quên đi thứ tàn nhẫn như vậy? Năm đó, vợ của ông là Tâm Y, bà ẵm trên tay một đứa nhỏ tựa như sắp chết về nhà. Hơi thở yếu ớt, còn mất máu quá nhiều. Vợ chồng họ lúc đó phần nhiều nghĩ rằng đứa bé này sẽ chết. Đứa nhỏ này khi đó họ Bách, tuổi chỉ tầm 12- 13 tuổi. Tại sao lại bị ngược đãi đến mức gãy cả tay như thế? thân thể đầy vết bầm, đầu còn bị vết thương lớn. Tấm thân gầy gò đến mức lớp da mỏng hằn lên phần xương sườn. Nhưng phép màu đã xảy ra, hoặc, lần nữa thế gian lại muốn đày đọa đứa bé ấy bằng cách để nó tiếp tục sống.
Từ họ Bách, đổi sang họ Tần, lấy chữ Y từ tên của Tâm Y làm chữ lót, tên một chữ Lạc.
Lạc Nhi, chỉ mong con cả đời vui vẻ.
"Con đến tiễn Tần lão một đoạn."
Tần Y Lạc nhẹ nhàng nói, đã lâu rồi mới có được một chút tĩnh lặng như bây giờ.
"Ừ, phải rồi. Ta cũng không còn nhiều thời gian, sắp được gặp bà ấy rồi."
Tần lão nói, kèm một nụ cười nhẹ nhàng. Ánh mắt của Tần lão là sự mãn nguyện của một người đón nhận cái chết như lẽ tất nhiên. Vợ đã mất từ lâu, con cái cũng không có. Điểm cuối của cuộc đời đã đến rồi, cũng không còn gì hối tiếc. Tà dương cũng đã đến...
"Lạc Nhi à, con có đang vui vẻ không?"
Tần Y Lạc trước câu hỏi này im lặng giây lát, "Chỉ mong con một đời vui vẻ" lời này vô thức vang lên trong não cô, Tâm Y bà bà đã dặn dò cô như thế trước khi mất. Lời ấy mãi mãi cũng không thể quên. Tần Y Lạc nhìn những hàng cây trước mặt. Gió thổi khiến những chiếc lá rơi xuống chậm rãi. Vui vẻ ư? Tần Y Lạc thoáng cười nhạt. Là tự cười chính mình. Cô vẫn nhớ vì sao mình mang cái tên này, nhưng cái gọi là niềm vui thật sự quá xa vời. Một đời vui vẻ, liệu có thật sự tồn tại?
-----
Thế giới luôn rất đỗi lạ lùng!
Một ngày, đứa bạn ngồi cùng lớp bỗng không còn trò chuyện với ta nữa, người bạn ấy chuyển sang chơi với một nhóm khác. Và xem ta như vô hình, không một lời nói hay giải thích gì cả. Mọi chuyện cứ diễn ra và ta như kẻ ngốc ngây ngô tìm lời giải.
Một ngày, người mẹ vốn hiền lành bỗng quát tháo, mắng nhiếc ta, ta chỉ có thể im lặng trong chấp nhận. Gia đình hóa ra không hoàn hảo như trong tưởng tượng.
Một ngày, ta bỗng nhận ra mọi thứ không còn như xưa, bạn bè đã khác, gia đình cũng đã thay đổi. Cô đơn đã bủa vây lấy, buộc ta chấp nhận nó như lẽ tự nhiên.
Một ngày, ta bị ném vào thế giới của người lớn. Đôi vai giờ là trách nhiệm đè nặng không thể buông xuống. Sau một cái "tôi" lại là một cái "tôi" khác được ngụy trang. Khi không còn là chính mình thì là lúc chào mừng đến thế giới của người lớn, nơi mà con người có quá nhiều phiên bản để nhận ra được nhau.
Việc trở thành sát nhân có phải bởi tích tụ lâu ngày của việc nhường nhịn quá lâu hay không? Chúng ta được dạy phải lương thiện nhưng lại không được biết cách tự vệ trước nỗi đau.
Mạc Kỳ Yến thả hơi dài, gương mặt đanh lại, hành động theo dõi được tiến hành. Trên hết cô là một cảnh sát, nếu chính cô còn không tin vào lương thiện thì chẳng phải quá đáng buồn sao?
Bà lão ấy họ Trần tên một chữ Mạn, dáng người nhỏ bé nhưng rất đỗi nhanh nhẹn. Còn có thể gọi là khỏe mạnh hơn tuổi tác. Mái tóc bạc, gương mặt phủ đầy vết nhăn. Đôi bàn tay xương xẩu, chai sạn. Dáng vẻ này có thể bắt gặp bởi bất kỳ người lao động nào. Nhưng nhìn thế nào cũng khó nói đây là người có thể gϊếŧ người biếи ŧɦái. Lại còn là loại ăn thịt người đáng kinh tởm. Nhưng nếu so với một Duẫn Phong Hùng tính cách xốc nổi, dễ cáu gắt thì bà lão này lại có khả nghi hơn. Hay có chăng, chính bà ấy là người đứng sau để sắp xếp mọi thứ? Mạc Kỳ Yến vẫn đang nhờ đồng nghiệp tra lý lịch của bà ấy, cô tin chắc giữa Duẫn Phong Hùng, chuyến bay xảy ra tai nạn và bà lão này phải có liên hệ.
Dựa theo những gì Pháp y vừa cung cấp, rất có khả năng bãi rác ở gần đây là nơi phi tang xác. Sự phân hủy diễn ra cực kỳ nhanh ở bãi rác. Hãy thử tưởng tượng, một xác người trưởng thành có 206 chiếc xương, nhưng nó chỉ chiếm 15 tổng cơ thể người. Ngoài ra còn có các mô, lipid, protein,... Những thứ này muốn tiêu hủy không đơn giản là chặt xác rồi đưa xuống cống. Tốt nhất là chia nhỏ rồi xem như rác mà vứt. Mạc Kỳ Yến tự hỏi, một cơ thể người thì ăn được bao lâu? Liệu kẻ biếи ŧɦái chỉ lựa phần hắn muốn hay ăn tất cả? Dựa theo thông tin từ bác sĩ Thuần cách đây vào ngày, thì có thể hung thủ có một trang trại nuôi người. Nhưng làm sao để tìm ra đây? Mạc Kỳ Yến trước kia nghi ngờ nơi đó có liên quan đến Duẫn Phong Hùng, nhưng Tần Y Lạc lại căn dặn cô đừng đến điều tra. Thế thì đành phải xem các hồ sơ, dữ kiện mà cảnh sát có. Việc này đồng đội tổ một của cô đang tiến hành.
Trần lão trước kia làm qua giúp việc cho nhà hàng Hoàng Ký, nơi bác sĩ Tần xảy ra tai nạn. Liệu nhà hàng đó còn có điểm gì liên quan đến vụ án không? Còn chưa nói đến chiếc xe tông vào Mạc Kỳ Yến hôm đó. Nhưng dường như Tần Y Lạc đã đoán trước tất cả, chẳng phải cô ta còn cao ngạo cười kẻ ra tay thật ngu ngốc ư? bị phế mộ tay xem ra với bác sĩ Tần chẳng là gì? cứ như thể cô ấy sẽ bất chấp tất cả mọi thứ chỉ để đạt được mục đích sau cùng. Còn mục đích mà cô ấy hướng đến là gì? Ruốt cuộc cô ấy quay về thành phố này để làm gì? Mạc Kỳ Yến từ ngày tiếp cận Tần Y Lạc, cô đã thành con rối. Mặc cho đối phương đùa giỡn. Thật đáng sợ khi cô ta đi rồi nhưng đầu óc không thể ngừng nghĩ đến. Quỷ ám Mạc Kỳ Yến rồi.
Trần Mạn đã bắt đầu di chuyển, Mạc Kỳ Yến cùng Tân Vinh duy trì khoảng cách để theo dõi. Ở địa hình nơi này đầy rẫy các con hẻm đâu cũng thích hợp cho việc ẩn núp.
Tuy vậy bọn họ làm sao có được sự quen thuộc bằng bà lão họ Trần kia. Mạc Kỳ Yến bắt đầu cảm giác có sự không ổn, linh cảm của cô nói rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Bởi lẽ Trần Mạn di chuyển ngày càng nhanh, còn đi quay lại các con hẻm một cách rối rắm như thể muốn bọn họ không thể thích nghi. Mạc Kỳ Yến đi trước, còn Tân Vinh ở phía sau, tuy vậy mỗi một lúc cô lại có cảm giác Tân Vinh bị chậm lại, còn không ngừng thở gấp. Có khi kẻ tưởng rằng là thợ săn, lại sẽ thành con mồi.
Tân Vinh có cảm giác không ổn, hoặc vốn do cái mùi khó chịu ở nơi này làm anh ngộp ngạt. Tân Vinh nới cổ áo, cố tìm cách cho hơi thở thoải mái hơn. Không hiểu tại sao não bộ của Tân Vinh cứ ập đến hình ảnh cái chết của Trương Ninh? hình ảnh về những tử thi đáng sợ, những dĩa thịt người cứ ập đến không thể kiểm soát. Tân Vinh vỗ đầu, anh cảm thấy ngộp thở, buồn nôn, toàn thân lạnh đổ đầy mồ hôi.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống xuất hiện tựa hồ có ai đang nhìn sau gáy.
"Mạc đội trưởng, tôi... cảm giác không ổn?"
Tân Vinh nói nhỏ bên tai Mạc Kỳ Yến. Giọng thều thào đứt hơi.
Mạc Kỳ Yến khẽ nhăn mày. Tân Vinh như thể bị suy nhược tinh thần vậy? Anh ta bị bỏ thuốc à?
Mạc Kỳ Yến vừa xoay người nhìn đồng đội, thì đã thấy Tân Vinh đang ngã xuống đất. Đại não Mạc Kỳ Yến liền xuất hiện hình ảnh tô mì lúc sáng Tân Vinh ăn. Liệu có phải nó đã bị hạ độc? Không lẽ ngay từ khi bước vào khu Tú Mậu Bình bọn họ đã như cá nằm trên thớt?
Mạc Kỳ Yến vừa quay sang đỡ lấy Tân Vinh thì phía sau đã xuất hiện bóng người, bàn tay gầy xương xẩu trong bóng chiều tà chẳng khác nào như ma quỷ tóm lấy con người.
Mạc Kỳ Yến à, trò chơi của quỷ lại bắt đầu rồi.
------
*Chú thích: Bài thơ của Tần lão và Tần Y Lạc là Bi Ca Hành.
Bi lai hồ
Thiên tuy trường
Địa tuy cửu
Kim ngọc mãn đường ưng bất thủ
Phú quý bách niên năng kỹ hà
Tử niên nhất độ nhân giai hữu
Cô viên tọa đề phần thượng nguyệt
Thả tu nhất tận bôi trung tửu
-------
Dịch:
Buồn đến rồi
Trời tuy trường
Đất tuy cửu
Vàng ngọc đầy nhà không thể giữ
Giàu có trăm năm rồi được gì Đời người một lần ai cũng tử
Dưới trăng vượn hú ôi sầu bi
Uống đi cho hết rượu trong ly