"Tại sao cô lại đến đây, cô mèo nhỏ? đến Cõi Mộng này? chốn này đâu có gì cho cô."
"Tôi đến tìm sự khai sáng, tìm công lý"
"Công lý chỉ là sự ảo tưởng." - The Sandman
---
Và rồi...
chúng ta đang rơi nhưng ảo tưởng rằng mình được chạm vào những vì sao trên bầu trời. Sự thiếu vắng niềm tin làm nở rộ chủ nghĩa vô thần hay tự thần thần linh đã rời bỏ con người từ lâu?
Mạc đội trưởng vẫn trầm mặc ngồi trong xe quan sát, cô chờ đợi với sự tập trung thường thấy. Ngồi bên cạnh là là Tân Vinh, thi thoảng hay lại khẽ khịt mũi, bởi cái mùi ở nơi này thật sự khó chịu, như tổng hòa của sự ẩm mốc cộng với quần áo ngâm nước lâu ngày. Vài người nói vui trong cay đắng, "mùi của người nghèo".
Tân Vinh nhìn quang cảnh trước mặt, nơi này là khu chung cư cũ Tú Mậu Bình, dáng vẻ ủ dột của nó lúc nào cũng tách biệt hẳn với phần còn lại, từ lâu nó đã bị chối bỏ, thậm chí người sống ở đâu cũng ngại khi phải nói ra nơi mình ở. Khu chung cư cũ Tú Mậu Bình được xây dựng với nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau, các khối bê tông đã cũ, lớp màu sắc đầu tiên được tô đã không rõ ràng nữa. Khu vực này ngày trước là một ngọn đồi trống, sau nhiều năm cải tạo liền trở thành khu dân cư, dùng chỉ để ở theo đúng nghĩa đen, không hề có công viên hay những tán cây xanh. Nếu ở Hàn Quốc có nhà bán hầm thì "nhà quan tài" là thứ quá quen thuộc với người nơi này. Gọi là "nhà quan tài", bởi nó chỉ vừa đủ một người nằm xuống, căn phòng rộng có khi chưa đầy hai mét vuông, nhiều nơi tệ đến mức còn không thể duỗi thẳng được chân, phải cúi người mà bước vào.
Trong cái nhà quan tài này, đặt được một cái nệm, một cái gì đó đủ êm để lót lưng đã là đáng mừng. Khá hơn thì chiều dài đủ để đặt thêm tivi, kệ sách, nhiều căn phòng "quan tài" có toilet đặt ngay trên đầu của người ở. Trên báo đài, người ta nói về phát triển kinh tế, còn nơi này, nó đơn thuần là nơi chôn vùi người đang sống. Biến họ thành một kẻ bất động, kẻ không có mơ ước. Người xây dựng nơi này đơn giản chỉ muốn nhét càng nhiều người càng tốt vào một nơi. Những tòa nhà san sát lẫn nhau không có nhiều khoảnh hở khiến sự bí bách tù túng vô cùng nghẹt thở.
Còn những ai mua được căn hộ lớn hơn chút, cũng phải chấp nhận sự xuống cấp trầm trọng của căn nhà, tên gọi khác của những căn hộ cũ này là lồng chim, chuồng cọp vì những song sắt dày đặc phía ban công mỗi căn hộ. Gọi là một trại tù chắc cũng không còn quá lời. Có con trâu nào cày ruộng cả đời mà có được mảnh ruộng không? Với họ cái nghèo là sự bao phủ cả đời người. Một xiềng xích không thoát ra được. Con người giỏi nhất là thích nghi, thế nên chẳng lạ gì khi càng lớn tuổi người ta chẳng còn mơ ước họ, họ để mặc thời gian bào mòn bản thân, cứ thế vùi mình vào căn phòng "quan tài" chỉ vỏn vẹn vừa đủ để một người sống.
Nhìn những nơi như thế này, Tân Vinh luôn suy nghĩ về tiền bạc rất nhiều. Giá đất ngày càng tăng, còn tiền lương thì chỉ có giảm đi. Tiền thuê nhà đã tốn quá nửa tiền lương, để mua được nhà thật sự xa vời, hoặc có khi là không bao giờ. Thẻ tín dụng chẳng phải là sự thay thế cho vòng nợ không hồi kết sao?
Tân Vinh ngồi trong xe cùng đội trưởng của anh, không hiểu sao hôm nay tâm trạng anh có phần xuống dốc, hẳn là do những lời mẹ luôn nói với anh về sự nghèo khổ lúc nhỏ. Anh trộm nhìn về hướng Mạc đội trưởng, làm việc cùng với Mạc Kỳ Yến luôn khiến anh có sự an tâm. Ở Mạc đội trưởng, cô luôn đặt sự an toàn của đồng đội lên trước tiên chứ không chỉ ngồi từ xa ra lệnh. Mạc Kỳ Yến là vị thuyền trưởng sẽ chấp nhận rời tàu sau cùng thay vì độc chiếm chiếc phao cứu sinh.
Nhưng chẳng phải đó là điểm yếu chí mạng của Mạc đội trưởng? Cô ấy luôn vì người khác mà bất chấp bản thân mình, không bao giờ đặt nguy hiểm vào đồng đội. Tân Vinh vô thức thở dài, từ khi nào mà ta sống trong một xã hội mà sự lương thiện trở thành điểm yếu?
"Tân Vinh, anh sao thế?" Mạc Kỳ Yến đột nhiên hỏi, cho dù từ đầu đến giờ cô chỉ tập trung quan sát phía trước nhưng chưa hề bỏ qua biểu cảm của Tân Vinh bên cạnh.
"Mạc đội trưởng, chị có biết khu Tú Mậu Bình trước kia là nghĩa trang không?" Tân Vinh trả lời, hoàn toàn không liên quan gì đến câu hỏi. Anh cố gấp những sợi mì cuối cùng trong hộp như tìm một hành động để làm tránh bị ngượng ngùng.. "Trước kia ngày nào mẹ tôi cũng mang chuyện đó ra dọa, giờ nghĩ lại có khi người sống còn đáng sợ hơn người chết." Tân Vinh tiếp lời.
Mạc Kỳ Yến ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước, cô đang đợi bà lão kia tới lấy rác ở khu tập kết.
"Họa hổ họa bì nan họa cốt. Tri nhân tri diện bất tri tâm." Mạc Kỳ Yến nói, lời nhẹ như gió nhưng chứa biết bao tâm tư. Vẽ hổ vẽ được lớp da, khó vẽ được xương cốt, biết người biết mặt nhưng làm sao rõ được lòng?
Tân Vinh gật gật đầu, anh hạ cửa kính xe rồi vứt hộp mì vào thùng rác bên cạnh. Việc Trương Ninh bị gϊếŧ vẫn là cái gì đó đè nặng trong đội Một, cho dù họ không ai nói gì nhưng không khí nặng nề ấy cứ bao phủ, túm chặt lấy niềm vui của họ. Hẳn vì thế mà gần đây không còn ai pha trò đùa nữa. Cao Thành từ người thích cười cũng trầm tính hơn rất nhiều.
Lâm đội trưởng vẫn đang điều tra, đó là tất cả những gì họ được biết. Ngày trước khi tự mình tra án, mỗi khi người nhà nạn nhân hỏi họ đều dùng câu "cảnh sát đang điều tra" để nói. Hóa ra khi bị những lời trên lặp lại với bản thân mới nhận ra cảm giác khó chịu đến đâu.
Tân Vinh đặt khuỷu tay lên cửa kính xe, anh thở hắt ra, lên tiếng:
"Đến một bà lão mà còn nằm trong diện nghi phạm thì quả thực, thế giới ngày một đáng sợ."
Độ tuổi mà trẻ chưa thành niên phạm tội ngày một nhỏ đi, có những vụ mà đứa trẻ 12 tuổi đã tính toán gϊếŧ bạn mình. Thực ra, họ là kẻ đang đi bắt hung thủ hay chính hung thủ đang muốn bắt họ?
"Đó là lý do chúng ta đang ở đây." Mạc Kỳ Yến nói, cho dù cô cảm thấy lời này như cách mình tự an ủi bản thân thì đúng hơn.
"Nhưng chúng ta đến sau khi kẻ gϊếŧ người đã hoàn tất công việc của hắn." Tân Vinh đáp ngay.
Anh lập tức hối hận vì lời này. Mạc Kỳ Yến chân mày khẽ chau lại, nhưng chỉ vài giây lại trở về biểu cảm bình thường. Lời kia thật giống với vị bác sĩ họ Tần, sự tiêu cực thật quá dễ lây lan, và sự tiêu cực trong đội của họ chính là cái chết của Trương Ninh, việc cô bị đình chức.
Cô phải làm gì đây?
Phải làm sao để vực dậy được tinh thần cho họ?
Bỗng lời lẽ trong bức thư kia lần nữa vang vọng trong đầu Mạc Kỳ Yến: "Bên trong chị là tuyệt vọng thì làm sao có thể trao đi hy vọng?"
Mạc Kỳ Yến, cô vốn chẳng có niềm tin vào điều gì cả rồi...
Dù muốn hay không, những lời lẽ của Tần Y Lạc đã "sống" trong não cô.
"Cậu hôm nay có vẻ bất mãn thế, có chuyện gì à?" Mạc Kỳ Yến hỏi. Tân Vinh rõ ràng chất chứa rất nhiều tâm tư, không hẳn chỉ là vì cái chết của Trương Ninh, hay nói đúng hơn là vì cái chết của Trương Ninh mà khiến Tân Vinh như giọt nước tràn ly.
"Anh trai của tôi đang theo đuổi một vụ án gϊếŧ người, mà chỉ còn 3 năm là hết thời gian truy tố." Tân Vinh nói, có sự bất mãn trong âm giọng. Anh vùi mình vào ghế, tay khoanh lại trước ngực.
Luật pháp ở các quốc gia quy định khác nhau về thời gian truy tố vụ án. Thông thường là 05 năm đối với tội phạm ít nghiêm trọng, 10 năm đối với tội phạm nghiêm trọng, 15 năm đối với tội phạm rất nghiêm trọng, 20 năm đối với tội phạm đặc biệt nghiêm trọng. *
Quá thời hạn này thì dù có tìm ra hung thủ cũng không thể truy tố được.
"Vậy là đã 17 năm? Thông thường những vụ án rơi vào ngõ cụt cảnh sát sẽ gác hồ sơ qua bên. Anh cậu theo đuổi lâu như vậy có phải vì nạn nhân là người quen?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
"Nạn nhân là bạn của anh ấy." Tân Vinh nói, anh im lặng giây lát rồi đắn đo tiếp lời: "Mạc đội trưởng, vì vụ này mà gần như anh ấy sắp phát điên, nếu có thời gian rảnh có thể giúp anh ấy xem qua vụ án được không?"
Tân Vinh hiện rõ khó xử, anh biết nhờ vả như thế là không nên. Nhưng anh trai của Tân Vinh như ám ảnh với vụ án đó vậy, đến nỗi chính Tân Vinh cũng sợ hãi sự thay đổi đó. Mạc Kỳ Yến là cảnh sát giỏi nhất mà Tân Vinh biết. Cũng mong có chút hy vọng gì đó.
Mạc Kỳ Yến mắt vẫn tập trung quan sát phía trước, cô đang đợi bà lão ấy xuất hiện.
"Tôi không hứa trước được nhưng cũng sẽ cố gắng." Mạc cảnh quan nói. Việc xem xét một vụ án không hề đơn giản. Còn là vụ án đã 17 năm? kỹ thuật khám nghiệm thời đó còn vô cùng lạc hậu, e rằng không ít chứng cứ đã bị vứt bỏ từ lâu.
"Cảm ơn đội trưởng." Tân Vinh nói, thở phào một hơi. Tuy rằng lời vừa rồi không hẳn đã đồng ý nhưng ít ra cũng có cơ hội.
Mạc Kỳ Yến gật đầu, cô bắt đầu tự phân tích lại vụ án đang theo dõi. Tần Y Lạc luôn nói, cô luôn đi theo hướng điều tra của cảnh sát mà không tự đặt mình là hung thủ. Nhưng Mạc Kỳ Yến chưa bao giờ gϊếŧ ai, muốn có cảm giác này với cô thực sự khó... Chẳng phải các chuyên gia tội phạm hàng đầu cũng không dám khẳng định giả thuyết của họ là đúng hoàn toàn sao?
Trong những năm gần đây, những chuyên gia hướng đến việc phân loại để dễ phác họa kẻ gϊếŧ người. Những kẻ gϊếŧ người hàng loạt, tạm có thể chia làm bốn động cơ.
Đầu tiên, những kẻ gϊếŧ người để hoàn thành một nhiệm vụ. Ví dụ: kẻ gϊếŧ người là gái mại dâʍ, hắn xem đây là cách thanh lọc thế giới. Hay tự ý gϊếŧ những người hắn xem là tội phạm. Tự biến mình thành kẻ tư hình. Loonie David Franklin Jr có thể xem là ví dụ trong trường hợp này. Hắn gϊếŧ người nghiện ma túy và gái mại dâʍ.
Thứ hai, những người theo chủ nghĩa khoái lạc. Tức Hedonistic, đơn giản gϊếŧ người vì vui mà thôi. Những kẻ này vô cùng tàn nhẫn, chúng thích đưa nạn nhân vào những tình huống tra tấn do chúng tạo ra. Có thể là cưỡng bức, tra tấn.
Ở nhóm này lại được chia làm ba nhánh nhỏ. Bao gồm gϊếŧ người vì sắc dục, sự thỏa mãn,
Thứ ba, những kẻ sát nhân theo sứ mệnh. Đây là những kẻ gϊếŧ người có cảm giác như bị ma quỷ hoặc Chúa kêu gọi để làm việc đó.
Herbert Mullin là một ví dụ. Mullin đã gϊếŧ 13 người từ năm 1972 đến năm 1973 như một "sự hy sinh xương máu".
Hắn hoang tưởng rằng một trận động đất lớn sẽ tấn công California nếu hắn không hiến tế cho thiên nhiên những sự hy sinh này. Hắn luôn miệng nói đã nghe được tiếng gọi muốn mình gϊếŧ người.
Vào những năm đó, Mullin tin rằng cuộc chiến ở Việt Nam đã gây ra đủ số người chết để xoa dịu thiên nhiên và ngăn chặn động đất. Tuy nhiên, đến cuối năm 1972, cuộc chiến đã đi vào giai đoạn cuối. Nước Mỹ rút dần quân đội về. Mullin cảm thấy như thể mình cần phải bước lên và "bù đắp" cho sự thiếu vắng những cái chết.
Nói dễ hiểu, trong suy nghĩ của hắn, việc ngăn cản trận động đất này là tùy thuộc vào hắn. Và cuối cùng, những kẻ gϊếŧ người có xu hướng kiểm soát quyền lực với nạn nhân. Những kẻ này không bao giờ đặt nạn nhân ngang hàng, thậm chí có khi còn không xem họ là con người.
Nếu không phải xuất hiện sự gián đoạn từ cái chết của Trương Ninh, thì làm sao Mạc Kỳ Yến lại như con rối trong vụ án này?
Từ đầu, kẻ đứng sau luôn muốn khống chế tâm lý Mạc Kỳ Yến, hắn từng bước một tước đoạt đi chiếc áo giáp của cô. Biến cô thành kẻ quy phục dưới chân hắn.
Mạc Kỳ Yến gương mặt tập trung nhìn về phía trước, cô muốn phản đòn, cô muốn mình có lại lợi thế chủ động. Muốn tạo ra hy vọng không thể chỉ ngồi yên được, hy vọng phải được tạo ra bằng hành động.
Cũng sắp đến giờ bà lão kia xuất hiện, theo lịch trình mỗi ngày, thì 1.30 giờ trưa bà ấy sẽ đi xuống dốc. Bóng dáng bà lão kia từ từ xuất hiện, bà trông khỏe mạnh hơn với tuổi tác nhiều.
Chiếc xe của họ đậu theo hướng đối tượng sẽ xoay lưng nên không gây chú ý. Giờ là lúc cần theo dõi. Mạc Kỳ Yến ra hiệu cho Tân Vinh bước xuống xe, Tân Vinh hiểu ý, anh báo về radio rằng họ bắt đầu tiến hành việc theo dõi nghi phạm.
Vừa bước xuống xe, cái mùi ở nơi này rõ ràng hơn bao giờ hết, khó chịu hơn bao giờ hết. Tân Vinh vô thức thấy rờn rợn, sống lưng ập tới cơn lạnh, ở những nơi như thế này dễ dàng xảy ra ẩu đả, án mạng. Nghe nói nghề dọn xác chết trong các khu như thế này bắt đầu "ăn nên làm ra". Nghĩ tới đã muốn buồn nôn...
Sự thuật là, nếu tính từ năm 1980, vẫn còn 222.000 vụ gϊếŧ người hàng loạt chưa được giải quyết ở Mỹ. Khi vụ án đi vào ngõ cụt cộng thêm mất quá nhiều thời gian thì phía cảnh sát sẽ tạm gác hồ sơ. Đó là còn chưa nói đến luật quy định về thời gian truy tố.
Mỗi một giờ trôi qua, trên thế giới này có hàng ngàn giờ mất tích, trong số đó nhiều người vĩnh viễn không bao giờ được tìm thấy.
Dân số tăng nhanh, lại càng dễ khiến người ta mất tích.
Tân Vinh cảm thấy cổ họng khô hốc. Bỗng anh sợ... anh sợ mình sẽ chết như Trương Ninh.
---
Tham khảo: Khoản 1 Điều 27 Bộ luật hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017)