“Bạn sẽ luôn phải trả giá cho những thứ mình yêu thích.”
- Agatha Christie
----
Thuần Dương Thần đi làm, chiếc áo phông màu xanh mint nhẹ nhàng của cô là được Mạc Kỳ Hạ mua tặng. Sáng hôm nay cũng là tự tay Mạc Kỳ Hạ giúp Thuần Dương Thần mặc vào. Rồi thì giúp cô khoác chiếc áo blouse trắng.
Mạc Kỳ Hạ vốn rất thích nhìn Thuần Dương Thần mặc áo blouse trắng. Dáng vẻ này của Thuần Dương Thần vừa thông minh vừa có nét hơn người. Mạc Kỳ Hạ thực sự tự hào khi có được người yêu như Thuần Dương Thần. Nếu không phải vì có cuộc họp gấp ở Mạc Thị thì cô rất muốn đưa Thuần Dương Thần đi làm.
Thuần Dương Thần mặc chiếc áo liền nở nụ cười vui vẻ, cô tự hứa sẽ không làm bẩn chiếc áo này. Gương mặt Thuần Dương Thần tràn ngập niềm vui. Cô không hiểu tại sao chiếc áo này lại có thể khiến cô vui đến thế, tại sao mọi thứ từ Mạc Kỳ Hạ luôn ôn nhu động lòng đến thế. Sáng hôm nay nếu không phải Tần Y Lạc hối thúc e rằng Thuần Dương Thần thực sự không muốn ly khai khỏi Mạc Kỳ Hạ.
Thuần Dương Thần bước vào sở cảnh sát đi đến phòng giải phẫu, Thuần Dương Thần vẫn theo thói quen đi sát thường theo đường thẳng. Tay cho vào túi. Cứ thế bước đi thật nhanh, cô không muốn ai chào hỏi mình. Cũng không muốn chào hỏi ai.
Trước kia hay nghe nói chỉ những bác sĩ không vào nổi đa khoa mới đi mổ xác. Lương của bác sĩ pháp y rất thấp, chưa nói cả thành phố lớn có khi chỉ có 3 đến 5 bác sĩ pháp y, khiến họ lúc nào cũng trong tình trạng quá tải. Thuần Dương Thần lại khác, có thể nói cô ấy ngoài chuyện không giỏi nắm bắt giao tiếp với người sống thì là thiên tài giao tiếp với người chết. Cô lựa chọn làm một bác sĩ Pháp y ngay từ đầu, cứ nghĩ đến chuyện làm việc ở bệnh viện rồi liên tục giao tiếp với những người khác đã khiến Thuần Dương Thần trầm uất. Từ khi mới đặt chân vào trường y, với Khả năng tiếp thu hơn người nên sau kỳ thi giải phẫu với xác chết cô được đặc cách vào làm ở phòng pháp y. Phần vì ở nơi này cũng đang quá thiếu nhân lực.
"Bác sĩ Thuần, có thể nói chuyện một chút?" Mạc Kỳ Yến chờ ngay ở cửa phòng giải phẫu. Vừa thấy Thuần Dương Thần đã lên tiếng. Vẫn là ngữ khí nghiêm nghị từ Hắc diện cảnh.
Thuần Dương Thần có chút bất ngờ. Cô vốn không thích những gì bất ngờ. Không thích ai bắt chuyện với cô ngay cửa ra vào. Mặc kệ Mạc Kỳ Yến, Thuần Dương Thần tiếp tục rẽ vào một góc vuông mở cửa phòng giải phẫu.
Mạc Kỳ Yến trước cử chỉ này của Thuần Dương Thần không mấy ngạc nhiên. Không phải ai cũng thân cận được với Thuần Dương Thần. Đôi lúc cô còn tự hỏi Kỳ Hạ cùng Dương Thần ở cùng một chỗ hay nói những gì.
Thuần Dương Thần sau khi đã vào phòng, cử chỉ không hề vội vàng, trong tâm trí của Thuần Dương Thần mọi thứ phải tuân theo thói quen của cô, không được phép có ngoại lệ, Thuần Dương Thần đóng cửa lại, rồi bước đến bàn làm việc ngồi vào ghế mới lên tiếng trả lời:
"Mạc cảnh quan, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Mạc Kỳ Yến từ đầu đến giờ vẫn luôn duy trì sự kiên nhẫn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi lại Thuần Dương Thần:
"Trên người bác sĩ Thuần có mùi nước hoa của em gái tôi." Mạc Kỳ Yến nói, Mạc Kỳ Hạ vốn rất thích Miss Dior Blooming Bouquet.
"Tối qua chúng tôi ngủ chung giường." Thuần Dương Thần thật thà đáp.
Mạc Kỳ Yến: "..."
Đáng lẽ Mạc Kỳ Yến không nên khơi ra chủ đề đó. Rõ ràng là Thuần Dương Thần sẽ không như người thường mà che giấu hay ngại ngùng gì. Đúng là người không xấu hổ ta sẽ xấu hổ thay người. Mạc Kỳ Yến tự đánh gãy chủ đề khi nãy, vào vấn đề chính hôm nay:
"Bác sĩ Cao là người phụ trách xét nghiệm dĩa thịt tại nhà hàng hôm qua. Nhưng tôi muốn nghe ý kiến của cô."
Mạc Kỳ Yến nghiêm túc nói. Thuần Dương Thần trước lời này có chút khó hiểu.
"Theo luật tôi không được phép can thiệp." Thuần Dương đều giọng như máy móc nói. Mạc Kỳ Yến đã lường trước điều này.
"Năng lực bác sĩ Cao tôi không tin tưởng. Tôi chỉ cần cô xem qua và cho tôi ý kiến từ cô nhìn nhận."
"Không được." Thuần Dương Thần dứt khoát nói.
Mạc Kỳ Yến: "..."
Không gian chìm vào im lặng. Mạc Kỳ Yến thả hơi dài. Xem ra phải dùng thủ đoạn phi thường trong tình huống này.
"Nếu cô giúp tôi, tôi sẽ nói cho cô biết Kỳ Hạ thích ăn món gì."
"Đồng ý." Thuần Dương Thần đáp ngay. Mạc Kỳ Yến có chút ngơ người. Sao đồng ý nhanh quá vậy? những kẻ đang yêu đều như thế à?
Thuần Dương Thần mở máy tính làm việc của cô, ngón tay truy cập đến một vài thư mục.
"Lúc Mạc cảnh quan bị đình chức tôi đã có một vài phát hiện, chỉ là sau đó không được cấp trên cho tiếp tục đều tra. Mọi thứ đã chuyển giao lại cho bác sĩ Cao." Thuần Dương Thần nói.
Cô mở một dữ liệu báo cáo, so sánh toàn là các thuật ngữ chuyên ngành.
"Cơ thể người có các loại mô cơ nạc và mô mỡ. Mô mỡ hình thành là do dư thừa năng lượng nên hình thành trạng thái tích trữ với dạng lipid. Thông thường chỉ số của mỗi ngày sẽ khác nhau."
Thuần Dương Thần nói, cô mở thêm một dữ liệu khác rồi thao tác cho hai hình ảnh nằm cạnh nhau.
"Nhưng ở đây cho thấy họ có chỉ số cơ nạc và mô mỡ gần như nhau." Mạc Kỳ Yến nói, dù không có chuyên môn nhưng những thuật ngữ về cơ thể người cô cũng biết được không ít.
Thuần Dương Thần gật đầu.
"Thực ra ban đầu rất khó để kết luận vì thứ nhận được về chỉ là một dĩa thịt, nhưng đến nạn nhân gần đây, người bị rách bụng do phía cảnh sát xông vào. Đã cho phép pháp y tiến hành một báo cáo chi tiết hơn."
Thuần Dương Thần nói, cô mở thêm hình ảnh của nữ nạn nhân đó.
"Các kết quả chi tiết của cô ấy tôi sẽ gửi cho Mạc cảnh quan, tầm đâu đó hai mươi trang, mong cô đừng bỏ qua chi tiết nào." Thuần Dương Thần nói. Ánh mắt không còn nhìn vào màn hình nữa mà quay sang nhìn Mạc Kỳ Yến.
"Thị trường xuất khẩu thịt heo của Nga từ lâu đã thành một nền công nghiệp, nhất là cách cho heo ăn. Để bảo đảm dù bất cứ con heo nào cũng cho ra lượng nạc và mỡ theo mong muốn, họ tạo ra quy trình về lượng thức ăn heo nạp vào." Thuần Dương Thần nói, cô ngưng lại đôi chút nhìn Mạc Kỳ Yến, "Tôi nghĩ cô đã có câu trả lời của mình." Thuần Dương Thần tự tiếp lời.
Mạc Kỳ Yến từ đầu đến giờ vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc lắng nghe. Cô chỉ rời đi một thời gian mà vụ án đã dậm chân tại chỗ, phía pháp y rơi vào tay của bác sĩ Cao. Còn việc mở rộng điều tra danh tính thì chìm vào quên lãng. E rằng lại giống như vụ án Hầu gia, đưa đại một người ra chịu tội để yên lòng dân chúng.
"Còn vụ án nhà hàng hai hôm trước?" Mạc Kỳ Yến hỏi, cô lấy di động rồi mở một số ảnh hiện trường rồi đưa cho bác sĩ Thuần. Cô cầm lấy di động, xem tổng thể rồi thao tác phóng to. Có lúc lại lật nghiên chiếc di động.
"Lưỡi là một bộ phận đặc biệt của cơ thể người. Với cấu tạo từ các cơ ngang và cơ dọc. Lưỡi không có mỡ." Thuần Dương Thần nói.
Mạc Kỳ Yến tập trung lắng nghe. Vài giây sau cô cất lời:
"Khi nấu ăn, người ta sẽ cắt ngang các sớ nạc thay vì cắt dọc, việc này sẽ giúp miếng thịt dễ nhai hơn. Còn với lưỡi các sợi cơ được cấu tạo hai chiều ngang dọc, nên hung thủ đã cắt miếng thịt theo một chiều nghiêng 15 độ." Mạc Kỳ Yến nói, cô đã xem đi xem lại những bức ảnh này. Cô chỉ không hiểu tại sao Tần Y Lạc lại làm vậy, tại sao phải gϊếŧ Đông Phương Điểm.
Thuần Dương Thần gật đầu đồng tình với lời nói của Mạc Kỳ Yến: "Mạc đội trưởng đúng hiểu nhiều biết rộng." Thuần Dương Thần không phải lần đầu khen ngợi kiến thức của Mạc Kỳ Yến. Dù có kiến thức rất lớn nhưng Mạc Kỳ Yến luôn duy trì sự kiên nhẫn lắng nghe, không thể hiện quan điểm như những cảnh sát trước kia mà cô gặp.
"Mạc Kỳ Hạ, chị ấy thích ăn món gì?" Thuần Dương Thần đột ngột thay đổi chủ đề, nhất thời khiến Mạc Kỳ Yến chưa kịp thích ứng.
Không gian chìm vào im lặng giây lát, Mạc Kỳ Yến thoáng cười, sự nghiêm túc khi nãy biến mất.
"Em ấy thích cải xào dầu." Mạc Kỳ Yến nói, đó là một món ăn vô cùng đơn giản và không hề đắc tiền. Cũng là món ăn đầu tiên Mạc Kỳ Yến nấu cho em gái mình.
Thuần Dương Thần chăm chú tiếp nhận. Cô không giỏi nấu ăn lắm nhưng có thể thử.
Mạc Kỳ Yến quan sát biểu cảm của Thuần Dương Thần có chút vui vẻ. Cô cũng là nên thăm Kỳ Hạ rồi.
Đến giờ trưa, Mạc Kỳ Yến không có ý muốn ra ngoài ăn cơm, cô tự nấu mì với nước nóng. Vừa ăn vừa đọc báo cáo hai mươi trang của Thuần Dương Thần gửi đến. Bác sĩ Thuần làm việc thật hiệu suất, hẳn đây là lý do bác sĩ Cao bắt đầu chèn ép Thuần Dương Thần. Bác sĩ Cao cảm thấy địa vị ngày càng lung lay, thay vì học hỏi thì lại câm ghét kẻ giỏi hơn mình. Đúng là suy nghĩ của nhược phu.
Mạc Kỳ Yến đọc tài liệu thêm vài phút, cô quyết định ra ngoài. Đi xem xét hiện trường tại nhà hàng hôm trước. Mất tầm nửa tiếng Mạc Kỳ Yến đã đến nơi. Nơi này vẫn bị phong tỏa, nhìn bề ngoài thì thật sự không có gì khác thường.
Nhưng cô không nghĩ Tần Y Lạc chỉ chọn tùy tiện một nơi để bày trí. Mạc Kỳ Yến trầm ngâm quan sát, cô đã nhờ Cao Thành điều tra lý lịch chủ nhà hàng cũng như lịch sử nơi này.
Từ cửa bước vào thì chiếc bàn đặt dĩa thịt lưỡi là trung tâm, lại thêm ánh đèn chùm ngay bên dưới khiến chẳng khác nào là sân khấu.
Lúc Mạc Kỳ Yến định rời đi thì một tiếng nói quen thuộc cất lên:
"Thay vì mắc công điều tra tôi thì Mạc cảnh quan tìm đến nhà của Duẫn Phong Hùng tốt hơn."
Tần Y Lạc chế giễu nói.
Mạc Kỳ Yến quay đầu nhìn đối phương, ánh mắt phức tạp bao trùm lên Tần Y Lạc.
"Gϊếŧ kẻ xấu có phải sẽ khiến người ta thấy bản thân tốt hơn?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần Y Lạc nghe lời này ý giễu cợt không hề giảm đi.
"Làm sao tôi biết được, tôi chưa từng có loại cảm giác đó." Tần Y Lạc nói.
Mạc Kỳ Yến tiến tới gần đối phương. Cô vẫn là quá yêu nữ nhân này, đến mức tự cảm thấy mình không còn tỉnh táo.
"Bác sĩ Tần, hôm qua cô gặp em gái tôi?" Mạc Kỳ Yến nói, tuy rằng đột ngột thay đổi chủ đề nhưng không hề khiến Tần Y Lạc bất ngờ.
Cô là người đưa Thuần Dương Thần đi làm hôm nay, còn Thuần Dương Thần trên người chỉ toàn nước hoa của Mạc Kỳ Hạ. Kẻ ngốc cũng đoán ra được ba người họ đã gặp.
"Đúng thế." Tần Y Lạc điềm nhiên trả lời.
"Bác sĩ Tần, tôi có nên lo lắng hay không?" Mạc Kỳ Yến hỏi. Ánh mắt đanh lại.
Tần Y Lạc tựa tếu phi tếu: "Mạc cảnh quan, tôi không phải kẻ thù của chị em các người." Tần Y Lạc nói. Nghe lời này cơ mặt của Mạc Kỳ Yến mới dãn đi đôi phần. Có thể nói Mạc Kỳ Yến có sự tin tưởng vô cùng với Tần Y Lạc, mà thực tâm cô cũng không hiểu được lý do. Có phải vì Tần Y Lạc quá giỏi thao túng tâm lý? Không, nói đúng hơn là Mạc Kỳ Yến đã lún quá sâu vào đoạn tình này.
"Em đến đây làm gì?"
Mạc Kỳ Yến hỏi. Tần Y Lạc nhìn xung quanh. Cô đang đứng bên ngoài dải băng vàng phong tỏa của cảnh sát.
"Tôi đi ngang thôi. Vô tình thấy chiếc Toyota cũ kỹ của Mạc cảnh quan nên vào thăm."
Tần Y Lạc nói, không quên chê bai chiếc xe của Mạc Kỳ Yến.
"Thực ra tôi đã biết cô chắc chắn sẽ tới đây, rồi sao đó đi đến nhà của Duẫn Phong Hùng. Tôi khuyên cô tạm thời không nên đến đó."
Tần Y Lạc nói, tuy lời có chút lãnh đạm nhưng ý nhắc nhở là thật.
"Tại sao?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
"Hắn chưa biết cô nghi ngờ, tốt nhất đừng đánh rắn động cỏ. Chỉ thúc đẩy hắn muốn tấn công Mạc Kỳ Hạ mà thôi." Tần Y Lạc nói. Cô thoáng cười.
Mạc Kỳ Yến như hiểu ra điều gì liền nghiêm túc nói:
"Nên đó là lý do em muốn hung thủ nhắm tới em?"
Trước biểu tình nghiêm trọng của Mạc Kỳ Yến, Tần Y Lạc vẫn điềm tĩnh đến khó hiểu.
"Phải." cô đáp gọn. Cũng không có ý tiếp tục nói.
Mạc Kỳ Yến ngây người. Trong lòng dâng lên lo lắng.
"Em đang mạo hiểm tính mạng của bản thân."
Tần Y Lạc nhìn dáng vẻ thập phần lo lắng của Mạc Kỳ Yến chợt có chút thích thú.
"Mọi thứ từ đầu vẫn theo tính toán của tôi." Tần Y Lạc nói. "Bất quá nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của Mạc cảnh quan cũng có chút đáng yêu." Tần Y Lạc nói, giọng tựa sương tựa khói. Tuy mỏng manh nhưng len lỏi vào tận tâm can Mạc Kỳ Yến.
Lúc này chợt có một chiếc xe từ đâu tông vào. Nhắm thắng về hướng Mạc Kỳ Yến mà lao đến. Do khuất tầm nhìn sau lưng của Mạc Kỳ Yến nên Tần Y Lạc có phản ứng nhanh hơn, Tần Y Lạc không nghĩ nhiều, cô lao tới đẩy đối phương ra xa.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Mạc Kỳ Yến chỉ nghe được tiếng động cơ rồi tiếp đến là bị Tần Y Lạc xô ngã. Cô lập tức trấn tĩnh, chạy đến phía Tần Y Lạc, chiếc xe có ý nhấn gas tông thêm lần nữa thì dừng lại rồi tháo chạy khi thấy Mạc Kỳ Yến rút súng.
Mạc Kỳ Yến ôm lấy thân người đang ngã gục của Tần Y Lạc.
Cánh tay phải của Tần Y Lạc bị thương, xương trụ ở cánh tay bị gãy nặng đến nỗi lòi cả đoạn xương xuyên qua da thịt.
Nhìn thấy cánh tay của Tần Y Lạc trong lòng liền hoảng sợ.
"Em có sao không?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
Trước câu hỏi này Tần Y Lạc cười khẩy, trên mặt dù đã đau đến đổ mồ hôi lạnh vẫn phải mỉa mai đối phương.
"Tôi không sao, chỉ gãy xương thôi."
"Tôi gọi xe cấp cứu." Mạc Kỳ Yến nói. Cô gọi đến tổng đài, khẩn trương yêu cầu xe cấp cứu tới. Tâm can như lửa đốt. Trái lại Tần Y Lạc có vẻ vẫn rất điềm tĩnh.
"Cũng chỉ là một cái xương không chết được." Tần Y Lạc nói. Cô nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Mạc Kỳ Yến không nhịn được mà cười.
"Em còn cười?" Mạc Kỳ Yến lên tiếng.
"Em đau đến nỗi toàn thân đầy mồi hôi rồi." Mạc Kỳ Yến lo lắng nói.
"Thấy chị lo lắng như thế, tôi thật rất vui."
Tần Y Lạc nói trong hơi thở nặng nhọc. Cô dùng tay trái chạm vào má Mạc Kỳ Yến. Bờ môi trắng bệch vẫn nở nụ cười. Giây tiếp theo Tần Y Lạc rơi vào bất tỉnh.