"Những con ma cà rồng thật may mắn: chúng sống nhờ sát hại con người. Còn loài người, chúng ta sống bằng cách tàn sát lẫn nhau."-phim Bad Lieutnamt
----
Vũ Lệnh là giám đốc chi nhánh một ngân hàng nhỏ. Gương mặt chữ điền, thân hình mập mạp thừa cân. Dù chưa tới 40 tuổi trông quá già. Đôi mắt kém thần sắc, luôn mập mờ sau cặp kính cận dày.
Mạc Kỳ Yến đẩy cửa vào liền trông thấy Vũ Lệnh ngồi oai vệ trên ghế. Dáng vẻ thể hiện uy quyền, đôi mắt và hàng chân mày rậm trực diện hướng thẳng về Mạc Kỳ Yến. Rõ ràng đây là loại thị uy. Nhưng với Mạc Kỳ Yến chẳng hề có tác dụng. Từ nhỏ cô đã thấy qua quá nhiều người có địa vị. Cô thừa biết đâu là cố tình khoa trương đâu thật sự là người có quyền lực.
"Chào ông, tôi là Mạc Kỳ Yến. Đội trưởng đội Trọng án. Đây là người hỗ trợ cho cảnh sát. Bác sĩ Tần."
Mạc Kỳ Yến giọng chứa hàn khí lên tiếng. Đôi mắt sắc bén như thu nhỏ nam nhân trước mặt vào cả con ngươi. Vũ Lệnh có chút không thoải mái, vô thức nuốt nước bọt.
Mạc Kỳ Yến là người đã trải qua rất nhiều chuyện kinh hoàng. Khí chất từ cô vừa lãnh đạm, vừa mang chút cường khí chính trực. Không phải ai cũng có thể chống đỡ được.
Tần Y Lạc trông thấy Mạc Kỳ Yến có chút thích thú. Nữ cảnh quan này rất biết tùy người mà ứng xử. Nếu như lúc nãy, Giai Tuệ dẫn dắt vòng vo thì Mạc Kỳ Yến khéo léo uyển chuyển theo cô ta. Bởi tâm lý người nổi tiếng nói chung, đều thích được tôn sùng. Đừng quá tỏ ra thông minh trước mặt họ. Bởi họ đã quá quen với sự công kích từ báo giới, từ đám đông. Khi bị tấn công, bức tường tâm lý của họ rất khó bị phá.
Còn với Quách Điền Phong, nam nhân này cảm xúc không ổn định. Vui buồn thất thường, có thể mắc chứng trầm cảm, rối loạn lưỡng cực. Khi hỏi chuyện, cần vừa mềm vừa cứng rắn.
Nghi phạm thứ ba, là một gã mới giàu có. Gã sẽ bắt đầu khoa trương địa vị của mình và đè đầu cưỡi cổ bất cứ ai thấp kém hơn gã. Rõ ràng Vũ Lệnh xem thường cảnh sát. Mạc Kỳ Yến chính là mượn cách người tấn công người. Khiến Vũ Lệnh có suy nghĩ, cô ta là cảnh sát, nhưng không giống như những cảnh sát kia.
"Vũ giám đốc, ông có phải là hành khách trên chuyến bay TL330?"
Mạc Kỳ Yến đặt câu hỏi.
Vũ Lệnh lưng dựa vào ghế. Tay khoanh trước ngực.
"Tôi là hành khách trên chuyến bay đó! Thì sao?"
Vũ Lệnh hống hách đáp lời.
Mạc Kỳ Yến không hề bị cảm xúc của người này tác động. Loại tâm lý này vốn không phải đối thủ của cô. Trên đời, có rất nhiều kẻ vì thiếu tự tin mà hay lộ ra ngoài bản tính gai góc. Vũ Lệnh chính là loại người này. Chỉ cần để gã biết cô hoàn toàn không bị gã tác động tâm lý, thì tự dưng trạng thái hống hách kia của gã sẽ giảm đi.
Còn nếu về sau, Mạc Kỳ Yến khống chế được cuộc hỏi cung. Thì Vũ Lệnh sẽ tự động vâng lời.
"Cảnh sát đang tiếp nhận vụ án ăn thịt người, hung thủ gửi một mẩu giấy đến cảnh sát. Có nhắc về chuyến bay TL330."
Mạc Kỳ Yến rõ ràng từng lời nói ra.
Quả nhiên Vũ Lệnh có dao động. Gã nuốt nước bọt rồi đưa tay lau mặt. Hành vi đưa tay lên mặt chính là tránh né.
"Tôi không biết, cả tháng nay tôi toàn ở Đài Loan. Chỉ mới về lại hôm qua, sở xuất nhập cảnh chắc chắn có lưu lại."
Vũ Lệnh vẫn duy trì vẻ hống hách nhưng rõ ràng đang tự minh oan dù cảnh sát chưa hề đặt nghi vấn.
"Cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ kiểm tra qua."
Mạc Kỳ Yến nói, cô lần nữa chiếu lệ. Đưa ảnh nạn nhân thứ nhất cho Vũ Lệnh nhận diện.
"Ông có nhận ra người này?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Vũ Lệnh nhìn người trong ảnh. Vẻ chăm chú.
"Không biết."
Vũ Lệnh đáp, gã tự nhìn đồng hồ đeo tay. Biểu hiện quá rõ là muốn ly khai.
Tần Y Lạc ngồi bên cạnh, cô không nói càng không bộc lộ điều gì. Cơ bản, những gì cần thấy đã thấy, không cần đặt câu hỏi. Cả ba nghi phạm này đều nói dối. Cả ba đều quen biết nạn nhân.
Mạc Kỳ Yến sau đó chỉ hỏi thêm vài câu. Chừng nửa tiếng thì kết thúc. Vũ Lệnh đồng ý cho pháp y lấy DNA. Nên được một cảnh sát đưa sang phòng chờ nhân viên pháp y.
Mạc Kỳ Yến và Tần Y Lạc không vội rời đi. Họ ngồi yên trong phòng.
"Mạc cảnh quan. Cô có biết trong vụ án Jack the Ripper. Cảnh sát không tìm được dấu tích nào, nên tự nhủ cứ để hắn gϊếŧ người. Vì họ tin gϊếŧ càng nhiều người càng tỷ lệ thuận với việc sơ suất để lại bằng chứng."
Tần Y Lạc châm biếm nói. Rõ ràng trong mắt cô cảnh sát rất vô dụng.
Mạc cảnh quan nhíu mày nhìn Tần Y Lạc. Nữ nhân này khó chung đụng, thực khó chung đụng!
Tuy rằng ngoài mặt luôn nói cùng cô hợp tác nhưng luôn tìm cách đả kích cô.
Từ ngày gặp Tần Y Lạc, Mạc Kỳ Yến nhận thấy khả năng kiềm chế của cô ngày càng tăng cao.
"Bác sĩ Tần, nếu không có cao kiến gì đừng cợt nhã."
Mạc Kỳ Yến đanh giọng.
Tần Y Lạc khóe môi cong lên. Cô lên tiếng:
"Mạc cảnh quan, nếu cô có khả năng tôi sẽ để cô cợt nhã lại."
Tần Y Lạc đáp lời.
Mạc Kỳ Yến vô thức lấy tay day day thái dương. Tâm lý con người phức tạp, tâm lý của Tần Y Lạc càng cực độ phức tạp. Chỉ vì quá tập trung vào vụ án lần này, mà Mạc Kỳ Yến không nhận ra Tần Y Lạc đã có sự thay đổi đáng sợ đến đâu.
---
Đông Phương Điểm lái chiếc Jaguar XJL màu đen bóng bẩy đến sở cảnh sát. Cô mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cắt may khéo léo. Mái tóc suôn thẳng tắp, dài gần nửa lưng. Đôi mắt đã được ẩn sau cặp kính râm rất to. Tuy vậy càng tôn lên phần xương hàm thon gọn, đây rõ ràng là một mỹ nhân.
Đông Phương Điểm xuống xe, vẫn không gỡ xuống cặp kính. Cứ thế tiêu sái bước đi trên đôi giày cao gót màu đen.
Gặp một nam cảnh. Đông Phương Điểm dừng bước.
"Xin hỏi đội Trọng án nằm ở đâu?"
Đông Phương Điểm hỏi, chất giọng Giang Nam trầm ấm như ngọt ngào đến nao lòng. Khiến nam cảnh mặc đồng phục liền bối rối, tai vô thức đỏ bừng.
"Cô đi lên tầng hai, sẽ thấy ngay tấm biển to đề chữ "Đội Trọng án"."
Nam cảnh cố giữ bình tĩnh đáp.
"Cảm ơn!"
Đông Phương Điểm lên tiếng. Vẫn là chất giọng say lòng người.
Tai của nam cảnh kia càng ửng đỏ hơn. Không sai lệch đi đâu được, đây là biểu hiện đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ testosterone, hóc môn sinh dục nam giới.
Đông Phương Điểm lên đến tầng hai. Cô được một nam cảnh sát vận thường phục dẫn vào phòng thẩm vấn. Đông Phương Điểm tự ngồi vào ghế. Dáng vẻ vô cùng thoải mái. Không phải vẻ thoải mái giả tạo như Vũ Lệnh. Cô là hoàn toàn không lo sợ.
Mạc Kỳ Yến rất nhanh đã vào. Đi kèm là bác sĩ Tần. Hai người họ ngồi đối diện với Đông Phương Điểm.
"Tôi là Mạc Kỳ Yến, đội trưởng đội Trọng án. Còn đây là người hỗ trợ cảnh sát, bác sĩ Tần."
Mạc Kỳ Yến lần thứ tư trong ngày giới thiệu.
Đông Phương Điểm đột ngột đứng dậy. Gỡ đi cặp kính râm. Rồi đưa tay phải về phía trước.
"Mạc Kỳ Yến, xin chào!"
Vẫn là âm giọng ngọt lịm pha lẫn chút lạnh lùng. Tạo cho người ta cảm giác chỉ có thể ngắm nhìn không thể chạm vào.
"Xin lỗi, tôi không thích bắt tay."
Mạc Kỳ Yến lãnh đạm lên tiếng.
"18 năm trước và bây giờ vẫn như vậy. Thật lạnh lùng!"
Đông Phương Điểm bật cười. Tự mình thu lại cánh tay.
Mạc Kỳ Yến trước lời nửa đùa nửa nghiêm túc này của đối phương hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc nào. Vẫn dáng vẻ lãnh khí.
"Chúng tôi mời cô tới đây để hợp tác điều tra một vụ án ăn thịt người."
Mạc Kỳ Yến trực tiếp vào chủ đề.
Đông Phương Điểm ánh mắt không nao núng nhìn Mạc Kỳ Yến. Nghe đến vụ án ăn thịt người. Chân mày khẽ nhướng lên đôi chút. Đây là biểu lộ kinh ngạc.
"Hung thủ có nhắc tới chuyến bay TL330. Nên lần này chúng tôi mời cô đến. Mong cô hợp tác."
Mạc Kỳ Yến nói, theo luật, cô cần phải nói rõ lý do mời người dân đến sở cảnh sát.
Đông Phương Điểm đột nhiên bật cười.
"Vốn hung thủ không nhắc gì đến chuyến bay, Mạc Kỳ Yến. Cô gạt được họ đừng nghĩ gạt được tôi!"
Đông Phương Điểm nói, nữ nhân này. Rõ ràng thông minh hơn ba người còn lại.
Mạc Kỳ Yến mặt lạnh vô cảm. Cô vốn đã lường trước Đông Phương Điểm sẽ nhìn ra chi tiết này.
"Chỉ có năm người sống sót khỏi chuyến bay đó. Hung thủ không ngu tới mức tự khai ra chuyến bay để cảnh sát thu hẹp phạm vi điều tra."
Đông Phương Điểm tiếp lời.
"Chỉ có thể nói, vốn không có cái gọi là nghi phạm. Là tự Mạc cảnh quan cô dựng lên để tìm lý do đưa chúng tôi đến."
Đông Phương Điểm có chút đắc ý nhìn Mạc Kỳ Yến.
Mạc cảnh quan im lặng giây lát. Cô đưa tấm ảnh nạn nhân thứ nhất cho Đông Phương Điểm xem qua.
"Nhận ra người này chứ?"
Mạc cảnh quan nói, vẫn dáng vẻ nghiêm cẩn.
Đông Phương Điểm cầm tấm ảnh trên tay.
"Ảnh này chụp khi cô ấy đã chết à?"
Đông Phương Điểm lên tiếng.
"Đúng vậy!"
Mạc Kỳ Yến đáp gọn.
"Thế này thì không nhận ra được, người đã chết và người còn sống rất khác nhau. Nếu nạn nhân bình thường là người hay trang điểm son phấn. Thì ảnh chụp khi chết càng khó nhận biết."
Đông Phương Điểm có ý cười khi nói lời này.
Con người quá chú trọng bề ngoài, không, là chú ý vẻ ngoài trong mắt người ta. Họ không bao giờ hài lòng bản thân vì họ có bao giờ làm gì đó cho bản thân đâu? Họ phí hoài cả đời chỉ làm đẹp cho người khác ngắm.
"Từ 5 đến 9 giờ sáng hôm qua cô ở đâu?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Đông Phương Điểm chân bắt chéo, ngã lưng vào ghế. Ung dung trả lời:
"Hội nghị đại học y quốc gia, tôi làm diễn giả ở đó. Mạc cảnh quan có thể tự kiểm tra."
"Cảnh sát nhất định sẽ điều tra lời cô nói."
Mạc Kỳ Yến nói.
Đông Phương Điểm vui vẻ gật đầu.
"Không còn việc gì chứ? Không thì tôi rời đi."
Đông Phương Điểm tuy nói rời đi nhưng mũi chân không thay đổi. Vẫn hướng về Mạc Kỳ Yến. Rõ ràng là chưa muốn đi. Cô ta đang chờ thêm câu hỏi từ Mạc cảnh quan.
"Đông Phương Điểm. Sau chuyến bay TL330. Có ai khả nghi tiếp cận cô không?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Đông Phương Điểm chuyển hướng ngồi. Cô đặt khuỷu tay lên bàn, ngón tay vuốt mái tóc dài.
"Có."
Đông Phương Điểm đáp.
"Là ai?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
"Mạc Thái Long, ông ta đưa rất nhiều tiền. Căn dặn chúng tôi phải giữ kín chuyện sau chuyến bay. Nhất là không được nói với ai con ông ta cũng có mặt trong lần đó."
Đông Phương Điểm khóe môi cong lên sau khi nói xong.
Mạc Kỳ Yến cảm xúc vẫn không chuyển dời. Mạc Thái Long là cha của cô, cô đương nhiên biết cha mình ít nhiều đã tác động đến những người còn sống kia.
"Cô từng gϊếŧ người chưa bác sĩ Đông Phương?"
Tần Y Lạc vẫn im lặng đột ngột lên tiếng.
Đông Phương Điểm từ đầu vẫn tập trung vào Mạc Kỳ Yến có chút bất ngờ khi nữ nhân họ Tần kia đặt câu hỏi.
"Nghề nghiệp của tôi là bác sĩ ngoại khoa. Tôi đã gián tiếp gϊếŧ người rất nhiều. Người nhà bệnh nhân thường xuyên nói như vậy."
Đông Phương Điểm nói.
Lúc này cô mới thật sự chú ý đến vị bác sĩ Tần này. Cô ấy là nữ nhân thật sự rất quyến rũ, nhất là nét thông tuệ cao ngạo. Tạo nên loại bá khí áp người.
Đông Phương Điểm là người quan sát rất nhạy bén. Nhưng tại sao lại không mấy chú ý đến người này? Rõ ràng, nữ nhân họ Tần kia không phải người dễ bị lưu mờ.
Không, là chính nữ nhân họ Tần kia tự biến bản thân thành vô hình. Cô ấy im lặng, hạn chế cử động gây chú ý. Bằng cách đó khiến người ta chỉ tập trung vào Mạc cảnh quan.
Hay có thể nói. Mạc Kỳ Yến và nữ nhân họ Tần cùng hợp tác. Một người làm chủ cuộc điều tra. Liên tục hỏi để gây chú ý, một người bất động lặng lẽ quan sát.
Đông Phương Điểm bất giác gia tăng cảnh giác với bác sĩ Tần.
Tại sao lại hỏi cô có từng gϊếŧ người hay chưa? Chỉ có kẻ điên mới thừa nhận bản thân gϊếŧ người ngay tại phòng hỏi cung của cảnh sát.
Không lâu sau, khi cảnh sát không còn gì để hỏi thì Đông Phương Điểm ra về. Cô không đồng ý để pháp y lấy DNA. Trước khi đi, Đông Phương Điểm ghé sát tai Mạc cảnh quan thì thầm rồi mới rời đi. Vừa bước, cô vừa đeo lại cặp kính râm.
Mạc Kỳ Yến đưa Tần Y Lạc vào phòng làm việc của mình. Mạc Kỳ Yến đặt lên bàn hai cốc nước lọc. Tần Y Lạc nhận lấy rồi uống một ngụm.
"Trong bốn người họ, người giấu nhiều tâm tư nhất là Đông Phương Điểm."
Mạc Kỳ Yến nói, cô ngồi vào ghế. Tự mình uống một ngụm nước.
"Nhưng người thành thật nhất cũng là cô ta!"
Tần Y Lạc lên tiếng. Cô đặt cốc nước xuống mặt bàn.
Mạc Kỳ Yến gật đầu.
"Đúng vậy, cô ta còn giúp chúng ta khẳng định một điều." Mạc Kỳ Yến ngưng lời đôi chút, ngón tay gõ nhịp trên bàn.
"Cả bốn người bọn họ đều quen biết nhau. Họ đã thông đồng từ trước."
Mạc Kỳ Yến lãnh khí nói.
Tần Y Lạc khóe môi cong lên, tạo thành nụ cười. Quả đúng là người thông minh. Mạc cảnh quan vốn không cần sự trợ giúp của cô vẫn rõ ràng nhìn nhận thế cục.
"Không sai, nhưng cô có thấy điều gì kỳ lạ hay không?"
Tần Y Lạc nói, cô đang thử xem khả năng phán đoán của Mạc Kỳ Yến nhạy bén đến đâu.
"Đông Phương Điểm khi tôi nhắc về việc hung thủ đề cập chuyến bay TL330. Cô ấy đã nói:
Cô gạt được họ đừng nghĩ gạt được tôi!
Chính từ "họ", tức từ chỉ số đông đã tố cáo bốn người này có sự thông đồng. Bởi nếu không thông đồng, làm sao Đông Phương Điểm biết cảnh sát cũng hỏi câu này với ba người còn lại. Nhưng..."
Mạc Kỳ Yến dừng lời, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái. Đông Phương Điểm là người thông minh. Trong suốt cuộc thẩm vấn, nhiều lần đã cố làm chủ cuộc điều tra. Như thế không lý nào lại lỡ lời thốt ra từ "họ" kia. Chỉ có thể là...
"Cô ta cố tình cho chúng ta biết!"
Mạc Kỳ Yến tự đưa ra kết luận, hàng chân mày nhíu chặt. Ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Tần Y Lạc gật đầu.
Mạc Kỳ Yến thực sự rất thông minh. Nữ nhân này có sự quan sát và tự liên kết phi thường.
"Có nghĩa, Đông Phương Điểm đã bán đứng ba người kia. Vì lý do gì cô ấy làm vậy?"
Mạc Kỳ Yến lên tiếng, âm giọng rất nhỏ. Ánh mắt hư vô nhìn về phía trước. Dường như là tự thì thầm với bản thân.
Tần Y Lạc thích thú quan sát, cô muốn xem, bộ não của Mạc Kỳ Yến sẽ đưa cô ấy đi bao xa.
"Đông Phương Điểm đang kêu cứu!"
Mạc Kỳ Yến thốt lên.
Nhận định này của Mạc Kỳ Yến có khả năng lớn nhất. Một người bị khống chế mới âm thầm phát đi tín hiệu tố cáo. Mục đích duy nhất chính là cầu cứu.
Nhưng điều này đi đến một điều trái ngược khác. Dựa vào phương thức hung thủ ra tay vô cùng hiểu rõ về giải phẫu cơ thể người. Thì nghề nghiệp bác sĩ là khả nghi nhất.
Trong bốn người, chỉ duy nhất Đông Phương Điểm là bác sĩ. Năm nay cô ấy 31 tuổi, năm 13 thì có mặt trên chuyến bay TL330.
Nhưng nếu Đông Phương Điểm là hung thủ tại sao ba người kia lại cấu kết với cô ấy. Hay... cả bốn người đều là hung thủ?
---
Hết chương 46: bốn nghi phạm