"Trên đời này, mọi thứ đều là giả. Mọi thứ, ngoại trừ tiền."
- Carlos Ruiz Zafón
----
Nam nhân như Trương Ninh trông thấy bác sĩ Tần cũng bắt đầu sợ. Còn nhớ lần trước, chưa mất quá vài phút vị bác sĩ này đã lần lượt nói ra thân thế lẫn gia đình của anh. Khả năng đọc vị còn hơn cả cảnh sát.
Trương Ninh vô thức đưa tay gãi đầu, sáng đi làm đã trông thấy bác sĩ Tần, xem ra hôm nay sẽ gặp xui.
Còn vị bác sĩ Thuần kia nữa, có phải kẻ tài giỏi trên đời này đều đi kèm với quái gở hay không?
"Chào sếp!"
Trương Ninh nghiêm cẩn chào Mạc đội trưởng.
Mạc Kỳ Yến chỉ gật đầu, rồi quay lưng hướng thẳng vào phòng làm việc. Bác sĩ Tần, bác sĩ Thuần cũng nối bước đi theo.
Trương Ninh vẫn là đã quen với tính tình lãnh đạm của Mạc đội trưởng hơn. Những người tâm thức và hành vi nhất quán luôn khiến người ta đặc biệt tin tưởng. Dù cho họ có lãnh đạm đến đâu.
Còn với Tần Y Lạc, chính việc miệng cười mà lòng không cười. Càng khiến người ta sợ.
Miệng cười nhưng lời sắc như dao, càng khiến người ta không rét mà run. Tần Y Lạc tựa như một màn đêm sâu thẳm mà không ai có thể nhìn thấu.
Cao Thành rất nhanh cũng đến sở cảnh sát. Từ ngày bắt đầu vụ án ăn thịt người, cả tổ Trọng án bắt đầu rối ren. Người thì cố đi làm thật sát giờ để tránh né, thậm chí dùng ngày phép để xin nghỉ, người thì đi làm thật sớm để tra án.
Đây cũng là hai dạng tâm lý dễ bắt gặp của con người: né tránh và đối mặt.
Trương Ninh và Cao Thành tích cực tra án đơn giản vì họ cực độ tin vào Mạc đội trưởng. Từ ngày xảy ra vụ án, Mạc Kỳ Yến chưa hề dao động. Vẫn là một Hắc diện cảnh gặp ác không lùi.
Mạc Kỳ Yến không phải không có rối loạn. Nhưng cô biết, bản thân là người đứng đầu, bất kỳ ai có thể bộc lộ sợ hãi. Trừ cô!
Bởi trong lúc nguy khốn nhất, con người sẽ tin vào ai không hoảng loạn. Mạc Kỳ Yến muốn thuộc hạ tin vào bản thân.
Bên trong phòng làm việc của mình, Mạc Kỳ Yến đưa một số tài liệu cho Tần Y Lạc.
Bác sĩ Tần bình thản tiếp nhận. Không màng hỏi xem tài liệu này là gì.
Thuần Dương Thần ngồi bên cạnh. Với tư cách là bác sĩ pháp y, lát nữa cô sẽ phụ trách lấy ADN của nghi phạm.
Thật ra, trong vụ án này vốn không có cái gọi là "nghi phạm". Tiêu chuẩn để xếp vào diện tình nghi của cảnh sát, bao gồm là người khả nghi từng xuất hiện tại hiện trường. Người có thù hận với nạn nhân, người quen hay gia đình nạn nhân.
Trong vụ án ăn thịt người, hung thủ không để lại DNA, càng không rõ danh tính nạn nhân.
Bốn "nghi phạm" này thật sự khiến người ta hoài nghi về Mạc Kỳ Yến.
Tần Y Lạc xem những tài liệu. Vẻ mặt không hiện một biểu cảm nào. Trừ nụ cười nhàn nhạt mọi khi.
"Bác sĩ Tần, cô thấy thế nào về bốn nghi phạm này?"
Mạc cảnh quan hỏi. Những ngón tay đặt trên bàn đan vào nhau. Biểu hiện hành vi mong chờ.
Tần Y Lạc khóe môi cong lên. Cô đặt lại tài liệu trên bàn.
"Cô từng nghe đến trò chơi Kagome Kagome của Nhật chưa?"
Tần Y Lạc không đáp câu hỏi, mà mang một câu hỏi trả lại.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày, Tần Y Lạc quá đỗi kỳ lạ. Nữ nhân này tuyệt đối không cho ai một câu trả lời dễ dàng, mà luôn thích vòng vo dẫn dắt. Gần đây Mạc Kỳ Yến bắt đầu nhận ra, lối dẫn dắt này của Tần Y Lạc tựa như đưa người ta vào một con đường. Rồi khi đi đến một đoạn liền bị lạc trong mê lộ.
"Kagome Kagome là trò chơi của trẻ em, nhiều đứa trẻ sẽ xếp thành vòng tròn. Một đứa trẻ ngồi ở giữa bị bịt mắt. Sau khi hát và xoay vòng thì đứa trẻ bị bịt mắt phải đoán xem ai đang ở sau lưng mình. Đoán trúng thì đứa trẻ kia sẽ vào thay thế."
Mạc Kỳ Yến lý giải trò chơi.
Tần Y Lạc gật đầu, Mạc Kỳ Yến có vốn kiến thức rất phong phú.
"Có một số dị bản của trò chơi này, Mạc cảnh quan có nghe qua chưa?"
Bác sĩ Tần lần nữa lại đặt câu hỏi.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày, cô không hiểu trò chơi Kagome Kagome thì liên quan gì vụ án? Tuy vậy, Mạc cảnh quan vẫn trả lời:
"Có vài dị bản, một dị bản về buôn người, về án mạng, ma quỷ và... ăn thịt trẻ con!"
Mạc Kỳ Yến nói, cô bắt đầu cảm thấy có sợi dây hình thành. Giọng bắt đầu đanh lại, tự tiếp lời:
"Có một dị bản xưa, nói rằng nguyên bản của trò Kagome Kagome là từ một vùng đất thiếu lương thực ở Nhật. Họ liền đặt đứa bé ngay giữa vòng tròn được tạo ra từ những đứa trẻ khác. Đứa bé ngồi ở giữa sẽ bị bịt mắt. Sau khi bài hát Kagome Kagome kết thúc. Đứa bé bị bịt mắt phải nói xem ai ở sau lưng mình. Đoán đúng, thì đứa bé bị bịt mắt sẽ được thả. Nhưng đoán sai, đứa bé đó sẽ bị cả làng ăn thịt."
Thuần Dương Thần cúi đầu, tự cắn ngón tay cái. Những điều Tần Y Lạc và Mạc Kỳ Yến đang nói, Thuần Dương Thần đều bỏ ngoài tai. Tâm trí cô đang tự phác thảo lại căn nhà ở hiện trường. Cô không tin không tìm ra dấu vết nào.
Tần Y Lạc có chút lạnh nhạt lên tiếng:
"Như vậy đã quá rõ ràng rồi nhỉ?"
"Rõ ràng chỗ nào?"
Mạc Kỳ Yến hỏi lại, tư duy của cô hoàn toàn không theo kịp Tần Y Lạc.
"Còn chưa rõ ràng? Tôi đưa gợi ý quá dễ rồi"
Bác sĩ Tần có chút chế giễu trí tuệ Mạc cảnh quan.
"Cô..."
Mạc Kỳ Yến trán đầy hắc tuyến nhìn Tần Y Lạc. Nhưng chỉ có thể nói một tiếng. Chỉ hận bản thân không thông minh bằng đối phương.
Mạc Kỳ Yến đều giọng lên tiếng:
"Bác sĩ Tần, cô có thể thẳng thắn một chút không. Chúng ta không có thời gian đùa giỡn."
Tần Y Lạc nghe thấy thế, khóe môi liền cong lên. Thật sự thì, chỉ cảnh sát mới không có thời gian. Còn với Tần Y Lạc, cô cảm thấy không việc gì phải vội.
Lúc này, Trương Ninh đứng bên ngoài gõ cửa.
"Mời vào!"
Mạc Kỳ Yến lên tiếng. Trương Ninh liền bước vào.
"Sếp, hai nghi phạm đã đến!"
Trương Ninh nghiêm túc nói.
Mạc Kỳ Yến có chút ngạc nhiên, đến nhanh như vậy? Còn chưa tới tám giờ cơ mà?
"Là hai người nào?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
"Quách Điền Phong và Giai Tuệ"
Trương Ninh nói.
Mạc Kỳ Yến gật đầu. Cô lên tiếng:
"Đưa họ vào phòng lấy khẩu cung, tôi sẽ đến ngay."
Trương Ninh "vâng" một tiếng rồi trở ra.
Tần Y Lạc thực không hứng thú với trò hỏi cung. Một kẻ gϊếŧ người đủ bình tĩnh để thực hiện tội ác. Thì chắc chắn không để lộ sơ hở ra ngoài. Ngày hôm nay không có thu hoạch gì rồi, nếu không phải Thuần Dương Thần muốn cô đi, cô tuyệt đối không đi.
Mạc Kỳ Yến sau đó đi đến phòng thẩm vấn nghi phạm. Bên cạnh là Tần Y Lạc, Thuần Dương Thần.
Quách Điền Phong, nghi phạm này năm nay 33 tuổi. Lúc máy bay rơi, anh ta 15 tuổi. Quách Điền Phong chỉ là nhân viên bán hàng bình thường của một trung tâm điện máy.
Mạc Kỳ Yến mở cửa phòng thẩm vấn. Liền nhìn thấy một nam nhân cực kỳ gầy gò. Vóc dáng tiều tụy. Nhưng trang phục rất chỉnh tề. Áo sơ mi, thắt lưng, quần Tây. Chỉ có mái tóc là có phần dài quá mức thông thường.
Trông thấy Mạc Kỳ Yến, nam nhân này có chút căng thẳng, ánh mắt không dám nhìn trực diện Mạc cảnh quan.
"Quách Điền Phong. Tôi là Mạc Kỳ Yến, đội trưởng đội Trọng án. Đây là người hỗ trợ cảnh sát, bác sĩ Tần. Kia là người của pháp y, bác sĩ Thuần."
Mạc Kỳ Yến theo lệ giới thiệu sơ về bản thân. Lần lượt bọn họ ngồi xuống. Duy chỉ Tần Y Lạc đứng sang góc lưng dựa vào tường. Điệu bộ nhàm chán.
"Cảnh sát gọi tôi đến vì chuyện gì?"
Quách Điền Phong vào thẳng chủ đề.
Mạc Kỳ Yến nhìn thẳng vào Quách Điền Phong.
"Anh có phải người sống sót trên chuyến bay TL330?"
Mạc Kỳ Yến hỏi, nghe đến điều này, Quách Đình Phong nhích người trên ghế.
"Phải, thì sao!"
Quách Điền Phong thản nhiên hỏi lại.
Tuy giọng điệu bình tĩnh, nhưng cái nhích người vừa rồi. Chính là bằng chứng tố cáo anh ta không hề thích khi nhắc về chuyến bay đó.
Con người, khi cảm thấy không thích điều gì đó. Thường sẽ thay đổi tư thế ngồi trên ghế. Và đây chính là một dấu hiệu.
"Cảnh sát chúng tôi gần đây đang điều tra một vụ án. Có liên quan đến ăn thịt người. Hung thủ chế biến thành món ăn và liên tục khiêu khích cảnh sát. Hắn gửi thư, trong thư có nhắc về chuyến bay TL330."
Mạc Kỳ Yến nói, hung thủ vốn không nhắc gì về chuyến bay kia. Chi tiết này do Mạc cảnh quan tự mình thêm vào.
Quách Điền Phong thoạt đầu có chút hiếu kỳ lắng nghe, nhưng rồi đến đoạn ăn thịt người liền khó chịu. Anh ta hướng bàn chân ra cửa. Dấu hiệu muốn rời đi.
Mạc Kỳ Yến đương nhiên nhận ra hết những hành vi này. Nhưng theo lẽ mà nói, người trải qua chuyện kinh hoàng như vậy đương nhiên không hề thích khi bị khơi gợi ký ức.
"Phải, tôi là hành khách trên chuyến bay đó. Thì sao? Chẳng lẽ tôi là hung thủ?"
Quách Điền Phong cất giọng có chút bực tức. Đây là dấu hiệu dựng lên bức tường phòng vệ tâm lý. Cho thấy đối phương có sự nhạy cảm nhất định với chuyến bay TL330 và ăn thịt người.
Mạc Kỳ Yến tiếp theo đưa bức ảnh chụp nạn nhân thứ nhất cho Quách Điền Phong xem qua. Quách Điền Phong nhìn một lần rồi khẳng định không quen biết nạn nhân.
Tuy rằng có chút khó chịu khi trả lời nhưng anh ta hoàn toàn hợp tác khi để pháp y lấy DNA.
Nên nhớ, cảnh sát hiện tại vẫn chưa có quyền ép buộc họ cho DNA. Quách Điền Phong có quyền từ chối. Nhưng anh ta vẫn hợp tác. Có thể anh ta thật sự không phải hung thủ. Hoặc là, anh ta quá tự tin rằng bản thân không hề để lại DNA tại hiện trường.
Người tiếp theo là Giai Tuệ, nữ, 32 tuổi. Là nhà sản xuất âm nhạc. Là người cũng có danh tiếng nhất định trong nghề.
Mạc Kỳ Yến đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn tiếp theo.
Giai Tuệ là nữ nhân rất diễm lệ, lại không có nét khoa trương như những ngôi sao mới nổi hiện giờ. Ở Giai Tuệ là một nét đẹp của người đã trưởng thành, chín chắn.
Giai Tuệ mặc chiếc váy đen dài, ôm dáng. Cô ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ rất ung dung tự tại.
Mạc Kỳ Yến lần nữa theo lệ, giới thiệu sơ về ba người bọn họ. Hỏi về vụ án.
Giai Tuệ hoàn toàn khác với Quách Điền Phong. Cô trả lời rất nhiệt tình, thậm chí còn có chút hài hước. Dáng điệu hoàn toàn thoải mái.
Nhưng Mạc Kỳ Yến nhìn ra được, những điều nữ nhân này đang làm. Hệt như cách cô ta trả lời trước báo chí. Cho ngươi một câu trả lời nhưng là câu trả lời cực kỳ an toàn.
Khi hỏi Giai Tuệ có phải là hành khách chuyến bay TL330. Cô đáp không nhớ rõ, có thể có, có thể không.
Chỉ khi Mạc Kỳ Yến nhấn mạnh chuyến bay bị rơi thì cô ấy mới trả lời:
"Có chút ấn tượng."
Rõ ràng là không hợp tác, nhưng vẫn ôn nhu tặng đối phương một nụ cười. Đấy chính là loại diễn kịch điêu luyện của một diễn viên. Của người đã quen đám đông.
Tuy vậy, đến khi Mạc Kỳ Yến đề nghị để pháp y lấy DNA. Thì Giai Tuệ từ chối.
Tần Y Lạc vẫn nhàm chán đứng vào góc phòng. Nhìn Mạc Kỳ Yến và nghi phạm hỏi hỏi đáp đáp. Tần Y Lạc càng khẳng định, cảnh sát là nghề nhàm chán nhất trên đời.
Khi thẩm vấn xong cũng đã tới trưa. Thuần Dương Thần trở về phòng pháp y. Chỉ còn bác sĩ Tần và Mạc cảnh quan.
"Bác sĩ Tần, cô từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng."
Mạc Kỳ Yến chủ động cất lời.
Tần Y Lạc tự mình nhấm nháp cốc cà phê nóng. Vẫn là điệu bộ tựa tiếu phi tiếu. Pha thêm chút nhàm chán lãnh đạm.
"Hai người họ đóng kịch thật hay!"
Tần Y Lạc nói.
Mạc Kỳ Yến gật đầu. Cô bồi lời Tần Y Lạc:
"Đúng vậy, họ đều diễn kịch."
Bác sĩ Tần đặt cốc cà phê xuống bàn. Một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên mặt cô.
"Mạc cảnh quan, cô hiểu mấu chốt trò chơi Kagome Kagome rồi chứ?"
Tần Y Lạc giọng lạnh lẽo nói từng chữ.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày trả lời:
"Tôi đã hiểu!"
Điều thú vị nhất của trò chơi Kagome Kagome này là tất cả người tham gia đều phải quen biết nhau. Bởi nếu không biết nhau thì làm sao có thể nhớ tên để người ở giữa vòng tròn đoán tên người sau lưng.
Nhưng ví dụ, khi người bị bịt mắt chỉ đúng tên. Nhưng tất cả người tạo thành vòng tròn đều đồng loạt hợp tác, lừa dối người bên trong đang bị bịt mắt thì sao?
Thì kẻ ở trung tâm vòng tròn, tức kẻ bị bịt mắt sẽ bị ăn thịt.
Nên nhớ, vì tất cả những đứa trẻ đều quen biết lẫn nhau. Nên dễ dàng thông đồng với nhau. Trò chơi này, là trò chơi thế mạng.
Hai người vừa rồi, đã nói dối một điều. Hai người còn lại sẽ thế nào?
Tâm lý con người thực sự phức tạp.
"Sếp, Vũ Lệnh đã đến!"
Trương Ninh vào báo cáo.
Vũ Lệnh là nghi phạm thứ ba, là người lớn tuổi nhất trong bốn người. 35 tuổi. Năm 17 tuổi bay trên chuyến máy bay TL330.
"Anh ra ngoài trước, tôi đến ngay!"
Mạc Kỳ Yến nói. Trương Ninh liền ly khai.
Tần Y Lạc nhìn Mạc Kỳ Yến, nét mặt cao ngạo, có chút hài hước lên tiếng:
"Tôi tặng Mạc cảnh quan một câu: Trên đời mọi thứ đều là giả, trừ tiền. Tiền có thể đeo mặt nạ cho sự thật."
Mạc cảnh quan, cô sắp gặp rắc rối rồi.
Con cừu giữa bầy sói, còn là con cừu bị bịt mắt.
---
Hết chương 45: giả nghĩa