"Chúng ta đều đang mở đường vào địa ngục."
Hannibal (tv series)
---
Thuần Dương Thần hôm nay mặc chiếc sơ mi trắng cổ đứng, nút cài đến tận cổ. Bên ngoài mặc vest tay dài, mười ngón tay không ngừng đan chặt nhau.
Đôi mắt của cô nhuộm một màu ủ dột. Không dám ngẩng mặt mà đi, như một đứa trẻ lo sợ trước tất cả mọi điều.
Đây là biểu hiện lo âu thường thấy của người mắc chứng tự kỉ.
Thuần Dương Thần vừa đến, đã thấy bên trong có một đồng nghiệp đang lấy dấu vân tay từ khay đựng thức ăn kia.
Trong căn phòng, Trương Ninh đang hỏi cung nhân viên nhà hàng. Vài cảnh sát khác im lặng đứng nép qua bên. Họ thảo luận rất nhỏ về vụ án.
Mạc Kỳ Yến chân mày vẫn nhíu chặt. Trông cô vừa nghiêm túc, vừa đáng sợ.
"Bác sĩ Thuần, phiền cô xem qua!"
Mạc Kỳ Yến chủ động lên tiếng, cô chỉ tay về khay thịt đang đặt trên bàn.
Người lấy vân tay đã xong, liền lui ra vài bước. Nhường lối cho bác sĩ Thuần. Cô theo tác phong xưa nay, cột cao mái tóc, đeo kính cận. Mở chiếc vali pháp y nhỏ. Đeo vào găng tay cao su.
Sau đó tiến gần khay đựng dĩa chứa thịt. Ánh mắt đanh lại, thần sắc hoàn toàn thay đổi.
Vài giây quan sát, Thuần Dương Thuần liền lấy trong vali một cây nhíp dài. Tay không hề run, bình thản gấp một mảnh thịt rất mỏng lên quan sát.
Vài người sởn gai óc. Đây là thịt người, cô ta làm sao có thể bình thản như vậy? Có nhiều cảnh sát, cả đời cũng không gặp vụ án ăn thịt người. Nên cho dù thần kinh tốt đến đâu, ít nhiều cũng sẽ có sợ hãi. Nhưng Thuần Dương Thần thì khác. Dường như tội ác của con người chẳng tác động đến cô.
Ánh mắt của bác sĩ Thuần hiện tại, như một chuyên viên quan sát đá quý. Tỉ mỉ nhìn từng góc cạnh với một niềm háo hức trong đáy mắt.
"Đây là phần thịt đùi, nơi tiếp giáp giữa mông và đùi, phần cơ bán gân."
Thuần Dương Thần lên tiếng. Cô rõ ràng từng lời nói ra.
"Không thể nào!" nam nhân viên lấy vân tay khi nãy lên tiếng. Ánh mắt trong phòng liền đổ về anh ta.
Thuần Dương Thần nhẹ nhàng đặt mảnh thịt lại vào dĩa. Cô mặt đối mặt nhìn nam nhân đó.
"Không thể nào cái gì?" Thuần Dương Thần lạnh giọng. Cô không thích ai xen ngang việc đang làm.
"Những lát thịt này rất mỏng, cô dựa vào đâu nói đây là thịt đùi."
Nam nhân không thoái lui.
Thuần Dương Thần khóe môi thoáng cong lên.
"Anh từng ăn thịt heo hay bò chưa, một trong những bộ phận có thịt nạc ngon nhất là nạc đùi. Cái thớ cơ ở vùng thịt này đặc biệt rõ ràng và cuộn lại với nhau. "
Bác sĩ Thuần nói và hướng mắt dĩa thịt. Bên trong hầu như là thịt nạc.
"Sở dĩ nói là thịt đùi trong là vì, tuy hung thủ đã cố tránh không cắt vào phần dây chằng, ụ ngồi. Nhưng nhìn kỹ vẫn thấy vài miếng thịt có màu trắng ở đầu. Kế bên còn vương sợi thần kinh, dựa vào vị trí màu trắng là ụ ngồi thì sợi dây thần kinh kia là thần kinh bì đùi sau."
Đây không sai vào đâu được, chính là phần thịt đùi trong. Một người có kiến thức giải phẫu sẽ hiểu ngay dĩa thịt từ bộ phận nào. Nhưng cái khó là ở chỗ thịt đã bị cắt mỏng, đòi hỏi não phải tự mô phỏng lại các lát thịt với nhau.
Một người phải có trí tưởng tượng cực kỳ cao mới có thể làm được điều này.
Mạc Kỳ Yến quan sát dĩa thịt. Từng lát rất mỏng nhưng nếu tự não ghép chồng từng mảnh thịt. Sẽ tự hình dung được đó là các thớ cơ bắp lớn cuộn vào nhau. Mà chỉ có đùi mới có.
"Bác sĩ Thuần, cô có thể đoán được thời gian hung thủ lóc thịt xuống không?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Thuần Dương Thần nghiêm túc trả lời:
"Thịt vẫn còn tươi, tính đàn hồi rất tốt. Chưa cắt xuống quá một tiếng. Dựa vào điều này, chắc chắn nạn nhân vẫn còn sống khi hung thủ ra tay."
Mạc Kỳ Yến gật đầu, cô đã đoán được việc hung thủ giữ nạn nhân sống để ra tay. Bởi như thế mới tạo ra những lát thịt tươi nhất.
Mạc Kỳ Yến đã khoanh vùng địa điểm. Nếu dựa theo những gì bác sĩ Thuần nói, hung thủ có thể đã ra tay với nạn nhân rất gần sở cảnh sát.
Sau khi hoàn thành xong món ăn, hắn liền nhờ nhà hàng gần sở cảnh sát mang đến.
Cao Thành, nam cảnh sát đội trọng án căm tức nói:
"Dám ra tay gần sở cảnh sát, hung thủ xem cảnh sát chúng ta là đần độn à!"
Mạc Kỳ Yến nhìn cấp dưới của mình. Lời nói của Tần Y Lạc chợt vang trong đầu cô.
Muốn phá vụ án này, cô phải đặt bản thân vào vị trí đầu bếp.
Không phải sát nhân!
"Tối kỵ của sashimi là không tươi. Ở nhà hàng băng chuyền Nhật cao cấp, nếu sashimi hơn một tiếng không ai chọn. Sẽ bị vứt đi! Hung thủ ra tay gần sở cảnh sát là để dĩa thức ăn tươi nhất có thể."
Mạc Kỳ Yến đều giọng.
Những người khác nhìn nhau đầy hoài nghi. Trên đời có kẻ điên đến mức bất chấp bị bắt chỉ để nấu ăn? Thật sự khó tin. Tư duy của họ không thể lý giải.
Con người, sợ hãi điều họ không biết!
Mạc Kỳ Yến bỏ ngoài thái độ hoài nghi. Đôi khi, không thể giải thích cho tất cả điều bản thân nghĩ. Và việc phân trần với người khác, luôn chỉ là lãng phí thời gian.
Trên mẩu giấy được gửi đến, đã nói rất rõ:
Sashimi thịt người. Hoàn toàn tươi sống.
Phải tư duy như đầu bếp!
Chỉ khi như thế, sự việc dần sẽ rõ ràng hơn. Lời của bác sĩ Tần đã đúng!
Theo tâm lý học tội phạm, hung thủ biếи ŧɦái hay thích đóng giả một loại nhân cách khác với nhân cách bình thường. Gϊếŧ người với hắn đôi khi như như trò chơi nhập vai. Giúp hắn bộc lộ con người khác.
Ở vụ án này, hung thủ muốn đóng vai đầu bếp! Hắn đang thi triển trù nghệ của bản thân.
Bác sĩ Tần đã đưa cho Mạc cảnh quan một chìa khóa. Để mở ra tâm lý tội phạm.
Tần Y Lạc tuy không hiện diện nhưng lời nói của cô ta vẫn luôn tác động trong vô thức của Mạc Kỳ Yến.
Tần Y Lạc ít nói, nhưng lời đã thốt ra đều có thể chui vào tận sâu não con người.
Ít ra, hãy thấy may mắn vì Tần Y Lạc đứng về phía Mạc Kỳ Yến trong vụ án này.
"Bác sĩ Thuần, phiền cô khám nghiệm thêm vật chứng."
Mạc Kỳ Yến nói, Thuần Dương Thần gật đầu. Cô nhanh tay thu giữ vật chứng, mang ra khỏi phòng.
Mạc Kỳ Yến nhìn đội viên của mình, cô ra lệnh:
"Trương Ninh, yêu cầu thêm hỗ trợ. Tăng cường điều tra về những địa điểm quanh bán kính sở cảnh sát."
Mạc Kỳ Yến ra lệnh.
Trương Ninh nghiêm chào rồi bước ra ngoài.
"Cao Thành, anh thu thập video từ camera giao thông gần nhà hàng. Nếu hung thủ đã giao thức ăn cho nhà hàng mang đến cho tôi. Thì có thể bị camera giao thông ghi lại."
Mạc Kỳ Yến tiếp tục ra lệnh, Cao Thành "vâng" một tiếng rồi bước đi.
Căn phòng mấy chốc chỉ còn cô.
Mạc Kỳ Yến gõ nhịp ngón tay trên bàn. Cô bắt đầu phân tích vụ án.
Chuyến bay TL330, chỉ có 8 người còn sống. Họ là nghi phạm. Mạc Kỳ Yến đã cho người lấy thông tin về họ.
Ba người trong đó đã tự tử, số còn lại đã di dân sang nước ngoài. Việc này sẽ mất thời gian.
Năm người còn sống. Trừ Mạc Kỳ Yến thì bốn người kia rất khả nghi. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của Mạc Kỳ Yến.
Những cảnh sát khác tuy không nói ra, nhưng họ bắt đầu tự hỏi vì sao hung thủ luôn gửi thiệp nêu đích danh Mạc Kỳ Yến?
Nếu vụ án này giải quyết không tốt, e rằng Mạc Kỳ Yến khó mà làm tiếp cảnh sát.
Mạc Kỳ Yến thở hắt ra.
Nạn nhân lần trước, hung thủ đã cố tình để cảnh sát tìm ra cô ấy. Nhưng không để cô ấy sống.
Nạn nhân lần này liệu có như thế?
Trước tiên cần phải tìm ra cô ấy.
Mạc Kỳ Yến mở laptop, cô truy cập vào bản đồ. Phóng to vị trí nhà hàng mà hung thủ nhờ giao hàng.
Những nơi có thiết bị đông lạnh như siêu thị, nhà hàng đều đã kiểm tra qua.
Hung thủ có thể ra tay ở đâu?
Có điều gì đặc biệt giữa món lần trước và lần này?
Món ăn lần trước là măng Tây xào với ngón tay. Cách thức chế biến dễ dàng, nên hung thủ đã lựa chọn một siêu thị. Đặc thù của siêu thị này là cuối tuần mới nhập thịt. Hung thủ đã có vài ngày lẻn vào, đưa nạn nhân vào kho và ra tay.
Vì món ăn dễ chế biến nên hung thủ cùng lắm chỉ mất một đêm.
Còn với thức ăn lần này.
Thật sự rất khó thực hiện. Nhất là kỹ thuật thái cắt. Trung bình, một đầu bếp mất 20 năm để thành thục kỹ năng làm sashimi, sushi. Lát cắt phải mỏng như nhau.
Dĩa thức ăn của hung thủ vẫn chưa đạt đến trình độ đó.
Nhưng có thể thấy, hung thủ có tập luyện!
Khoan đã! "Tập luyện"?
Mạc Kỳ Yến nhíu mày. Cô vừa phát hiện ra một điểm khả nghi.
Đúng thế, nếu muốn làm một lát sashimi cần phải tập luyện, không đầu bếp nào lại đưa ngay món đầu tay cho thực khách.
Nạn nhân này hẳn đã mất tích độ một tuần. Có thể hơn!
Bởi lẽ cơ thể con người khác với cá, có vị tanh hơn. Cơ cấu da thịt phức tạp hơn.
Hung thủ nếu là người cẩn thận sẽ dùng phương pháp lọc cơ thể cho nguyên liệu.
Tương tự như cà phê phân chồn. Người ta ép, thậm chí dùng ống đút vào bao tử con chồn. Nhằm ép con chồn ăn hạt cà phê.
Nhờ như vậy mới cho ra loại cực phẩm cà phê.
Có thể, nạn nhân cũng bị đút một ống vào thẳng dạ dày, ép uống nước để lọc cơ thể. Hung thủ tiếp đến tập luyện bằng cách lóc đi một miếng thịt trên cơ thể nạn nhân.
Rồi cắt lát sashimi bằng miếng thịt đó.
Món ăn này, tuy là thực đơn thứ hai. Nhưng vốn đã được chuẩn bị trước cả món ăn đầu.
Dựa vào những điều này thì hung thủ sẽ đặt nạn nhân ở đâu để tiện ra tay?
Không thể là kho lạnh siêu thị như trước, bời thời gian tập luyện kỹ thuật sashimi là rất lâu.
Phải tư duy như đầu bếp!
Mạc Kỳ Yến nhắm hờ mắt.
Nếu cô là đầu bếp, cô sẽ mang nguyên liệu vào nơi yên tĩnh. Một nơi mà không có âm thanh nào quấy rầy được cô, chỉ như thế mới tĩnh tâm thái từng lát thịt mỏng.
Chợt tâm trí Mạc Kỳ Yến lại vang lên giọng của Tần Y Lạc.
Hội chứng con số 13
Hung thủ bị ám ảnh bởi con số 13. Lần trước, thức ăn được đặt ở tầng số 13. Những dĩa ngón tay không chỉ có một.
Nhưng tại sao lần này chỉ có một dĩa?
Cũng hoàn toàn không hề có điều gì liên quan tới con số 13.
Mạc Kỳ Yến mở mắt.
Cô di chuyển con chuột vào bản đồ trên màn hình laptop.
Mạc Kỳ Yến muốn tìm xem có con đường nào mang số 13 trong bán kính gần đây hay không.
Cô thử nhập tên "đường 13" vào thanh tìm kiếm. Không có kết quả.
Mạc Kỳ Yến siết chặt tay phải.
Không có đường số 13. Liệu cô có đi nhầm hướng không?
Phải tư duy như đầu bếp...
Mạc Kỳ Yến có cảm giác còn bỏ sót điều gì đó.
Là điều gì?
Cô im lặng, gõ nhịp ngón tay trên bàn.
Đó là phương tiện giao thông!
Mạc Kỳ Yến khẩn trương nhập một từ khóa tìm kiếm.
Quả nhiên không sai!
Mạc Kỳ Yến lập tức cầm di động gọi cho tổ viên.
"Không cần đến những nơi đó nữa. Có thể tôi đã biết nơi hung thủ ra tay với nạn nhân!"