Ám Thị

Chương 39: Thực đơn thứ hai



"Trong não, vị giác và khứu giác nằm ở những nơi đứng trước cả lòng trắc ẩn, và lòng trắc ẩn thì không có chỗ trên bàn ăn của tôi."

Hannibal - (Thomas Harris)

---

"Bác sĩ Tần, cô vẫn chưa trả lời tôi. Tại sao cô biết về chuyến bay đó?"

Mạc cảnh quan đặt câu hỏi. Khẩu khí như cảnh sát lấy lời khai. Ánh mắt đanh lại, dò xét Tần Y Lạc.

Hành vi của Mạc cảnh quan đã bộc lộ rõ, cô ấy đang rất nghiêm túc và không mấy vui vẻ.

Bác sĩ Tần tựa tiếu phi tiếu. Chẳng mấy bận tâm về cảm xúc của Mạc Kỳ Yến.

"Đến lúc, tôi sẽ nói cho cô biết!"

Tần Y Lạc bình thản nói, Mạc Kỳ Yến vô thức nghiến chặt răng.

Mạc cảnh quan hiện tại, có khác gì con cờ của đối phương.

Nữ nhân trước mặt Mạc Kỳ Yến là một Dạ Đế. Người ngồi trong đêm, điều khiển vạn vật trong ánh sáng.
Tần Y Lạc rất hay đặt nụ cười trên gương mặt. Nhưng là nụ cười hàm chứa vô số bí ẩn. Một nụ cười chỉ có thể hình dung bằng từ "quỷ dị".

Mạc Kỳ Yến khó chịu, cô thật sự khó chịu.

Mọi thứ từ nữ nhân kia càng lúc càng quỷ dị. Cứ như thể rơi vào giữa đại dương, dù biết bơi nhưng cũng sẽ chết chìm.

"Cũng không còn sớm, Mạc cảnh quan mời ra về."

Tần Y Lạc nói, kèm theo nụ cười như thường lệ.

Mạc Kỳ Yến không đáp, không biểu lộ gì. Như một chiếc máy, Mạc cảnh quan đứng dậy, rời đi.

Khi cánh cửa đã khép lại. Trong căn phòng chỉ còn lại Tần Y Lạc và chiếc bóng dài của cô.

Bác sĩ Tần không còn cười. Cô khẽ xoay đầu, nhìn chiếc bóng của bản thân.

"Cô nói xem, Mạc cảnh quan có thể sống được với tội lỗi không?

Chiếc bóng khẽ lay động theo chuyển động của Tần Y Lạc. Trong giây lát như thể một sinh vật sống thật sự.
Đôi mắt Tần Y Lạc thoáng niềm vui, như thể cái bóng vừa trả lời cô. Khóe miệng Tần Y Lạc cong lên. Cô bắt chéo chân. Tay chống cằm nhìn chiếc bóng, như thể một người thân quen.

"Tôi hiểu ý cô! Vậy cứ chờ xem Bản Ngã và Siêu ngã của cô ấy phần nào lớn hơn!"

Tần Y Lạc đáp lời với nụ cười. Sau đó cô im lặng, thoáng gật nhẹ đầu. Rồi lại trầm tư giây lát nhìn chiếc bóng.

Không lâu sau Tần Y Lạc lên tiếng:

"Ác Nhân, cô thật tàn nhẫn khi nói những lời đó. Nhưng tôi thích thế!"

Tần Y Lạc bật cười.

Ác Nhân vì điều gì đó muốn gϊếŧ Mạc Kỳ Yến.

Dạ Đế theo truyền thuyết, là người chứa linh hồn của quỷ bên trong cơ thể mình. Nếu đã nói Tần Y Lạc là Dạ Đế. Thì hãy chờ địa ngục a tỳ mở ra.

Hãy để Ác Nhân thoát ra ngoài. Bởi lẽ đơn giản, để tiêu diệt một cái ác, ta cần cái ác lớn gấp bội.
Bản chất của con người...

Là độc ác!

Tần Y Lạc không tin vào triết lý "nhân chi sơ tính bản thiện". Cô tin vào "nhân chi sơ tính bản ác."

Sự lương thiện không tồn tại.

Sigmund Freud nghiên cứu rất nhiều về tâm lý trẻ em, một đứa trẻ mới sinh đã hình thành Tính dục. Chúng quấn lấy người mẹ, và sinh ra chiếm hữu với người mẹ.

Hãy nói về sinh đôi, 20% số ca song sinh. Sẽ xảy ra hiện tượng bào thai ăn thịt lẫn nhau. Một bào thai lớn hơn, khỏe mạnh hơn, sẽ nuốt lấy bào thai nhỏ hơn. Để biến bào thai nhỏ đó thành thức ăn cho bào thai lớn.

Con người - với bản năng là sinh tồn. Khi bị đẩy vào đường cùng họ sẽ ăn thịt lẫn nhau.

Bác sĩ Tần rời khỏi ghế, cô mang ly dĩa trên bàn dẹp đi. Chiếc bóng cũng di chuyển cùng cô. Như một thực thể không thể tách rời.

Cái bóng tồn tại bởi vì có ánh sáng.
Tương tự, Ác Nhân sinh ra vì thù hận của con người.

Tần Y Lạc, cô là bác sĩ đồng thời cũng là bệnh nhân!

***

Mạc Kỳ Yến trở về nhà.

Việc đầu tiên cô làm là tắm. Cô dùng nước để tẩy sạch đi sự dơ bẩn trên người. Cô ngửa mặt, đón dòng nước lạnh rơi như mưa từ vòi sen.

Chuyện ngày hôm đó đến giờ đã gần hai mươi năm. Mạc Kỳ Yến từng điều tra xem những người còn sống hiện tại ra sao.

Bọn họ, kẻ thì tự nốc axit đậm đặc vào họng tự sát. Kẻ tự cắt đứt lưỡi rồi dùng dao đâm vào bụng. Kẻ còn cố tách rời nội tạng ra khỏi cơ thể...

Bọn họ không còn sống sau chuyến bay đó nữa. Bọn họ tự tra tấn bản thân đến chết.

Vài người thì bỏ sang nước ngoài. Không thì thay đổi danh tính.

Mạc Kỳ Yến vô thức đập mạnh tay vào tường. Dù muốn hay không chính bản thân cô cũng đã bị phân tâm quá nhiều trong vụ án này.
Cô cũng chẳng hơn gì họ.

Mạc Kỳ Yến sống sót tới hôm nay cũng nhờ vào miếng thịt người khi đó.

Mạc Kỳ Yến luôn cảm thấy bản thân dơ bẩn. Cô không xứng đáng làm người.

Cô từng tự tử, từng tự tìm cách hành xác. Có lẽ lý do mà cô vẫn sống là vì bạo hành gia đình. Mỗi lần Mạc Thái Long đánh cô, Mạc Kỳ Yến lại nghĩ đó là trừng phạt về việc cô đã làm.

Chính điều này, vô thức lại xoa dịu đi gánh nặng tội lỗi.

Mạc Kỳ Yến tắt đi vòi nước. Cô lấy khăn quấn ngang ngực. Bước ra ngoài.

Đứng trước tấm kính bán thân lớn. Mạc cảnh quan tự ngắm nhìn gương mặt mình.

Mái tóc rối bời, ướt đẫm. Mắt thâm quầng đầy mệt mỏi.

Đây là cô ư?

Mạc Kỳ Yến cười tự giễu. Cô nắm chặt tay phải thành nắm đấm, cứ thế dùng lực đấm mạnh vào tấm gương. Khiến nó nứt toác rồi vỡ ra. Từng mảnh gương rơi xuống bệ sứ rửa mặt.
Tay phải của cô nhói lên. Chảy máu...

Kính thủy tinh đã cắt vào lớp da, gây tổn thương sau cú đấm. Nhưng Mạc Kỳ Yến không quan tâm.

Trái lại, cô cảm thấy dễ chịu vì đau đớn. Cô cảm thấy tốt hơn khi tự trừng phạt bản thân mình.

Cả đêm đó, Mạc Kỳ Yến không thể ngủ sâu. Cô dường như có thể nghe thấy được cả tiếng kim giây của đồng hồ nhích từng hồi. Mạc Kỳ Yến lấy gối, tự bịt tai che mắt nhưng vô dụng.

Cô co quắp người, tay ôm lấy đầu gối.

Sau cùng, cô bật dậy, mở nhanh hộc tủ đầu giường tìm lọ thuốc ngủ. Uống đúng hai viên. Cô đã nhiều ngày không ngủ, đầu óc sớm muộn cũng sẽ kém tỉnh táo. Mạc Kỳ Yến cần phải ngủ, bằng bất cứ cách nào.

Thuốc ngủ quả nhiên có công dụng. Chừng mười phút đã đưa Mạc Kỳ Yến vào mộng cảnh. Nhưng tác dụng phụ của thuốc ngủ đôi khi khiến người ta mơ giấc mơ ma quỷ.
Mạc Kỳ Yến trong mơ thấy mình bị trói vào cột. Miệng bị đặt một cái phễu có một ống thủy tinh lớn. Từng mảng thịt sống từ đầu ống lần lượt di chuyển. Trôi xuống cổ họng cô. Dù không muốn ăn nhưng không thể kháng cự.

Ăn thịt đồng loại sẽ thanh lọc dơ bẩn từ ngươi!

Ai đó nói.

Mạc Kỳ Yến giật mình tỉnh giấc. Trán đẫm mồ hôi dù phòng không nóng. Tay vô thức sờ vào cổ họng. Bàn tay liền nhói lên vì đau.

Mạc Kỳ Yến nhìn tay phải. Các khớp ngón tay sau cú đấm vào tấm kính vẫn chưa được băng bó. Máu khô vẫn còn đọng lại.

Mạc Kỳ Yến nhíu mày, cô cảm thấy không vui vì hành động mất kiểm soát này. Cô là cảnh sát, là người dùng tay bắn súng. Không thể để tay bị thương.
Mạc cảnh quan nhìn đồng hồ, năm giờ sáng. Ngủ cũng đã gần tám tiếng. Mạc Kỳ Yến ngồi dậy, cô tìm đến hộp sơ cứu. Dùng thuốc sát trùng đổ vào vết thương của tay phải, chân mày thoáng nhíu lại vì đau. Rất nhanh liền xé băng gạc quấn lại. Khi đã xong, Mạc Kỳ Yến nhịp nhàng co duỗi ngón tay. Vết thương không hề nặng, vẫn có thể cầm súng.

***

Một cô gái, bị trói chặt vào chiếc bàn kim loại dài. Cô đã được tiêm thuốc để không đau đớn mà ngủ thϊếp đi.

Cô không biết rằng một phần chân đang bị lóc từng phần thịt.

Thật ra, cô ta vốn không định tiêm thuốc. Cô ta thích nghe tiếng nguyên liệu của mình gào thét, như bầy heo thét rống trước khi bị gϊếŧ.

Tiếng thét sau cùng khiến cô ta tột cùng hưng phấn.

Cô ta đeo tạp dề, tay đeo găng, cầm con dao fuguhiki. Cứ thế nhịp nhàng cắt một miếng thịt mỏng ở đùi của nguyên liệu. Thật ra chân của nguyên liệu đã trơ xương phần ống quyển.
Bởi cô ta đang tập kỹ thuật thái của Nhật. Đầu bếp sashimi của Nhật có thể thái từng lát cá mỏng như cánh hoa. Họ lành nghề đến mức độ con cá không hay biết đang bị cắt thịt.

Cô cũng muốn được như họ, nhưng hiện tại thì không thể. Nếu nguyên liệu này không được tiêm thuốc sẽ vùng vẫy, như thế lát thịt cắt ra sẽ không đều.

Cô muốn món ăn của mình phải hoàn hảo nhất!

Không thể đưa cho Mạc Kỳ Yến một món ăn thất bại. Như thế là tự hạ nhục bản thân.

Cô không hiểu, tại sao Mạc Kỳ Yến lại từ chối thức ăn cô nấu?

Mạc Kỳ Yến không hiểu điều cô muốn nói hay sao...

Ăn thịt đồng loại sẽ thanh lọc đi dơ bẩn.

Món ăn lần trước có vẻ không đủ ngon, nên Mạc Kỳ Yến từ chối. Đáng lẽ cô phải tìm nguyên liệu ngon hơn, thay vì tìm một nhân viên văn phòng thì một nữ sinh phải tốt hơn không?
Đừng lo, lần này cô đã sửa sai.

Cô đã tìm ra một nguyên liệu tốt hơn. Phù hợp để chế biến sashimi thượng hạng.

Chỉ hy vọng có thể thái được những lát thịt đều và mỏng.

***

Mạc Kỳ Yến đến sở cảnh sát, cô vận sơ mi đen như thường lệ. Tay có thêm lớp băng trắng. Ánh mắt hôm nay của Mạc cảnh quan thật đáng sợ. Người thấy cô vội cúi chào rồi lướt qua thật nhanh.

Mạc cảnh quan tăng cường thêm người điều tra nhân khẩu mất tích. Cô tin rằng sớm thôi sẽ tìm ra danh tính nạn nhân kia. Bởi cảnh sát đã chụp ảnh cô gái kia rồi đưa lên truyền hình.

Rồi nếu có gia đình tới nhận xác, Mạc Kỳ Yến sẽ phải giải thích với gia đình nạn nhân. Rằng cô ấy bị hung thủ mở tung bụng, bị cắt rời từng ngón tay để nấu ăn.

Nghĩ đến đây Mạc Kỳ Yến cảm thấy căm phẫn xen lẫn buồn đau. Rồi thì cái chết của nạn nhân sẽ ám ảnh người thân của cô ta.
Suốt phần đời còn lại, họ sẽ mang thêm một danh phận, là: người nhà nạn nhân.

"Mạc đội trưởng!!!"

Một cảnh sát mặc đồng phục lớn tiếng gọi.

Mạc Kỳ Yến liền xoay người. Cô liền thấy bên cạnh anh ta có một người khác. Người này vận đồng phục của nhân viên nhà hàng tên "Nhất Vị".

Trên tay anh ta còn cầm một phần thức ăn.

"Anh bạn này nói có người nhờ nhà hàng đóng gói thức ăn mang cho Mạc đội trưởng."

Nam cảnh sát nói, trên mặt có chút khẩn trương. Rõ ràng vụ án ăn thịt người đã lan đi khắp nơi.

Mạc Kỳ Yến gật.

"Phiền anh đặt thức ăn lên bàn!"

Mạc Kỳ Yến nói.

Nam nhân viên giao thức ăn có chút khó hiểu. Chỉ là thức ăn, tại sao cảnh sát có vẻ lo sợ quá mức?

Khi hộp thức ăn đã được đặt lên bàn. Mạc Kỳ Yến liền đeo găng cao su, cô mở đi phần giấy bên ngoài. Để lộ một chiếc hộp nhựa bên trong. Mạc Kỳ Yến cẩn thận nâng nắp hộp. Bên trong là một dĩa sứ trắng. Với những lát thịt mỏng được xếp theo hình tròn.
Tựa như đóa hoa sen đá!

Những lát thịt màu đỏ, có chút giống thịt heo nhưng sậm màu gần bằng thịt bò.

Bên dưới còn có một tấm thiệp. Đề dòng chữ đánh máy.

Món ăn thứ hai, hy vọng Mạc cảnh quan sẽ thích.

Sashimi thịt người. Hoàn toàn tươi sống.

"Tôi có thể về được không? Thức ăn đã giao xong rồi."

Nam nhân viên nhà hàng nói. Anh ta có vẻ bất an khi thấy cảnh sát hành động kỳ lạ.

Mạc Kỳ Yến liền đáp:

"Xin lỗi nhưng không được."

Cô quay sang Trương Ninh ra lệnh:

"Gọi pháp y đến đây!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv