"Mọi người sống trong nghi kỵ lẫn nhau, nhưng lạ ở chỗ là sự dối lừa này không hề gây ra bất cứ tổn thương nào và dường như họ không nhận ra là đang lừa gạt nhau."
Dazai Osamu
---
Diệp Thảo mới sáng ra đã bị gọi đến sở cảnh sát, vì Hầu Cường đã chết. Cô đã biết trước điều này, bản thân sẽ thành kẻ tình nghi.
Nực cười là trước đây vài ngày, Diệp Thảo đang ở vị trí người nhà nạn nhân. Thì giờ đây lại trở thành nghi phạm.
Nhưng chẳng phải nếu nạn nhân trở thành hung thủ, thì đó là sự bất lực của cảnh sát?
Diệp Thảo quan sát những gương mặt này, họ rốt cuộc đang theo đuổi loại công lý gì?
Cô thật chỉ muốn phá lên cười, hoá ra khi đi đến tận cùng cảm xúc người ta chỉ muốn cười. Sự đời chính là trò đùa...
Ngồi trong phòng hỏi cung, một cảnh sát họ Mạc tên Kỳ Yến, và một nam cảnh sát tên Trương Ninh. Diệp Thảo đã biết họ, cùng là tổ trọng án theo đuổi vụ án của Diệp Mẫn.
Mạc cảnh quan này rất tận lực theo đuổi vụ án khi con của cô tự sát. Diệp Thảo tự hỏi, nếu bản thân cô gϊếŧ người thì Mạc cảnh quan này có theo đuổi đến cùng như vậy?
Nữ tử họ Diệp ngày trước ánh mắt như muôn phần cầu xin họ kết tội Hầu Cường. Thì giờ Mạc Kỳ Yến nhìn ra ánh mắt khó chịu ở Diệp Thảo dành cho cảnh sát.
Mạc Kỳ Yến không mong Diệp Thảo là người gϊếŧ Hầu Cường.
Trương Ninh phụ trách hỏi cung, Mạc Kỳ Yến ngồi bên cạnh quan sát.
Mỗi khi đến câu hỏi nào đó cần suy tư, Diệp Thảo hướng ánh mắt về trái.
Mũi chân vẫn hướng về đối diện.
Bàn tay cũng không có những cử chỉ lo lắng như sờ vào mũi, vuốt tóc, khoanh tay.
Diệp Thảo hoàn toàn thoải mái trong cuộc hỏi cung. Chỉ khi kéo dài hơn một tiếng, Diệp Thảo có chút chán nản, muốn ly khai nên mũi chân hướng ra cửa.
Ngón tay gõ nhịp trên bàn. Khóe môi mím chặt.
Diệp Thảo một là thật sự không liên can. Hai là nói dối quá hoàn mỹ.
Có một loại người, khi họ nói dối một chuyện sẽ tự cố tin rằng lời nói dối đó là thật. Đến nỗi dần dà tâm lý tin và phản xạ theo cử chỉ bình thường.
Nhưng điều này cần thời gian, Hầu Cường chỉ vừa bị gϊếŧ mà thôi. Tâm lý Diệp Thảo lại đang phải chịu đựng tổn thương từ những việc liên quan đến Diệp Mẫn. Vốn rất khó tự ám thị một lời nói dối hoàn hảo.
Cả đêm qua Diệp Thảo ở nhà, không ai làm chứng. Diệp Thảo khai có ra ngoài một lần lúc nửa đêm, nhưng giờ đó phố vắng. Diệp Thảo chỉ va vào một người rồi xin lỗi đại khái.
Tình trạng hiện giờ của Diệp Thảo là không có bằng chứng.
Không có nhân chứng.
Cô thuộc diện tình nghi lớn nhất. Bởi Diệp Thảo có động cơ gϊếŧ người hàng đầu.
Theo luật, cô bị tạm giam 48 giờ. Sở tư pháp điều đến một luật sư biện hộ cho Diệp Thảo. Đó là một tên luật sư hời hợt, cố làm mọi thứ cho xong để ăn trưa.
Diệp Thảo cũng chả bận tâm, cô biết rõ phải làm gì.
Bác sĩ Tần đã giúp cô dựng lại buổi hỏi cung này, cô đã tập nó cả trăm lần trước gương.
Khi đến những câu hỏi khiến bản thân khó nghĩ, phải đưa mắt về bên trái. Bởi phần não trái phụ trách những gì đã nhớ, thuộc về ký ức. Não phải thuộc về tưởng tượng. Tức là những gì chưa xảy ra.
Tiếp đến là tuyệt đối không sờ mũi, không vuốt lại mái tóc. Đây là những hành vi của nói dối.
Không di chuyển chân. Bởi mũi chân sẽ phản ứng khi muốn trốn tránh. Lúc đó vô thức sẽ di chuyển sang hướng khác.
Nhưng nếu đến một hai tiếng mà vẫn duy trì tư thế cũ sẽ bị nghi ngờ. Lúc này hãy ra vẻ mệt mỏi, nóng lòng ly khai.
Đổi tư thế ngồi. Và gõ nhịp ngón tay là động tác thường thấy khi chán nản với cuộc giao tiếp hiện tại.
Những câu hỏi mà cảnh sát hỏi Diệp Thảo, đều quá dễ đoán. Bác sĩ Tần đã nói đúng. Mọi thứ chỉ cần làm theo lời bác sĩ Tần.
Chỉ trừ khi cảnh sát dùng đến thiết bị đo độ giãn nở đồng tử, đo nhịp tim. Mới có thể nhận ra đâu là nói dối.
Mạc cảnh quan từ đầu vẫn im lặng, nhưng khi gần hết buổi hỏi cung. Đột nhiên lên tiếng.
"Cô có vui không khi Hầu Cường bị gϊếŧ?"
Diệp Thảo im lặng, rồi trả lời.
"Tôi rất vui!"
Đây là lời nói thật, cô đã thật sự rất vui. Theo những gì báo chí đưa tin, Hầu Cường đã chết rất đau đớn. Diệp Thảo vô cùng hài lòng, vô cùng thích thú.
Mạc Kỳ Yến có chút gì đó nửa tin nửa không tin.
Có thể, Diệp Thảo biết được Hầu Cường sẽ bị gϊếŧ. Nhưng lại không phải người ra tay.
Cơ bản, người mà có thể biến hiện trường thành một bức tranh. Phải là người vô cùng bình tĩnh. Tâm lý thường của tội phạm, là phi tang xác chết để không ai tìm ra. Hòng không bị buộc tội, nhưng lần này, hiện trường là một dạng phơi bày. Như thể lời thách thức.
Chứng tỏ, kẻ đứng đằng sau vô cùng ngạo mạn. Hắn tự tin vào bản thân, hắn đang gửi một thông điệp đến cho cảnh sát.
Giống như tên sát nhân Jack the ripper, ở thế kỷ 19 của nước Anh. Tên cuồng sát này gϊếŧ người và đặt họ ở những vị trí mà trên bản đồ có thể tạo ra ngôi sao. Hắn tự tin đến mức gửi thư đến thách thức cảnh sát tìm ra mình. Nhưng đây không còn là thế kỷ 19, không kẻ gϊếŧ người nào không để lại dấu vết. Mạc Kỳ Yến tin rằng sớm hay muộn cũng sẽ tìm ra tên hung thủ này.
Trước đây, Mạc Kỳ Yến từng tiếp nhận một vụ kiện, trong đó phần ngực của nữ nạn nhân bị cắt ra khỏi người. Về sau mới biết, lý do cắt ra là để che giấu việc hung thủ đã phẫu thuật thất bại cho nạn nhân. Nếu để cảnh sát nhìn ra cặp ngực bị phẫu thuật lỗi, sẽ nghi ngờ ngay bác sĩ thẩm mỹ là hắn.
Mạc Kỳ Yến chợt nghĩ, có phải việc đập vỡ tay chân Hầu Cường không phải ngẫu nhiên. Mà để che dấu một điều gì đó mà hung thủ vô tình để lại, vì không dễ dàng tẩy xoá nên buộc phải dùng cách này?
***
Hầu Hiển và Hầu Dực...
Một trong hai nam tử này đã gϊếŧ cha mình. Nhưng hai anh em hắn đã có một cam kết. Là không ai được nói ra.
Nhưng bây giờ, xác của Hầu Cường đã được tìm ra.
Một trong hai người bắt đầu lo sợ người kia sẽ tố giác mình. Nhưng mỗi khi hai anh em giáp mặt nhau, đều phải ra vẻ tin tưởng.
Bọn hắn cố né tránh những câu hỏi trực tiếp như "anh/em sẽ không nói với cảnh sát chuyện hôm đó chứ?"
Bởi kẻ đặt câu hỏi này, sẽ dễ bị đối phương chất vấn, cho rằng không tin mình. Và như thế kẻ còn lại dễ dàng không tin người này và đi tố giác. Cả hai lâm vào tình trạng không thể nói, không thể hỏi. Chỉ có thể diễn tròn vai huynh đệ yêu thương. Cái gọi là tình thân trong Hầu gia thật sự không còn tồn tại.
Hầu phu nhân thì không đủ thông tuệ để nhìn ra tình trạng của hai đứa con. Nhưng nếu Hầu phu nhân trong lúc này tỏ ra yêu thương đứa con nào hơn thì càng nảy sinh vấn đề.
Bởi một trong hai người sẽ nghĩ Hầu phu nhân muốn để lại gia tài cho người đó, và một trong hai kẻ nhất định sẽ đi tố giác nhau.
Hai anh em họ Hầu đang tự nghi kỵ lẫn nhau, có phải một trong hai đã lén quay lại hiện trường không? Một trong hai đã biến cái xác thành ra như thế?
Nhưng rồi hai anh em Hầu Hiển, Hầu Dực nhận ra.
Mạc Kỳ Tuấn...
Nam nhân này thường xuyên xuất hiện bên mẹ mình, chắc chắn là vì tiền.
Ngoài người nhà họ Hầu ra thì chỉ có Mạc Kỳ Tuấn biết cái xác ở đâu. Chính là hắn!
Mẹ của họ đã quá mê muội mà không nhận ra.
Vì suy nghĩ này, mà hai anh em họ Hầu đột nhiên có chung một kẻ thù. Là Mạc Kỳ Tuấn!
Hầu phu nhân càng thân mật với Mạc Kỳ Tuấn, hai anh em họ Hầu càng có lý do tin rằng Mạc Kỳ Tuấn đang ly gián.
Không thể để khối tài sản Hầu gia vào tay người ngoài.
Hai anh em Hầu gia đã gϊếŧ một người, thì gϊếŧ thêm một người nữa có làm sao?
Ý nghĩ này càng thêm mạnh mẽ khi sáng nay, cuộc tranh cãi đã nổ ra. Khi mẹ của họ lỡ lời nói rằng "Giá như hai đứa thông minh bằng Mạc luật sư"
Một lời nói vô tâm nhưng hữu ý khiến cả hai anh em bọn hắn phẫn uất.
Đây không còn là mẹ của họ nữa.
Họ không còn tin được người phụ nữ này nữa.
Mất niềm tin luôn là thứ đầu tiên đưa đến huỷ diệt.
Hầu Hiển và Hầu Dực, ra sức lấy lòng Hầu Cường. Để rồi nhận ra cha mình chỉ là tên đàn ông biếи ŧɦái. Khi bọn chúng ngỡ chỉ còn mẹ, thì mẹ mình lại là người phụ nữ lẳиɠ ɭơ.
Sống dưới sự biến chất của cha, sự không chung thuỷ của mẹ. Hai đứa con này được nuôi dưỡng trong thuốc độc mà trưởng thành.
Tuy vậy, không ai trong gia tộc này vô tội.
Tất cả đều nói dối. Đều khoác lên chiếc mặt nạ vô tội. Họ diễn vai con người dù tất cả đều là súc vật. Ai cũng là hung thủ nhưng thích diễn vai nạn nhân.
***