"Giả sử có một cái ác mà công lý không thể nào chống nổi. Ngươi sẽ làm gì?
Để tiêu diệt cái ác, ta phải trở thành cái ác lớn hơn gấp bội!"
(Lelouch vi Britannia - Code Geass)
----
Câu hỏi thứ hai: làm sao để xử lý một cái xác?
Phần khó nhất luôn là xử lý cái xác...
Xác con người không đến nỗi trương phình như xác cá voi rồi vỡ tung nhưng không đơn giản như trong phim.
Để thiêu một cái xác ra tro cần nhiệt độ trên 1200 độ C, trong liên tục hai đến ba giờ.
Chỉ có thể có được nhiệt độ lớn như thế trong các lò hoả táng mà thôi.
Nếu dùng củi lửa mà phi tang thì có khi mất đến một tuần. Nhưng chắc chắn răng hay xương sẽ sót lại. Vấn đề của cách này là thời gian, mất rất nhiều thời gian và như vậy càng dễ bị phát hiện.
Vứt xác lên núi là cách làm ngu xuẩn, thời đại bây giờ nơi nào mà không có dấu chân con người. Chưa nói đến khi cái xác đến giai đoạn thối rữa, trong phạm vi năm mươi mét sẽ ngửi được mùi.
Vứt xuống biển thì nếu khoảng cách quá gần, sẽ bị sóng đẩy vào dạt lại vào bờ. Quá xa thì có nguy cơ bị lọt vào lưới của ngư dân. Ở thành phố này lại cách xa biển đến cả trăm kilomet, không thể áp dụng loại hình thức phi tang này.
Cũng không nên tuỳ ý cắt vào thịt, bởi máu là thứ rất khó chịu. Tia máu bắn ra dễ làm dơ bẩn. Để lại dấu vết cho pháp y.
Cơ thể người, với cấu trúc sinh học phức tạp, bảo quản còn dễ hơn là tiêu huỷ. Nhưng cũng không gì đẹp bằng cơ thể người, với đa dạng vật chất, từ những chiếc răng trong suốt rắn chắc, đến những mô mềm, biểu bì da. Chất lỏng là máu, màu đỏ ấm áp lưu thông khắp cơ thể. Nối chiều dài của ruột non lẫn ruột già lên đến hơn bảy mét. Còn hệ thống tuần hoàn, là khoảng 96.000 km, có thể bao phủ toàn bộ bề mặt Trái đất mà vẫn còn dư.
Xương và răng, hai thứ khó xử lý. Nhưng cũng đừng quên tóc, không nên tự ý xử lý xác tại nhà. Thế nào cũng có vài sợi tóc rụng vương lại.
Quan trọng là phải gọn gàng, sạch sẽ là nguyên tắc hàng đầu với cô.
Nữ nhân này ghét sự bừa bộn.
Nữ tử này ghét chiếc áo trắng của mình bị vấy máu. Dù rằng cô thừa hiểu bản thân mình cũng chẳng tốt lành gì.
Cô cũng chỉ là một dạng quái vật khác mà thôi.
Nhưng...
Để tiêu diệt quái vật, thì ta phải trở thành quái vật.
Đây không phải một giả tượng, không phải một trò chơi. Khi ở trong bóng tối đủ lâu, ánh mắt sẽ thích nghi hoàn toàn với bóng tối, lúc đó không thể ra ánh sáng được nữa.
Bóng tối sẽ là nhà của cô, cô là kẻ đi trong bóng tối.
**
Đêm đó, Tần Y Lạc về nhà rất trễ. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy Mạc Kỳ Yến đang dựa người vào cửa nhà, ánh mắt nhìn sang cánh cửa đối diện. Điệu bộ thoạt chờ đợi ai đó.
Tần Y Lạc như cũ, điềm nhiên bước đến.
"Em về trễ."
Mạc Kỳ Yến nói.
Tần Y Lạc dừng bước. Đối diện Mạc Kỳ Yến.
Người cách đây một ngày, muốn vạch ranh giới là Mạc Kỳ Yến. Giờ muốn thân cận cũng là Mạc Kỳ Yến. Chính bản thân Mạc Kỳ Yến cũng không hiểu nổi mình, vì nụ cười của nữ nhân này mà cô quyết định rời xa. Rồi lại vì một ánh mắt mà quyết định thân cận.
Thật sự mâu thuẫn!
Cảm xúc khiến đôi khi ta không còn làm chủ được chính mình.
Tần Y Lạc nghiêng đầu nhìn Mạc Kỳ Yến. Khiến vài lọn tóc đen rơi xuống một bên mặt. Tần Y Lạc tiến đến, rất gần Mạc Kỳ Yến. Ngón trỏ chầm chậm nâng lấy cằm Mạc Kỳ Yến.
"Chị sợ tôi, hay thích tôi nhiều hơn?"
Tần Y Lạc nói rất khẽ, lời tựa như nước, vừa mềm mại vừa lạnh lẽo. Cứ dần dần len vào tâm can.
Mạc Kỳ Yến tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười). Sợ ư?
Chợt Mạc Kỳ Yến nhớ về ký ức xưa. Không, là ký ức triền miên ào về như dòng thác.
Nữ nhân trong quá khứ ấy cũng nâng cằm Mạc Kỳ Yến như thế này.
Chỉ khác câu hỏi. "Trong hai ta. Ai yêu ai nhiều hơn?"
Thời gian là nhân chứng ác độc đầy vô cảm. Chỉ cần một giây lơ là, không đề phòng. Thời gian sẽ tấn công ta bằng đoạn ký ức đau đớn.
Ánh mắt Mạc Kỳ Yến trở nên xa xăm. Gương mặt đầy hồi tưởng.
Mạc Kỳ Yến nắm lấy cổ tay Tần Y Lạc. Rồi ôm lấy eo đối phương.
Duyên phận
Số mệnh
Suy cho cùng đều do thời gian quyết định.
Do thời gian đan kết bởi sợi chỉ đỏ mỏng manh.
Giữa tôi và em có gọi là số mệnh an bài không? Chúng ta có quá nhiều lần tương kiến kỳ lạ. Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
Rằng...
Em được sắp đặt sẽ bước vào đời tôi.
Mạc Kỳ Yến chìm trong suy nghĩ của mình không dứt.
"Cho đến giờ tôi chưa từng sợ em!"
Mạc Kỳ Yến nghĩ rất nhiều nhưng chỉ nói được có thế. Mạc Kỳ Yến phát âm từng lời. Ngữ điệu cực kỳ chân thành, bởi chỉ vài giây. Cô đã lần lượt hồi tưởng lại quá khứ.
Cô đã từng yêu, từng bị lừa dối nhưng cảm xúc của Tần Y Lạc gieo cho cô là lần đầu trải qua. Mạc Kỳ Yến tin rằng cảm xúc này như hạt giống, sớm sẽ nảy mầm.
Ánh mắt của Tần Y Lạc thật sự rất thu hút.
Tần Y Lạc trái lại, vẫn nguyên vẹn là tảng băng.
Tựa hồ không hề bị lời nói của Mạc Kỳ Yến tác động.
Cô tách mình ra khỏi Mạc Kỳ Yến, giọng đều như máy lên tiếng:
"Chúng ta không nên vượt quá giới hạn ban đầu."
Hàm ý câu này, là mối quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ thuần túy trước kia.
Mạc Kỳ Yến im lặng, cô vẫn còn bị ký ức cũ quấy nhiễu.
Tần Y Lạc lấy tấm thẻ, mở cửa nhà mình. Hoàn toàn không nhìn về người sau lưng.
Mạc Kỳ Yến hiểu đây là cự tuyệt. Bàn tay vô thức tự nắm vào nhau.
Đây là biểu hiện của cảm xúc bất ổn.
Tần Y Lạc khi xoay người đóng cửa, đương nhiên nhìn ra. Nhưng vẫn bình thản khép lại cánh cửa. Diễn trọn vai kẻ vô tình.
Ánh mắt của họ rất nhanh đã không còn nhìn được đối phương.
Tần Y Lạc không yêu Mạc Kỳ Yến, cũng không thích nữ nhân này. Thật ra, từ nhiều năm trước cuộc gặp của họ, chính là mong muốn của Tần Y Lạc. Một mong muốn thuần túy từ bản năng du͙ƈ vọиɠ.
Đưa Mạc Kỳ Yến vào những cuộc truy hoang.
Nhưng Tần Y Lạc chưa bao giờ lợi dụng tình cảm của Mạc Kỳ Yến. Cô cũng không có ý định sẽ biến mối quan hệ tình một đêm thành người yêu. Cô là người đã quá quen với cô độc đến mức không cần ai bên mình.
Chỉ là mọi thứ luôn khó lường.
Có phải nên sớm đoạn tuyệt quan hệ này. Bởi Mạc Kỳ Yến là cảnh sát, mà còn là loại cảnh sát chính nghĩa nhất.
Mạc Kỳ Yến liên tục theo vụ án của Diệp Mẫn, dù cô bé đã tự sát nhưng Mạc Kỳ Yến vẫn tiếp tục.
Còn nhiều lần tìm Diệp Thảo, Tần Y Lạc sợ Diệp Thảo khó qua mặt được khả năng đọc vị của Mạc Kỳ Yến. Nên dặn dò cô đừng gặp mặt Mạc Kỳ Yến.
Hãy cứ đứng sau cửa mà đuổi Mạc Kỳ Yến đi.
Mạc cảnh quan và cô, sẽ không thể có kết quả tốt.
Nếu bí mật của Tần Y Lạc bị phát giác, thì cô sẽ bị kết án tử hình.
Mạc cảnh quan, cô thật sự rất tốt. Chính vì thế đừng nên đến gần loại người như tôi.
----
Mạc Kỳ Yến có chút ngẩn người, tựa hồ mấy phút ngắn ngủi kia trải dài vô tận. Cảm xúc cũ, cảnh tượng mới khiến cô xáo trộn.
Tần Y Lạc rốt cuộc là người như thế nào?
Với quyền hạn cảnh sát của mình, Mạc Kỳ Yến có thể tra xét được lý lịch của Tần Y Lạc, vô cùng dễ dàng. Nhưng cô không muốn làm thế...
Cô có linh cảm, việc này giống như mở chiếc hộp Pandora.
Khi đó Tần Y Lạc sẽ không còn là Tần Y Lạc. Và Mạc Kỳ Yến sẽ không bao giờ chung đụng với Tần Y Lạc được nữa.
Điện thoại trong người Mạc Kỳ Yến đỗ chuông. Họ tìm ra một xác người, là Hầu Cường.
Mạc Kỳ Yến tức tốc ly khai, theo địa chỉ mà đến hiện trường.
Đó là một khu rừng, nơi đây cách Hầu gia biệt thự chỉ 50km.
Hiện trường đã được cách ly, những miếng băng nhựa vàng bao quanh. Mạc Kỳ Yến dừng xe, bước xuống đã trông thấy vài ba phóng viên đang cố săn ảnh.
Nhanh thật!
Mạc Kỳ Yến đeo thẻ cảnh sát trên ngực áo. Tiến đến gần, cảnh sát viên đang đứng trước hàng rào bảo vệ liền nghiêm chào, rồi vén băng nhựa lên.
Người phát hiện ra xác chết là hai nam nhân viên của công ty môi trường. Định kỳ mỗi đêm sẽ đến gom rác gần đây.
Mạc Kỳ Yến mượn đèn pin của một cảnh sát rồi bước vào. Mỗi bước chân đều tạo nên âm thanh, bởi khắp nơi toàn là nhánh cây lẫn lá.
Đập vào mắt Mạc Kỳ Yến là Hầu Cường.
Trần trụi
Vỡ vụn
Không máu
Một thi thể kỳ lạ nhất mà cô chưa từng thấy. Sạch sẽ đến mức... đẹp đẽ. Những khối thịt vụn kia hệt như vết cọ vung lên...
Hiện trường này, thi thể này như một bức tranh.
Hầu Cường bị lột sạch quần áo, phần tứ chi bị đập nát. Nhưng kỳ lạ nhất là những phần thịt này.
Theo lẽ thông thường, thịt là mô tế bào mềm. Khi có tác động vật lý, sẽ đàn hồi. Cho dù đã chết cũng sẽ không có chuyện vỡ theo từng tảng nhỏ như hiện trường.
Hung thủ đã dùng những tảng thịt của Hầu Cường mà lót thân xác hắn.
Phần xương trắng lòi ra từ các chỏm thịt nát ở vai và đùi.
Mạc Kỳ Yến ngồi xuống, dồn trọng lượng cơ thể trên gót chân.
Cô cầm lấy đèn pin mượn từ một cảnh sát khi nãy. Rọi vào một bên đùi, đây rõ ràng là bị đập. Phần thịt xương nát vụng, lẫn vào nhau.
Là nitơ lỏng!
Mạc Kỳ Yến nhận ra. Đó là loại hóa chất cực hàn, âm 196 độ C. Nếu nhúng tay chân vào, các tế bào sẽ bị phỏng lạnh. Chết ngay lập tức. Nhưng khoan đã, không thể "chết ngay lập tức" được bởi vì...
"Cô là Mạc cảnh quan!"
Một giọng nữ lên tiếng. Cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Yến theo âm thanh gọi mình quay nhìn. Chủ nhân giọng nói là một nữ tử, diện mạo xinh đẹp, đôi mắt ánh lên thông tuệ. Cô có mái tóc xoăn dài.
Nữ tử vận chiếc áo thun cổ lọ, kèm áo vest đen.
Mạc Kỳ Yến đứng dậy. Hướng nữ nhân phía trước cất giọng.
"Tôi là Mạc tổ trưởng, tổ trọng án. Cô là?"
Nữ nhân kia nở nụ cười lịch thiệp, đầy xã giao.
"Tôi là Thuần Dương Thần. Bác sĩ pháp y mới!"
Thuần Dương Thần đưa tay phải về phía trước, Mạc Kỳ Yến theo lệ bắt tay.
Khi đã xong phần giao tiếp, Thuần Dương Thần lấy mắt kính vắt ở túi áo đeo vào. Mái tóc xoăn đã được buộc cao. Chiếc mắt kính nhanh chóng tôn thêm phần thông minh của nữ bác sĩ pháp y.
Đôi găng cao su nhanh chóng đeo vào tay.
Điệu bộ vô cùng chuyên nghiệp.
Thuần Dương Thần thoạt tiên không đụng vào bất cứ gì. Cô tỉ mỉ đánh giá xác chết và những tảng thịt nhỏ bên cạnh.
"Người này vẫn còn sống khi bị đập nát bàn tay." Thuần Dương Thần nói.
Điều này Mạc Kỳ Yến cũng đã biết, bởi những tảng thịt có màu tương đối khác với phần còn lại của cái xác. Nhưng có lẽ khi bị đập đến chân thì Hầu Cường bắt đầu vì quá đau mà chết.
Thuần Dương Thần tự mình tiếp lời. Giọng bình ổn, không hề kinh sợ:
"Lần lượt tứ chi bị nhúng vào nitơ, khi nạn nhân còn sống hẳn đã tận mắt chứng kiến tay mình bị đập vỡ ra. Loại đau đớn này không những về mặt thể xác mà còn vô cùng khϊếp đảm về tinh thần."
Thuần Dương Thần sau đó mở chiếc rương vali nhỏ, lấy chiếc ghim có nhiệt độ. Đâm vào gan.
"Không thể xác định được thời gian tử vong."
Thuần Dương Thần nói.
"Nitơ đã làm ảnh hưởng đến thân nhiệt"
Mạc Kỳ Yến nói. Thuần Dương Thần gật đầu.
"Tuy nhiên tôi có thể tính ra."
Thuần Dương Thần nói, cô bắt đầu nhẩm tính.
Thân nhiệt trung bình là 36,77 độ C. Khi một người vừa chết, thoạt tiên các chức năng vẫn vận hành. Nhưng sau khi máu hết tuần hoàn, cạn oxy. Thân nhiệt sẽ giảm.
Nhiệt độ bên ngoài là 18 độ C. Xác chết vào mùa hè, thân nhiệt giảm từ 0,5 đến 1 độ C trong một giờ. Mùa đông thì là 1 đến 1,5 độ C.
Nitơ âm đến 196 độ C. Nhưng nhiệt độ bên trong cơ thể sẽ khó bị lạnh như vậy, nhiệt độ gan đo được là âm 32 độ C.
Tức là.
"Thời gian tử vong từ 3-4 giờ trước."
Mạc Kỳ Yến cùng Thuần Dương Thần đồng thanh nói.
Thuần Dương Thần có chút ngạc nhiên, không ngờ Mạc cảnh quan này với pháp y biết không hề ít. Khả năng tính toán cũng rất nhanh.
Mạc Kỳ Yến vẫn nhìn cái xác.
Hầu Cường rõ ràng là bị nhúng tay vào nitơ. Rồi bị tra tấn bằng cách dùng búa đập vỡ ra. Nitơ khiến mô thịt cứng lại, sẽ như một tấm kính thủy tinh bị va chạm.
Vỡ ra từng mảnh. Rồi lại dùng những mảnh vỡ này đặt thân người Hầu Cường bên trên.
Kẻ làm chuyện này vô cùng thông minh, nitơ đã khiến tế bào da bị hỏng. Cái xác xám xịt, đông cứng.
Phần thân người rõ ràng sau khi bị đập hết tay chân mới bị nhúng vào nitơ.
Đây là trả thù.
Bởi kẻ gϊếŧ người bình thường vì tài sản không cần phí công đến thế. Hay phải hành hạ nạn nhân tàn nhẫn như vậy, bị phỏng lạnh so với phỏng lửa còn đau đớn hơn ngàn lần...
Một cái tên liền vang lên trong đầu Mạc Kỳ Yến.
Diệp Thảo.