Ánh sáng từ màn hình lớn nhuộm khắp khán phòng một sắc xanh dịu dàng, khung cảnh đầu tiên mở ra với hình ảnh thiếu niên Beta đang ngồi dưới tán cây phượng đỏ, tay lật từng trang sách trắng. Nắng len qua kẽ lá, điểm xuyết lên mái tóc đen mềm mại của cậu ấy. Hạ Hành Dữ xuất hiện ngay sau đó, ánh mắt lặng lẽ nhìn bạn mình từ xa, mang theo nét dịu dàng khó nói thành lời.
Một Alpha ôn nhu, trưởng thành, một Beta dịu dàng, đáng yêu, dù chưa có tương tác gì đáng nói, song vẫn khiến fan ở bên dưới bấn loạn.
“Trời ơi, ánh mắt đó... rõ ràng là đơn phương mà.”
“Không chỉ đơn phương nhất thời, mà còn là kiểu yêu không dám nói, sợ phá vỡ tình bạn ấy. Nhóc Alpha trông trưởng thành quá huhu”
Đôi mắt Cổ Tinh Vân thật sự có hồn. Chỉ bằng một ánh mắt, cậu đã khắc họa rõ nét sự giằng xé nội tâm của nhân vật, yêu nhưng không thể nói, thương nhưng lại sợ mất đi mối quan hệ thân thuộc này.
Hứa An nghe được lời các fan bàn bên dưới, thoáng nhìn cậu định khen ngợi bạn nhỏ vài câu. Chẳng qua, tên bạn già của anh đã hoàn toàn che lại cậu nhóc rồi.
Hừ, nhỏ mọn.
Khi phân cảnh chuyển sang hình ảnh cả hai đang cùng nhau dạo bước trong khuôn viên trường. Diệp An vô tư nói cười, kể cho người bên cạnh từ những việc nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống, kể cả việc cậu ấy có người mình thích rồi. Hạ Hành Dữ luôn chăm chú nhìn từng cử động, nghe kĩ từng lời của cậu ấy. Ai nhìn cũng biết mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, có thể nói cái nhìn của một phía sớm đã vượt sự gần gũi của hai người bạn.
“Huhu, đẹp đôi quá đi mất, nghĩ tới Hành Dữ chỉ là nam phụ, tim tôi đau như cắt đây này.”
“Hay để đôi này bên nhau luôn đi được không? Nhìn thương Hạ Hành Dữ ghê ý.”
“Cái cách cậu ấy lắng nghe, cười rồi đáp lại người mình thương, đúng kiểu cố giấu hết mọi cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng mà đau lòng quá”
Lục Nguyên Minh đột nhiên nắm lấy tay cậu, Cổ Tinh Vân ngạc nhiên nhìn hắn, lén lút nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, sao vậy a?"
“Lạnh rồi, ngồi ngoan nào.” Nhóc Alpha chả hiểu gì, nhưng vẫn để im cho hắn nắm tay mình, cậu thầm nghĩ.
Lạnh thì có liên quan gì đến việc anh ấy đột nhiên nắm tay mình đâu.
Bọn họ trải qua nhịp điệu nhẹ nhàng của bộ phim, cho đến phân cảnh hai nhân vật chính chính thức gặp nhau qua hồi tưởng của Diệp An không khí bộ phim đã thay đổi hoàn toàn. Lâm Phong với ánh mắt lạnh lùng và phong thái mạnh mẽ đã khiến một đám Omega ở dưới hàng ghế bên dưới kêu gào.
Mọi người đều nông cạn như nhau, Alpha như này không trách Diệp An chọn hắn thay vì thanh mai trúc mã biết quan tâm nhà mình. Rõ ràng kiểu lạnh lùng, khó đổ như này thu hút người ta hơn mà.
Lâm Phong đứng trước cổng thư viện, vô tình chạm mặt Diệp An, người đang vội vã tìm kiếm sách cho bài nghiên cứu.
Một khán giả bật cười khe khẽ khi Lâm Phong đưa ra một câu nói đầy gai góc cho cậu chàng Beta: “Tôi tưởng thư viện chỉ dành cho người biết trân trọng thời gian, mà không phải cho những kẻ chạy loạn như cậu.”
Diệp An bối rối đỏ mặt, cúi đầu lí nhí nói xin lỗi liên tục.
Alpha cao lớn không nói gì chỉ cúi người nhặt sách giúp cậu rồi lạnh lùng rời đi, khiến Diệp An ngơ ngác đứng yên đó một hồi. Đến khi Hạ Hành Dữ đến chạm nhẹ vào vai cậu, Diệp An mới hoàn hồn, đột nhiên hai má ửng đỏ nói với cậu bạn thân mình có người mình thích rồi.
Màn ảnh chỉ đọng lại ánh mắt bàng hoàng khi đó của chàng Alpha si tình, cậu chỉ mới rời đi ít lâu, người cậu thích đã có người mình thích u?
“Ầy, tui lại muốn nghiêng về phía cục cưng, dù sao nếu ở ngoài em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đó thì nam chính có đẹp hơn ảnh để tôi cũng không thèm đâu.”
“Có một Alpha như cục cưng là của quý lắm rồi, chỉ có lên phim chúng ta mới thích kiểu như Lâm Phong thôi”
Những ngày tháng ngắn ngủi sau đó, Hạ Hành Dữ đều nghe Diệp An kể về người cậu ấy thích, còn nhờ cậu tư vấn tình cảm cho mình. Alpha vẫn chẳng để lộ chút gì, luôn đồng ý hết thảy yêu cầu của cậu ấy. Cậu âm thầm theo dõi người nọ, xem hắn là người như thế nào, có xứng đáng với An An thân yêu của cậu ấy không? Thế nhưng, cậu cảm thấy bản thân càng cách xa Diệp An, bởi tần suất Lâm Phong xuất hiện bên cậu ấy đã nhiều đến mức sắp hoàn toàn không còn chỗ cho cậu chen vào nữa rồi.
Khi cả ba kẹt trong thang máy, không gian hẹp là thứ luôn khiến Diệp An sợ hãi, trước đây mỗi lần sợ hãi cậu ấy sẽ nắm lấy tay Hạ Hành Dữ ngay, cậu cũng sẽ dịu dàng an ủi, trấn an bạn của mình. Nhưng bây giờ, khi ánh đèn trong thang máy nhấp nháy, Diệp An đã bất giác nắm lấy cánh tay Lâm Phong. Hắn cúi xuống, hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Cậu sợ sao?"
Diệp An gật đầu, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn hắn. Lâm Phong khẽ thở dài, nắm lấy tay cậu ấy, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút dịu dàng hiếm thấy: “Đừng lo, có tôi ở đây.
Bọn họ đã quên mất đi sự hiện diện của Alpha nọ, các khán giả vào lúc đó cũng mơ hồ quên mất đi chàng trai tội nghiệp trong góc trống thang máy.
“Chúa ơi, mềm mỏng ngoài ý muốn! Lạnh lùng đâu rồi? Thích người ta rồi chứ gì? AAAA
“Phản ứng hóa học bùng nổ! Từng ánh mắt, từng cử chỉ đều quá thật aaa, miễn đừng xem hai ảnh ở ngoài là được, trên màn ảnh mới thấy ánh mắt có cảm xúc yêu đương như này thôi.”
Chuyện tình của bọn họ chậm rãi mà phát triển, bóng hình Hạ Hành Dữ cũng nhạt dần trong mắt mọi người, cậu chọn nhường lại vị trí đó âm thầm ở xa xa nhìn người cậu yêu hạnh phúc. Chẳng qua, gia tộc hàng đầu không dễ chấp nhận một Beta tầm thường như Diệp An trở thành con cháu nhà mình, Lâm Phong hứa sẽ giải quyết tốt vấn đề của gia đình mình, nhưng họ buộc phải yêu đương giấu giếm gia đình trong một đoạn thời gian.
Hạ Hành Dữ như vị thần tình yêu làm cầu nối cho họ, cậu nguyện vì hạnh phúc của người cậu yêu mà giúp đỡ che giấu gia đình để họ gặp mặt, để họ đi hẹn hò yêu đương. Đến khi, cả hai đã hoàn toàn được gia đình đôi bên chấp thuận, cậu mới chọn ra nước ngoài sống.
Nhìn chàng Alpha từ đầu đến cuối luôn âm thầm làm tất cả mọi việc, đến việc rời đi cũng không dám nói trực tiếp với bạn mình. Cậu chỉ có thể lén lút hôn lên môi người ấy, đôi mắt ẩn chứa bao điều muốn nói nhưng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng rồi im lặng quay người hoàn toàn biển mất khỏi cuộc sống Diệp An.
Đã có những khán giả yếu lòng rơi nước mắt, ai mà chưa từng thầm thích một người. Họ hiểu cảm giác của Hạ Hành Dữ, chẳng qua rất ít ai làm được như cậu.
Tình cảm từ đầu đến cuối trong đôi mắt không hề thay đổi, chỉ là người vốn luôn tung tăng, vui vẻ bên cậu đã đến bên một người khác rồi.
Âm thanh nức nở nhẹ nhàng vang lên.
Tại sao cậu lại hèn nhát như thế?
Biết đầu, biết đầu cậu tỏ tình với Diệp An từ sớm có khi nào đã khác không?
Nhưng nếu là họ, có lẽ cũng sẽ không dám nói với đối phương một tiếng 'Mình thích cậu'.
Trong bóng tối, bàn tay Lục Nguyên Minh nhẹ siết chặt, nhìn hai mắt bạn nhỏ trở nên đỏ ửng vì khóc cho chính nhân vật của cậu, trái tim hắn trở nên mềm nhũn, nỗi sợ vô hình cũng len lỏi vào tâm trí hắn.
Nếu bạn nhỏ mãi không thích hắn thì phải làm sao bây giờ, hắn sẽ như Hạ Hành Dữ hay sẽ mạnh mẽ giữ cậu bên mình cho đến cuối đời.
Cái nào hắn cũng không muốn chọn hết. Hắn muốn bạn nhỏ cũng thích hắn.
Hãy thích hắn đi mà, Cổ Tinh Vân.
“Thích lắm”
“Gì cơ?” Hai mắt Lục Nguyên Minh ngạc nhiên mở to, có chút thất thổ không giống hắn ngày thường, nhưng rồi hắn nghe bạn nhỏ thút thít nói: “Nếu là em, em sẽ nói thích chứ không như Hạ Hành Dữ đâu, ngốc quá đi!”
Cậu lấy khăn tay hắn đưa ban nãy, lung tung lau nước mắt trên mặt mình nói tiếp: “Thích người ta mà không nói thì chính là đồ ngốc, ngốc ơi là ngốc luôn.”
Làm hắn cứ tưởng... sao cảm giác giống bị cậu mắng thế này. Hắn mà nói, có khi nhóc này chạy mất tiêu không chừng.