Hôm sau, rạp chiếu phim lớn nhất thành phố rực rỡ ánh đèn, dòng người đổ về đông nghịt. Buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim “Dưới ánh trăng” không chỉ thu hút sự chú ý của giới báo chí mà còn là dịp hiếm hoi để các fan giao lưu trực tiếp với đạo diễn Trần Tranh và các diễn viên nổi tiếng trong đoàn.
Trước đó khoảng 7 tiếng, trong căn biệt thự nhà họ Lục, không khí lại đầy ắp sự... oái oăm.
Trần Hạo vừa bước vào đã thấy trên ghế sofa là hai bức ảnh hai bộ vest trắng được đặt cạnh nhau, mỗi bộ đều là thiết kế cao cấp, tinh tế đến từng đường kim mũi chỉ. Trên ghế còn kẹp một mẫu giấy nhỏ, dòng chữ viết tay rõ ràng của nhà thiết kế.
Bộ nhỏ hơn 1 size để tên Cổ Tinh Vân, bộ còn lại là của Lục Nguyên Minh.
Trần Hạo há hốc miệng, chỉ thiếu điều đập tay vào trán cười khổ. Đúng là boss, tư duy “quản người” bá đạo thật! Anh ngẩng đầu lên, định hỏi rõ thì đã thấy boss của mình bước xuống từ cầu thang, phong thái ngạo nghễ, áo sơ mi mở cúc trên để lộ phần cổ nam tính, trên tay là chiếc cavat chưa kịp thắt.
“Boss..” Trần Hạo do dự, nhưng không nhịn được bật ra suy nghĩ của mình: “Hai bộ này giống nhau quá, màu trắng cả... chỉ khác mỗi kiểu dáng. Người ta nhìn vào sẽ nghĩ hai người là...là...
Lục Nguyên Minh liếc anh một cái, khóe môi cong lên, giọng điệu nhàn nhạt nhưng chẳng giấu nổi vẻ khiêu khích:
“Là gì? Một đôi à? Không phải càng tốt sao?”
“..!” Trần Hạo suýt chút nữa đã sặc nước bọt của chính mình. Được thôi, boss mà đã mở miệng thì kẻ làm công như anh chỉ có thể tuân lệnh.
Đúng lúc đó, nhóc Alpha từ phòng thay đồ đi ra, trên người là bộ vest trắng được may vừa khít với dáng người của cậu. Mái tóc đen được vuốt nhẹ ra sau, làm nổi bật đường nét thanh tú nhưng không kém phần điển trai trên mặt cậu. Bộ vest có phần dây thắt eo tinh tế, phô rõ phần eo thon gọn của Cổ Tinh Vân. Nhưng cậu có vẻ không quen với mấy thứ trang phục kiểu cách thế này, tay mân mê cổ áo, gương mặt lộ vẻ bối rối:
“Anh Trần, anh thấy thế nào ạ? Có..lạ quá không?”
Trần Hạo chưa kịp trả lời thì Lục Nguyên Minh đã bước đến, ánh mắt lướt qua người cậu, từ đầu đến chân, rồi chậc lưỡi bảo: “Không tệ, cuối cùng cũng ra dáng Alpha cấp cao một chút rồi đó.
“Ơ... ý anh là trước đây em không giống sao?" Cậu chu môi, ánh mắt như chờ đợi hắn cho mình một lời giải thích.
Lục Nguyên Minh chỉ nhướng mày, không trả lời, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại ánh lên tia thích thú. Trần Hạo đứng một bên nhìn mà trong lòng chỉ có thể cảm thán.
Đúng là không ai đọ lại boss trong khoản chọc ghẹo bạn nhỏ mà.
Hai người đón Hứa An đi cùng, cả ba là gương mặt chủ chốt của bộ phim nên đến cùng nhau cũng là lẽ đương nhiên.
Ở vị trí thảm đỏ, mọi ống kính đều chờ đợi bọn họ, cửa xe vừa mở, đèn flash đã liên tục nhấp nháy trước mắt ba người.
Fan tại hiện trường cũng bị ánh đèn làm lóa mắt vài giây, cho đến khi họ thấy rõ tạo hình của ba người thì chỉ có thể thốt lên tiếng hét không rõ nghĩa.
Trời đất ơi!
Quả quá đẹp rồi!
Lục Nguyên Minh trong bộ vest trắng, toát ra khí chất vương giả không thể nhầm lẫn. Ánh đèn flash cũng không chói mắt bằng vẻ đẹp tuyệt đối của hắn, các fan chỉ có thể gật đầu bảo: Alpha cấp SSS hiếm hoi phải cỡ vậy đó.
Cổ Tinh Vân càng mang đến cảm giác rung động, bởi nhóc Alpha mang một vẻ ngoài quá mức điển trai, cậu trong bộ vest trắng được thiết kế độc đáo này quá AAAA, bọn họ không có ý gì đâu, chỉ là nhóc Alpha ngày thường mang cho người ta cảm giác muốn bảo vệ hơn. Hôm nay, cậu mới là người mà bọn họ muốn sà vào lòng.
Còn Hứa An với bộ vest đen tối giản, như một chấm trầm đầy cân bằng giữa hai gam trắng sáng. Anh giấu đi vẻ tinh ranh của mình, bộ dáng mềm mại đặc biệt giống thế yếu cần được người che chở, yêu thương.
“Má ơi! Ai cho phép bọn họ đẹp đến mức này?"
“Tôi chỉ muốn sống lâu thêm vài năm để ngắm ảnh để nhà tôi mà thôi.”
“Hai bộ vest trắng kia là ý gì? Couple look hả? Xin lỗi, tôi không bình tĩnh nổi nữa!”
“Đâu, Hứa An trung hòa quá là hợp, hai A một B aaaaa, rất thơm”
“Ba người bọn họ đứng chung một chỗ mà cứ như dàn nhân vật bước ra từ truyện tranh ấy!”
Làn sóng phấn khích từ fan không ngừng dâng cao, mỗi bước chân của ba người đều là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Những ống kính liên tục lia tới, bắt trọn từng khoảnh khắc hoàn hảo.
Bên trong rạp chiếu phim, sau khi ổn định vị trí, phóng viên bắt đầu phỏng vấn từ đạo diễn cho đến các diễn viên trong đoàn. Phóng viên chen nhau đặt câu hỏi, và hiển nhiên, Cổ Tinh Vân, cái tên được chú ý gần đây không thể thoát khỏi tầm ngắm.
Một nữ phóng viên sắc bén hỏi: “Tuy tin đồn không hay về việc cậu vào đoàn không chính đáng đã được chứng minh qua việc Tề Thiên An làm chuyện xấu trong đoàn, nhưng chúng tôi vẫn không có gì để khẳng định cậu và ảnh để không có một chân với nhau. Cậu trả lời vấn đề cho chúng tôi có được không?"
“Em..” Cổ Tinh Vân bị câu hỏi này làm cho bối rối, cậu... cậu biết nói gì bây giờ, nếu nói gì sai sẽ ảnh hưởng đến cả anh chủ nợ. Chỉ là, không kịp để mọi người bật công tắc hóng chuyện của mình, Lục Nguyên Minh đã vươn tay nhẹ cầm lấy mic trên tay cậu trả lời.
“Xin phép, ai cũng biết bạn nhỏ công ty chúng tôi khá ngốc nghếch, hôm nay là buổi công chiếu phim, mong mọi người hỏi những vấn đề liên quan đến phim. Tôi có thể khẳng định, mọi vai diễn nghệ sĩ công ty tôi có được đều do thực lực, xem phim rồi các vị sẽ rõ.”
Suốt thời gian phỏng vấn còn lại, cô phóng viên Beta đó không được hỏi thêm bất kì câu hỏi nào nữa. Các fan bên dưới âm thầm kiềm nén tiếng thét trong cổ họng.
Ảnh đế của bọn họ thật sự là quá ngầu.
Vấn đề có thể làm khó bạn nhỏ ngốc nghếch chỉ qua một câu của hắn đã có thể giải quyết. Lục Nguyên Minh thoáng nhìn thấy hai vai nhóc ngốc nhẹ thả xuống mới an lòng. Hắn không thấy được bạn nhỏ lén lút nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh tận mấy lần.
Bộ phim bắt đầu chiếu, ba người rời khỏi sân khấu, trở về hàng ghế của mình, xem bộ phim này cùng với các fan và nhà phê bình phim ảnh tự do. Dưới ánh sáng lờ mờ của màn hình chiếu, Cổ Tinh Vân vẫn luôn nắm chặt tay vịn ghế, đôi mắt sáng lên như động vật nhỏ đang tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.
Trong bóng tối, Lục Nguyên Minh nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cười hỏi:
“Đồ ngốc, xem phim thôi mà em căng thẳng vậy?”
Cổ Tinh Vân lắc đầu, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, nó đang chiếu đoạn intro của bộ phim: “Em không căng thẳng. Chỉ là... không biết mọi người có thích nhân vật trên màn ảnh lớn của em không thôi.
Hắn khẽ bật cười, nhưng rồi cũng không nói thêm gì nữa. Trong bóng tối, ánh mắt dịu dàng của hắn vẫn luôn hướng về cậu.
Nhóc ngốc là Alpha mà người người yêu thích, nhưng chỉ là bé ngoan của mình hắn thôi.