Trần Anh nghe được tiếng bước chân vội vã của hắn, sau đó đầu dây bên kia đã cúp máy ngang. Ông hơi lo lắng, nhưng vì đã nhận được chỉ thị từ cậu chủ nên ông cũng không tiện làm phiền thêm.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên ngoài sân.
Bóng người cao lớn vội chạy vào nhà như lỡ mất một chuyện gì đó vô cùng quan trọng. Gương mặt hắn không giấu nổi vẻ mệt mỏi nhưng sự lo lắng, căng thẳng vẫn chiếm phần hơn.
Người nọ không buồn cởi áo khoác, vừa vào nhà đã nhanh chóng đi thẳng lên phòng của Cố Tinh Vân.
Cánh cửa khép hờ, ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ len qua khe cửa. Lục Nguyên Minh nhanh chóng đẩy cửa bước vào, ngay lập tức mùi hương đặc trưng của Alpha nhỏ đã tràn ngập khắp căn phòng.
Cố Tinh Vân ngồi bệt dưới sàn, lưng dựa vào vách tường cạnh cửa phòng, chai rượu đắt tiền lăn lóc ở một bên, còn bạn nhỏ thì hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào phần thân dưới đang cương lên của mình.
Ngốc ơi là ngốc. (1)
“Cái tên ngốc này.” Lục Nguyên Minh bước nhanh đến, cúi người xuống kiểm tra tình trạng cơ thể hiện tại của cậu. Muộn thật rồi, cả người Cố Tinh Vân sớm đã đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cao bất thường, pheromone không kiểm soát đang phát tán ra khắp nơi.
Hắn không khỏi nhíu mày. Alpha bình thường khi tiến vào kỳ phát tình nếu không có pheromone của Omega xoa dịu thường sẽ nổi nóng, đập phá đồ đạc để giải tỏa áp lực hay sao? Thế mà bạn nhỏ của hắn chỉ biết ngồi khóc như con mèo nhỏ bị bỏ rơi thế này.
Lục ảnh đế ngồi xuống trước mặt cậu, vẻ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Alpha khác vào kỳ phát tình không đập phá đồ đạc, cũng điên cuồng tìm kiếm Omega, sao đến em lại ngồi ở đây khóc lóc đến đáng thương vậy chứ?” (3)
Cổ Tinh Vân ngước đôi mắt long lanh ánh nước lên nhìn hắn, vẻ mặt vừa khó chịu do kỳ phát tình, vừa mơ màng do tác dụng của rượu đặc biệt diễm lệ.
“Anh... chủ nợ...?” Cậu lí nhí gọi, giọng khàn đi vì khóc quá nhiều, vừa cảm nhận mùi hương pheromone quen thuộc đến gần đã ôm chặt lấy hắn làm nũng.
“Anh ơi, anh cho em ôm ôm... đi mà... nha, Tinh Vân khó chịu lắm.”
“Nhóc bình tĩnh đã, không phải lúc trước bảo pheromone tôi làm nhóc khó thở sao? Alpha thường không chịu được pheromone của Alpha cấp cao hơn đấy!” Hắn vươn tay chặn lại cái đầu nhỏ đang tiến đến cổ mình của cậu: “Đợi một lát tôi giúp nhóc phóng thích vài lần, rồi tiêm thuốc ức chế thì sẽ ổn thôi... đồ ngốc đến việc tự xử cho mình còn không biết nữa.” (2)
Lục Nguyên Minh lấy khăn tay của mình ra lau mặt cho cậu, muốn làm cho người trong ngực hắn tỉnh táo hơn một chút.
“Anh... không phải anh lúc đó cũng muốn em... thả pheromone cho anh sao? Không có... công bằng gì hết... đồ xấu không thương em... mới không để ý... anh chủ nợ nữa.” Cố Tinh Vân uất ức mím môi lại sắp khóc đến nơi. (5)
Lục Nguyên Minh trong nhất thời cũng bị cậu làm bối rối theo, bản thân đã cố bình tĩnh trước pheromone của em ấy lắm rồi, vậy mà nhóc này lại trêu chọc tâm hắn như vậy nữa chứ! Ảnh đế cắn răng, vẫn kéo cậu ra trước khi bản thân mất bình tĩnh, nhỏ giọng cố gắng trấn an bạn nhỏ hết mức có thể: “Nghe tôi nói đã, pheromone của em thật sự có thể kích thích tôi đấy nhóc à! Tôi phải lấy thuốc ức chế cho em... ngoan nhé?”
“Anh... la em..” Cố Tinh Vân chớp mắt nhìn cánh tay rắn chắc của người nọ đẩy mình ra, nước mắt lại tuôn ra như suối: “Em... em nhớ nhà... huhu... nhớ hai cha... nhớ mọi người lắm, ở đây em chỉ có anh... thôi... vậy mà anh còn... không thương em nữa huhu.”
Cổ Tinh Vân chẳng giống Alpha nào ở thế giới này, khi tiến vào kỳ phát tình cậu đặc biệt không nói lý lẽ với hắn, chỉ úp mặt vào cánh tay còn níu lại được của hắn khóc nấc lên. Lục Nguyên Minh không đành lòng khi thấy cậu rơi lệ, hắn không giỏi an ủi người khác, vấn đề còn nằm ở việc hắn có dục vọng không nên có với bạn nhỏ.
Trong lòng càng chửi bản thân nhiều hơn gấp bội.
“Sao lại không có ai? Em có tôi mà, tôi thương em, chỉ muốn tốt cho em thôi” Hắn nhẹ giọng nói, ngón tay vô thức xoa nhẹ đầu cậu.
Pheromone mạnh mẽ của Alpha cấp SSS tỏa ra nhanh chóng làm dịu đi trạng thái bất ổn của Cố Tinh Vân, cậu cảm nhận được sự dịu dàng từ mùi hương bạc hà đợt này, không hề mang cảm giác công kích giống như khi đó. Cậu... thích cảm giác được nâng niu này lắm.
“Anh ơi..”
“Sao thế?”
“Em vẫn...vẫn khó chịu lắm.”
Hàng mày cậu vẫn nhíu chặt, mệt mỏi dụi đầu vào lòng bàn tay của hắn. Lục Nguyên Minh biết dục vọng trong kỳ phát tình nếu không thể phát tiết ra sẽ khó chịu đến mức nào, thế là hắn đỡ người bạn nhỏ dậy, đưa cổ mình cho cậu bảo: “Cắn đi, cho em cắn đấy! Dù sao tôi cắn nhóc có thể sẽ đánh dấu nhóc được như bao Omega khác, nhưng nhóc cắn tôi cùng lắm như gãi ngứa một chút thôi. Hôm nay không trêu nhóc nữa, thương đấy, không được khóc nữa.
Nhóc Alpha mở to hai mắt long lanh nhìn hắn, cái răng nanh nhỏ cũng dần lộ ra, lí nhí hỏi lại: “Em... em được làm như vậy ạ?”
Hạ thân đột nhiên bị người nắm lấy, cậu giật bắn mình, sợ hãi cắn mạnh vào gáy hắn. Lục Nguyên Minh hơi nhăn mày một chút, rồi tiếp tục động tác trên tay, cho đến khi giúp bạn nhỏ phóng thích vài lần, hắn mới nghiêng đầu nhìn người đã sớm gục trên vai mình, thở dài lẩm bẩm.
“Cục nợ đáng yêu này... em có biết... Hắn đỏ mặt, vừa buồn cười, vừa thẹn, vươn tay nhìn chất lỏng trên đó bất lực nói: “Tôi thích em lắm... muốn cảm giác được gần gũi như thế này với em đến phát điên”
“Nhưng tôi phải nhẫn nhịn, vì đồ ngốc còn chưa thích tôi cơ mà”
Hắn dụi dụi mặt mình với má của bạn nhỏ, nhẹ giọng bảo: “Mau mau thích tôi đi nào”
Tác giả có lời muốn nói.
Lục Nguyên Minh: "Cho em bé mài răng, sau này tôi cắn lại phát là dính."
Cố Tinh Vân: " "