Alpha Nhỏ Bị Dụ Đi Mất Rồi

Chương 42: Sao không ai ghép cp bạn nhỏ với hắn thế?



Khi bước xuống sân khấu, điện thoại trong túi cậu lại nhẹ rung lên. Cố Tinh Vân cố nhịn không vội mở ra xem là ai nhắn tin cho cậu. Lễ trao giải đang diễn ra, thầy đã dặn những dịp thế này nhất định không được làm việc riêng.

Nhóc Alpha vẫn nhớ kĩ lắm.

Cậu ngồi ngay ngắn, ánh mắt chăm chú hướng về phía sân khấu, trong lòng vẫn còn chút hồi hộp. Dù đã nhận được giải thưởng “Người mới xuất sắc nhất”, cậu vẫn mong chờ chút ít về đề cử cho hạng mục còn lại của mình, giải “Nam phụ xuất sắc nhất.”

Điện thoại trong túi tiếp tục rung khế, nhưng nhóc Alpha ngoan ngoãn không dám lấy ra.

“Phải giữ hình ảnh bản thân, phải chuyên nghiệp.” Cố Tinh Vân tự nhắc nhở

chính mình.

Khi giải thưởng Nam phụ xuất sắc nhất được công bố, người được xướng tên là Bùi Lê Nguyên chứ không phải là cậu. Tuy không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng Cố Tinh Vân có biết anh, cũng thật lòng cảm thấy anh xứng đáng nhận giải thưởng này hơn mình.

Bùi Lê Nguyên đã vào nghề hơn 5 năm, đây là lần đầu tiên anh nhận được giải thưởng chính thức tại lễ trao giải lớn này, cả hội trường đều vỗ tay chúc mừng anh.

Cố Tinh Vân cũng thật lòng mỉm cười, vỗ tay chúc mừng đàn anh. Cậu tự nhủ: “Mình đã làm hết sức rồi, chắc chắn vai diễn đó vẫn chưa đủ hoàn hảo, tương lai còn dài, mình sẽ cố gắng hơn nữa.

Bùi Lê Nguyên bước xuống sân khấu, khi đi ngang qua Cổ Tinh Vân, anh nở một nụ cười thân thiện nhỏ giọng khích lệ: “Lần sau em cố lên nhé!” Nhóc Alpha ngạc nhiên vì lời anh nói, song cậu lập tức vui vẻ đứng dậy, lễ phép chủ động bắt tay rồi ôm anh chúc mừng.

“Cảm ơn thầy Bùi, em nhất định sẽ cố gắng”

*thầy: cách xưng hô trong giới với tiền bối.

Khoảnh khắc ấy được các phóng viên trong hội trường nhanh chóng ghi lại. Hai diễn viên, một người trẻ người non nớt, chập chững vào nghề, một người lại diễn đủ mọi vai phụ trong suốt năm năm liền, giàu kinh nghiệm trong mảng diễn xuất nhưng vẫn khiêm nhường với đối phương. Dưới ánh đèn sân khấu, bọn họ là những nghệ sĩ có tính cách tốt đẹp nhất.

Bức ảnh nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, hiện tượng ghép CP trong giới không hề hiếm, chỉ cần một chút hint cũng đủ để fan đẩy thuyền, huống hồ tấm ảnh này lại đặc biệt có cảm giác hợp đôi.

Các fan CP bắt đầu “lú đầu lộ diện”. Họ đặt tên CP là Nguyên Vân, nói rằng hai người đặc biệt có khí chất tương đồng, hình ảnh đứng cạnh nhau vô cùng hài hòa.

[Đây rồi, Cp trời định của tôi]

[Nhìn ánh mắt dịu dàng kia của anh Bùi đi, chính là cảm giác mà tôi muốn thấy đó]



[Cp Alpha đáng yêu và Beta điềm đạm, tôi thích!!!]

[Một cặp trời sinh đó, lãnh giải cùng một ngày, đều là giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp

Lục ảnh để tắt máy đóng phim cả ngày, về đến khách sạn mới phát hiện tin nhắn trước đó của bạn nhỏ, hắn cười cười định bụng nhắn tin hỏi han bạn nhỏ đã ăn chưa thì thấy trang báo giải trí lại đăng tin mới.

Chỉ vì nghĩ sẽ được xem chút hình cậu ở giải trao giải, nào ngờ đập vào mặt hắn lại lại hình nhóc Alpha ôm người ta.

Hôm trước nhóc con này mới bảo ôm hắn với Hứa An là ngoại lệ rồi mà... quá biết cách trêu ghẹo ong bướm rồi.

“Còn cái đám người này nữa, ôm nhau một cái thì có gì đâu mà ghép Cp lung tung, không hợp một chút nào có được không?”

Sao không ai ghép Cp hắn và Cố Tinh Vân vậy? ( 39

Rõ ràng tương tác trên mạng của họ từ lúc vào đoàn phim “Dưới Ánh Trăng” cho đến bây giờ đâu có ít, hắn và nhóc ngốc còn thân thiết hơn bất kỳ ai cơ mà.

Cố Tinh Vân hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra. Sau buổi lễ, cậu ra bên ngoài giao lưu với các fan đến hiện trường một chút rồi cũng ra về. Cậu không có nhiều bạn bè ở đây, cũng không đặc biệt thân thiết với ai ngoài anh chủ nợ, thường chỉ loanh quanh giữa biệt thự, đoàn phim và ít show giải trí cuối tuần mà thôi.

Nếu là diễn viên khác, có lẽ đã đi ăn mừng cùng bạn bè rồi.

Trở về biệt thự của Lục Nguyên Minh, ánh đèn vàng ấm áp từ sảnh lớn không thể xua tan đi cảm giác trống trải trong lòng cậu lúc này. Cố Tinh Vân đứng lặng giữa phòng khách, quản gia Trần thấy cậu ngơ ngác đứng ngoài cửa mới lo lắng lại hỏi han.

“Cậu Cố, cậu sao vậy? Có phải làm việc mệt quá không? Tôi hâm nóng sữa cho cậu nhé?”

Ông hỏi mấy câu liền nhưng nhóc Alpha vẫn đứng đó, nhìn tới nhìn lui như muốn tìm kiếm thứ gì đó, mãi một hồi cậu mới mím môi bảo với ông mình mệt rồi, muốn đi ngủ sớm.

Trần Anh thấy vậy hơi cau mày vẫn không thôi lo lắng, ông xoa xoa đầu cậu bảo cậu cứ việc lên phòng, ông sẽ mang sữa ấm cho cậu uống trước khi ngủ.

“Vâng ạ, cháu cảm ơn ông.”

Giải thưởng trong tay, đáng lẽ cậu nên cảm thấy vui vẻ hay nhẹ nhõm mới đúng. Nếu là ở thế giới trước đây, mỗi lần cậu nhận được phần thưởng về một hạng mục gì đó, các cô chú đội 7 sẽ tổ chức cho cậu một buổi tiệc thật to, hai cha sẽ về nhà sớm vừa ăn cơm, vừa xem chương trình giải trí cùng cậu. (3)

“Ở đây, chỉ có 001 và anh chủ nợ mà thôi.”

Nhóc Alpha vô tình nhìn thấy chai rượu đắt đỏ được Lục Nguyên Minh cất trong tủ kính ngay góc cầu thang, thế là trong thoáng chốc do dự, cậu vẫn lén mang nó về phòng mình.



Lời dặn dò của hắn vẫn văng vẳng bên tai, nhưng mà cậu mặc kệ đấy! Cậu nợ hắn một ít rồi, nợ nhiều thêm tiền một chai rượu cũng không sao ha.

001: “Đừng uống, kỳ phát tình của ngài sắp đến rồi, ở đây không có pheromone của Omega nào để xoa dịu ngài đâu.

“Muốn uống, đợt trước uống rồi ta liền không nhớ nhà nữa, uống rồi sẽ không nhớ nữa...”

001 giờ mới hiểu vì sao, sau đợt uống rượu ở đoàn phim của đạo diễn Lưu, cậu lại thích rượu như thế! Rõ ràng sẽ nhăn mày vì những thứ có cồn, nhưng uống xong lại cười vui vẻ như vậy.

Nó không đành lòng, nhượng bộ một chút bảo: “Uống ít thôi đấy!”

Cố Tinh Vân dựa người vào cửa, đặt cúp sang một bên, một tay đã có thể bật mở nắp chai rượu. Cậu cười vui vẻ đáp một tiếng: “Ừm.”

Trực tiếp nhấp thử một ngụm, vị đắng chát tan ngay nơi đầu lưỡi.

Cố Tinh Vân lặng lẽ rơi lệ, tủi thân lẩm bẩm như một đứa trẻ.

“Nhớ nhà quá.... nhớ hai cha lắm.”

Cậu ngửa cổ uống thêm vài ngụm lớn, ho sặc sụa vì rượu quá nồng. Cố Tinh Vân ôm đầu gối khóc lớn.

“Con không muốn trưởng thành nữa, muốn về nhà, đến đón con về đi... hai cha có thể gọi con là nhóc ham ăn cũng được, ức... con sẽ không ham chơi nữa... sẽ không đến quậy mấy cô chú nữa, Tinh Vân sẽ ngoan mà...huhu. (D)

“Cậu chủ, cậu Cố hình như đang khóc.” Trần Anh cầm theo ly sữa đứng mãi ngoài cửa không dám làm người bên trong giật mình, ông chỉ có thể gọi báo một tiếng cho Lục Nguyên Minh, để hắn biết mà gọi điện an ủi cậu.

Tiếng rơi vỡ đồ truyền vào điện thoại, qua một lúc Trần Anh mới nghe người bên kia gấp gáp hỏi: “Chai rượu trong tủ ở khu vực cầu thang của tôi còn ở đó không?”

“Không, thưa cậu.”

“Được, tôi biết rồi, chú cũng nghỉ ngơi đi, em ấy để tôi lo"

Tác giả có lời muốn nói.

Chồn: "Đang stress dữ lắm QAQ, truyện ra lâu hơn mọi khi cũng do vậy đó cả nhà. Tiếng Anh là niềm đau, ai nhả vía giỏi Tiếng Anh cho Chồn đi huhu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv