Thời gian đã trôi qua năm ngày nhưng đối với Tạ Hàn Vũ và Sandra bị lọt vào trong hố đen mà nói như chỉ mới vài phút mà thôi.
Phi cơ thoát ra từ một đầu hố đen khác rồi bị lực hút từ một hành tinh vô cùng lớn hút lấy rơi vào bầu khí quyển với vận tốc nhanh tới nỗi nhìn như một ngôi sao băng bay lạc.
Sandra là người tỉnh táo trước hết, anh ta kéo mạnh tay lái, vừa may kịp giảm tốc độ rơi của phi cơ lại.
Bên dưới là mặt bước biển nên cú va chạm không quá mạnh, tuy nhiên vẫn làm cho phi cơ bị hỏng hóc nhẹ.
Xóc nảy mạnh làm cho cả hai người đều bị vật lộn va đập lung tung một hồi.
Tạ Hàn Vũ đau đớn hít khí lạnh, kể từ khi được thăng chức lên làm bác sĩ riêng của Sandra cuộc đời yên ổn của anh đã bị đảo lộn nghiêng trời lệch đất.
Sandra điều khiển động cơ dự phòng khiến phi cơ lướt trên mặt nước, cách đó không xa là bờ rồi.
Sau mười phút, phi cơ hỏng hóc nặng nề phi thẳng lên bờ cát trắng phau phau.
Cánh cửa méo mó bị đạp tung bay ra mấy mét kêu rầm một cái rất lón.
Hai người lần lượt nhảy ra khỏi chiếc phi cơ tan nát, Tạ Hàn Vũ nhìn xung quanh, anh bị choáng ngợp bởi nơi này.
Phía trước là biển rộng mênh mông không thấy chân trời, sau lưng là một khu rừng nguyên sinh khổng lồ theo đúng nghĩa đen.
Thôi xong, anh và Sandra gặp nạn bị cuốn tới một hành tinh hoang không có công nghệ, thế này thì trở về kiểu gì.
Ánh nắng chói chang gay gắt nhanh chóng khiến da Tạ Hàn Vũ đỏ lên, Sandra lục tìm trong phi cơ những món đồ có thể sử dụng được đem ra kiểm kê một lượt.
Có súng đạn, có dao găm, có đủ lượng đồ ăn và nước uống dùng cho khoảng một tuần.
Hai người quyết định kéo chiếc phi cơ lên cao tránh việc ban đêm thủy triều dâng, dùng nó như một cái lều trại để ngủ, nên trong cũng có khoang nghỉ ngơi vẫn chưa bị hỏng, vẫn tốt hơn là nằm đất nhiều.
Buổi chiều, Tạ Hàn Vũ vừa ăn đồ ăn đóng hộp vừa lèm bèm "Mới không lâu trước được ăn sơn hào hải vị bây giờ lại phải ăn đồ đóng hộp, cuộc đời hài vãi".
Sandra ngồi cạnh anh, cùng ngắm nhìn mặt trời lặn, chưa bao giờ cảm thấy yên bình tới như vậy "Cậu có nghĩ rằng lỡ như bọn họ không thể tìm thấy chúng ta thì sẽ ra sao không?".
Vấn đề này Tạ Hàn Vũ không phải chưa nghĩ tới mà là anh không muốn nghĩ tới cái viễn cảnh xấu nhất đó.
"Lạc quan lên, tôi tin chúng ta có thể trở về".
Tạ Hàn Vũ ăn được một nửa hộp thì ngưng lại, còn chưa biết sẽ phải chờ tới bao giờ, tốt hơn hết là tiệt kiệm một chút "À, lúc đấy cậu định nói gì vậy?".
Sandra hơi khựng lại, lúc đó...là lúc anh ta định tỏ tình với Tạ Hàn Vũ, chỉ tiếc tai nạn xảy ra khiến mọi thứ tan vỡ hết.
Sandra đột nhiên áp sát lại gần đè Tạ Hàn Vũ lên tảng đá, ánh chiều tà chiếu lên mặt hai người một màu cam đỏ ấm áp, tiếng óng biển dạt dào và tiếng gió thôi vi vu khiển lòng người thả lỏng, anh ta muốn mượn cảnh để tỏ lòng mình một lần nữa.
"Sandra, cậu làm gì vậy? Tự dưng đè tôi đau lắm".
Sandra nghe vậy thì thả lỏng tay hơn nhưng vẫn không buông ra "Hàn Vũ, lỡ như bọn họ không tìm thấy chúng ta, chúng ta phải sống ở đây cả đời, hay là tôi với cậu cùng làm tăng dân số ở hành tinh này đi".
Tạ Hàn Vũ tròn xoe mắt chưa hiểu lắm, mấy giây sau anh mới load được ý nghĩa trong câu nói đó mà hai tai đỏ lên "Cậu... đừng hòng, tôi... tôi không sinh con đâu, cậu đừng có đùa kiểu đó với tôi".
Sandra vẻ mặt thương tâm áp gần tới, trông hơi tủi thân khiến Tạ Hàn Vũ cảm thấy như thế mình đã nói điều gì nặng lời lắm vậy.
"Không, tôi nghiêm túc đó, tôi... tôi yêu em, Hàn Vũ".
"Đùa vậy không vui đâu" Tạ Hàn Vũ lúng túng muốn rời đi nhưng không tài nào thoát khỏi vòng tay của người bên trên mình.
Sandra vẻ mặt như cún con bị chủ bỏ rơi vô cùng tội nghiệp "Cho dù cả thế giới không còn ai, chỉ còn mỗi mình tôi thì em cũng không muốn ở bên tôi sao?".
"Cũng không phải như vậy" Tạ Hàn Vũ che trán, anh chỉ muốn giải thích là mọi chuyện cũng chưa tệ tới mức đó nhưng anh không thể phủ nghe được Sandra tỏ tình nói thích mình thì trái tim của anh đã không chịu ở yên từ lâu rồi.
"Không phải? Vậy là em cũng thích tôi mà".
Tạ Hàn Vũ hai tay che đi khuôn mặt gần dòng gang tấc của Sandra
"Cái đó... cũng không phải, tôi... tôi không..., cậu có thể nào đừng xưng hô như vậy được không, tôi không quen".
"Không thể, tôi quyết định rồi, tôi sẽ dần thay đổi cách ở chung với em, để em quen với việc coi tôi là một người đàn ông có thể khiến em mang thai chứ không phải một Alpha mà em có thể tùy ý trêu chọc nữa".
Tạ Hàn Vũ có lẽ đã có dự đoán từ trước nên khi rơi hoàn cảnh này anh lại không quá kinh ngạc cho lắm.
Vậy nên tên Sandra này quả thật là nhắm tới cái mông của anh.
Tạ Hàn Vũ liều chết ôm mông mình.
Sandra nhìn vào mắt Tạ Hàn Vũ ôm một tia hy vọng "Em có thể suy nghĩ vài ngày, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian khi ở đây nhưng em nên nhớ".
Sandra ánh mắt đổi từ cún con thành vẻ đầy nguy hiểm, giọng nói cổ kìm nén vang lên đầy bá đạo.
"Hàn Vũ, tôi cho phép em từ chối, nhưng tôi không quan tâm, vì tôi sẽ không chấp nhận lời từ chối của em, em phải là của tôi, thuộc về mình tôi".
"Cho dù em không muốn, tôi cũng sẽ biến em trở thành Omega của tôi, tôi thật ra không quân tử cho lắm khi nghĩ tới em đâu nên em không nên nghĩ tới việc đánh cược vào sự tử tế của tôi dành cho em".
Tạ Hàn Vũ rùng mình một cái, anh bị dáng vẻ này của Sandra dọa sợ rồi, nhất là khi nhắc tới chuyện biến anh thành Omega.
Anh không muốn trở thành Omega đâu, từ nhỏ tới lớn là một Alpha cao cấp, làm sao có thể chấp nhận việc bản thân trở thành một Omega yếu đuối được.
Nhưng rõ ràng khi nghe Sandra nói muốn anh thuộc về mình, Tạ Hàn Vũ lại cảm thấy trong lòng rối bời vô cùng.
Sự mâu thuẫn cứ đan xen lẫn nhau khiến đầu óc anh đình trệ.
Dù sao tên Sandra này đang nguy hiểm như vậy, nếu anh từ chối chỉ sợ đêm nay mông sẽ nở hoa mất, không bằng giả vờ thỏa hiệp, chờ tới khi có người tới cứu lại tính sau.
"Tôi... Cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ đã".
"Được, tôi sẽ chờ em".
Sandra cảm thấy bản thân mình đang làm liều nhưng anh ta không muốn chờ đợi nữa, lúc ở trên phi cơ gặp nguy hiểm, lúc sinh tử kề cận như vậy anh ta lại càng thấu rõ sự quan trọng của việc chậm trễ là hối hận.
Vậy nên sau khi vẫn còn sống sót, việc anh ta nghĩ tới đầu tiên đó là phải tỏ tình với Tạ Hàn Vũ và bằng mọi giá khiến anh phải đồng ý.
Tạ Hàn Vũ được thả ra, lập tức chạy vào trong phi cơ mà thở phì phò, khi nãy anh sợ tới nỗi không dám thở mạnh.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được một sự thật rằng Sandra không chỉ là một Alpha mà còn là Enigma, một Enigma có thể biến anh thành Omega, không phải một lời nói đùa."Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?".
Trong đầu anh chia ra làm hai thái cực chống đối nhau, nửa thì muốn đồng ý, nửa thì muốn trốn tránh.