Một bàn đầy đồ ăn được sắp xếp rất đẹp mắt, Tạ Hàn Vũ và Tống Kha bắt đầu cắm cúi ăn mà không để ý tới còn có một người nữa tồn tại khiến người đó giận dỗi khoanh tay không đụng đũa. (2
"Đồ ăn có ngon không?" Tống Kha hỏi.
Tạ Hàn Vũ gật gật đầu, miệng nhét đầy đồ ăn cứ như bị chết đói vậy.
Mà đúng là anh bị chết đói mà, những ngày ở mỏ khoáng mỗi bữa chỉ được phát cho một cái bánh bao nhỏ coi là ăn cầm hơi để sống, nghĩ tới đó anh lại càng ăn nhiều hơn, rất sợ, rất sợ đói.
Thấy Tạ Hàn Vũ như vậy cả Tống Kha tỏ ra vẻ kinh ngạc không hiểu tại sao, còn Sandra thì lại không giận nổi nữa, sắc mặt toàn bộ đều là vẻ lo lắng, chiều chuộng.
Tạ Hàn Vũ ăn tới lửng bụng mới ngước cổ lên, người anh nhìn tới đầu tiên là Sandra chứ không phải Tống Kha, để ý thấy bát và đũa của anh ta vẫn còn nguyên, anh liền gắp liền một đống đồ ăn vào bát của anh ta.
"Mau ăn đi nha, không được để bụng bị đói đâu".
Thượng tướng cao lãnh, lạnh lùng trong truyền thuyết giờ đây lại ăn đồ ăn người khác gắp cho khiến Tống Kha càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Sandra gắp ăn hết chỗ đồ được gắp cho rồi nhận xét "Món thịt cá hồi này cũng ngon đó".
Tống Kha nghi ngờ nhân sinh nhìn lại vào thực đơn, kể cả không nhìn vào thực đơn thì anh ta cũng là một nhà sinh vật học có chuyên môn.
"Đây hình như là cá ngừ mà".
Sandra lại ăn thêm một miếng, tùy ý nói "Vậy sao? Ăn rất giống vị cá hồi".
Cả hai đều nhìn sang Tạ Hàn Vũ xem cậu phân định như thế nào.
Tống Kha ánh mắt khá tin tưởng vào Tạ Hàn Vũ, chỉ cần có chút kiến thức thì có thể phân biệt được hai loại cá này mà.
Nhưng mà....
Tạ Hàn Vũ gắp ăn thử một miếng rồi quay lên nói "Là vị cá hồi mà".
Thật ra anh không rõ lắm đây là cá gì nhưng nếu Sandra đã nói là cá hồi thì nó là cá hồi, sự tri kỷ và tin tưởng giữa anh và Sandra không phải một con cá hồi hay cá ngừ có thể xen vào. (1)
Tống Kha cạn lời, khóe môi hơi giật giật nhìn miếng cá trên đũa của mình rồi liếc sang nhìn ngài thượng tướng đang nhìn anh ta với ánh mắt của kẻ chiến thắng như thể muốn nói rằng "Thấy chưa, tôi đã nói là cá hồi mà". (2)
Tâm trạng tốt hơn, Sandra cũng bắt đầu ăn nhiều hơn, Tống Kha đã nói là anh ta sẽ khao bữa này nên Sandra ăn rất nhiều, còn phải gọi thêm món.
Tống Kha nhìn hóa đơn dài cả nửa mét rồi sờ vào ví tiền của mình mà lòng đau nhói.
Anh ta lấy từ trong ba lô to của mình ra một túi giấy đưa cho Tạ Hàn Vũ "Đây là loại nấm ăn khá ngon anh mới tìm thấy ở tinh cầu hoang, có vị ngọt nhẹ, rất dễ ăn, có thể coi như đồ ăn vặt, còn giúp bổ sung nhiều chất tốt cho sức khỏe, em cầm mấy một ít nhé, anh đã sấy khô rồi, có thể giữ được một thời gian".
Tạ Hàn Vũ không khách khí nhận lấy mở ra xem, bên trong túi giấy là những cây nấm nhỏ bằng đầu ngón tay có màu đỏ đẹp mắt, anh bốc một cái lên ăn thử "Ngon thật, cảm ơn anh nhiều nhé".
"Không có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà" Tống Kha xua tay.
Ăn xong bữa cơm, Sandra lập tức kéo Tạ Hàn Vũ đi sau khi chào tạm biệt với Tống Kha, lấy cớ là còn có công việc phải xử lý.
Chẳng ai lại dám gây cản trở thượng tướng đi làm việc cả, Tạ Hàn Vũ thân là cấp dưới lại càng phải đi theo.
Anh tiếc nuối nói lời tạm biệt với Tống Kha, còn hẹn lần sau trở về đế quốc sẽ cùng nhau đi chơi một chuyến.
Sandra đen mặt cắt lời "Cậu ấy bây giờ là người của quân bộ, đi đâu làm gì đều phải báo cáo, lại càng không thể có thời gian rảnh để đi chơi riêng như vậy đâu".
Địch ý rõ ràng như vậy, Tống Kha cũng không phải ngu ngốc đi kết thù oán với thượng tướng đại nhân.
Thế là Sandra thành công kéo Tạ Hàn Vũ quay trở về sân đỗ tàu vũ trụ, còn lâu nữa mới khởi hành.
Tranh thủ thời gian này, Sandra dẫn Tạ Hàn Vũ đi tới một phi cơ chiến đấu trong tàu.
"Cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy?".
Sandra ấn nút điều khiển phi cơ bay lên ra ngoài vũ trụ bao la "Tôi biết ở cách nơi này không xa có một nơi có khung cảnh rất đẹp, dẫn cậu đi mở mang tầm mắt".
Tạ Hàn Vũ ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, anh cũng có một chút chờ mong, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt tập trung lái phi cơ của Sandra, tim lại bỗng dưng đập mạnh.
Anh đưa tay lên khẽ vuốt lồng ngực mình, trong lòng thầm nhủ "Tim ơi, mày có thôi đi không, mày làm tao căng thẳng chết đi được".
Khoảnh một tiếng di chuyển, phi cơ rốt cuộc dừng lại.
Sandra quay sang nói "Nhìn kìa".
Tạ Hàn Vũ nghe lời quay sang nhìn qua cửa sổ kính.
Ở một góc bên phải trong không gian đen tối của vũ trụ, có một dải nhân hà uốn lượn nhiều màu đẹp đẽ vô cùng.
Nhìn khinh cảnh hùng vĩ này khiến Tạ Hàn Vũ vui vẻ quên hết muộn sầu, khung cảnh này hinh như có chút lãng mạn vượt mức cho phép rồi đó.
Người bên cạnh không biết từ bao giờ đã đi tới phía sau anh, áp lồng ngực lên lưng anh, cảm giác như có một nguồn nhiệt nóng bỏng.
"Hàn Vũ..." Giọng Sandra trầm khàn và ôn nhu lạ thường.
Tạ Hàn Vũ khẽ rùng mình nuốt nước bọt, tên Sandra này muốn phạm quy à? Sao lại gọi tên anh bằng cái giọng quyến rũ đó?
Anh quay người lại đối diện với ánh mắt phức tạp của Sandra, hai người cứ nhìn nhau như vậy suốt năm phút không nói thành lời.
"Cậu...".
"Cậu..".
Cả hai lên tiếng cùng một lúc xong lại im lặng nhường đối phương nói trước, rồi lại chẳng ai nói nữa.
Hai tay Sandra chậm rãi đưa tới đặt lên eo của Tạ Hàn Vũ "Hàn Vũ... Tôi... Tôi muốn nói điều này lâu lắm rồi.
Tạ Hàn Vũ cũng như muốn ngừng thở, anh rất muốn ngăn lại nhưng cũng rất mong chờ, vô cùng mẫu thuẫn.
"Tôi...Tôi yêu......".
"Tít tít tít! Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện nguồn năng lượng mạnh bất ngờ xuất hiện...". (4
Đúng lúc này tiếng máy móc cảnh báo ing tai vang lên át đi mất câu mà Sandra định nói.
Sandra nhanh chóng quay lại bàn điều khiển, nhìn thấy nguồn năng lượng chọc quét hiện trên màn hình "Quái lạ, sao nó lại có thể tự dưng xuất hiện được cơ chứ?".
Tạ Hàn Vũ hốt hoảng nhìn theo "Là một hố đen nhỏ, phải làm sao đây? Khoảng cách gần như vậy....
Không khí lãng mạn khi nãy đã bị xóa sạch, thay vào đó là sự hoảng loạn không tên.
Sandra thuần thực khởi động động cơ muốn mau chóng bay đi tránh khỏi vùng bị ảnh hưởng nhưng lỗ đen kia di chuyển rất nhanh, như có chủ đích mà hướng tới nơi này.
"Hàn Vũ! nắm chặt lấy tay tôi".
"Sandra, tôi sợ lắm, chúng ta sẽ chết sao?".
Sandra vội vàng ôm chặt lấy Tạ Hàn Vũ đang hoảng sợ tới run lẩy bẩy bên cạnh, cùng nhau chìm vào bóng tối vô tận.
"Tôi sẽ không để em chết đâu, có chết thì chúng ta cùng chết, em sẽ không cô đơn". (2
Tạ Hàn Vũ cắm mặt thật sâu vào hõm cổ Sandra không dám nhìn ra khung cảnh xung quanh, hình như anh đã khóc, cả người run rất mạnh. (
Chiếc phi cơ đã cố gắng dùng hết tốc lực nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ đen đầy nguy hiểm kia, chả mấy chốc nó đã bị hút vào bên trong lỗ đen và biến mất không dấu tích.