- Các cậu làm gì?
Lão bị khí thế của hai người làm cho sợ hãi, rùng mình lùi dần về sau. Tấm thảm lót sàn, thứ đã được lão bay tận Australia để mua, hôm nay lại phản chủ, lão lùi một cách mất kiểm soát về sau, vấp phải một nếp gấp của chiếc thảm, ngã mạnh ra sau.
- Vừa nãy rất mạnh miệng! - Bóp chặt cằm lão, Yoongi nhếch miệng.
- À, đột nhiên tôi nhớ ra thứ này. Ông từng nói là gì nhỉ? Bạn trai của Jungkook là thành phần gì của xã hội? Chẳng nhẽ bọn tôi đây lại làm cho ông thất vọng đến thế?
Cười cợt, mắt Namjoon xoẹt qua tia tàn nhẫn cùng phẫn nộ. Lão ta là người đầu tiên lăng mạ, đạp bọn anh xuống một hố sâu không thương tiếc như vậy.
- Nói vậy...Các cậu là... - Ông ta sợ hãi, mồ hôi chảy ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi đang mặc, hai tay bấu chặt vào chân bàn.
- NamJoon à, từ nay chúng ta phải thay đổi cho tốt, phải làm cho lão gia đây vừa lòng, mày biết chưa? - Hất mặt về phía thằng bạn, Yoongi cười nói.
- Tao biết rồi, Yoongi a.
- Yoongi? Namjoon? Các cậu là.....
Đột nhiên điện thoại anh đổ chuông:
- Tao nghe.
- Mày nhanh lên một tí, ba Jeon gọi này.
- Đợi tao.
Nói rồi anh cúp máy, quay sang nhìn chằm vào ông ta. Thật sự Yoongi rất tiếc nha, bỏ lỡ món đồ chơi thú vị như vậy. Đành chịu thôi, nghịch ý ba Jeon thì lấy vợ là con đường còn dài.
- Tôi sẽ cho ông một ân hồng, hôm nay may mắn cho ông, tôi có việc, không thể dây dưa lâu. - Yoongi thanh âm chậm rãi, vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
- Vâng...vâng. Xin cám ơn Min thiếu. Tôi nghe. - Ông ta mừng rỡ, cuống cuồng phủi áo.
Anh chuyển tầm mắt sang Namjoon. Lập tức hiểu ý bạn thân, Namjoon ném cho lão chiếc máy quay phim.
Lão ngơ ngác nhìn vật vừa chụp được, không hiểu, ngước lên nhìn hai người, chờ đợi câu giải thích.
- Cho ông ngày hôm nay, đem chiếc máy về nhà. Quay lại một cuộn phim cách ông....tự sát. Xong việc tôi sẽ đến lấy lại máy quay. Nếu không có, ông biết bọn tôi thứ gì cũng dám làm nhỉ? Gia đình ông, không một ai có thể thoát! Bây giờ thì ra khỏi đây.
Nói rồi cả hai hướng tầng trệt mà đi. Họ không muốn dính lấy nơi bẩn thỉu này nữa.
Lão nét mặt cứng đờ, hai bàn tay run cầm cập, cơ thể nhanh chóng đã suy giảm sức lực. Sợ hãi đứng dậy, vô hồn, lão chân chậm rãi ra khỏi phòng. Theo hướng các anh, chẳng mấy chốc đã ở ngoài công ty.
- Bọn mày làm gì lâu vậy.
Jiyong nhíu mày, một phần là vì nắng, phần còn lại là không hài lòng. Nhìn hai người thong thả bước ra mà chỉ muốn xé xác, người khác chờ đến mệt hơi mà hai tên đó lại thảnh thơi mà đi tới.
- Ầy. Có gì đâu. Mày làm xong chưa? Nhân viên trong công ty còn chứ? - NamJoon lần nữa liếc về phía cổng.
- Rồi. Hoàn tất hết. Không lề mề như hai người đâu. - Chaerin đưa cho Yoongi một hộp đen.
Bên trong hộp có món đồ điều khiển từ xa, chỉ có một nút bấm duy nhất. Chẳng ngần ngại, anh bấm thật mạnh rồi ném chiếc điều khiển xuống đất, đạp nát, không ra hình thù.
Phía xa vọng lên tiếng nổ lớn. Từng mảnh thủy tinh cửa sổ của tòa nhà ( công ty) bắn tứ tung. Âm thanh kinh hoàng vang lên lấn át cả tiếng xe cộ ít ỏi. Chẳng mấy chốc, tòa nhà cháy rụi, chỉ còn lại một bãi sắt vụn lớn.
- Bultaoreune!
Nheo mắt nhìn phía trước, Jimin cảm thán thốt ra vài tiếng.
- Ở Khu công nghiệp.... có một vụ cháy lớn. Nguyên nhân không rõ. Cho người đến chữa cháy. Tôi mua lại khu đất này. Tôi muốn thấy mảnh đất này chỉ dành riêng cho hoa Iris. Nhờ ông.
- Vâng, tôi đã biết.
Cúp máy, các anh đồng loạt quay đi. Hướng về hai chiếc ô tô đã đợi sẵn. Thẳng đến sân bay Incheon.
___________________
Sau vài tiếng ngồi máy bay, London đã hiện trước mắt. Họ làm thủ tục đầy đủ rồi về nhà cậu.
- Ba, mẹ, con đã về.
Cả 9 lễ phép cúi chào hai vị trưởng bối ngồi ở sopha. Mắt ông bà Jeon nhìn con trai không giấu khỏi nhớ nhung, nhưng đành phải kềm nén, vào việc chính.
- Con đã nghe Jiyong nói rồi chứ? Ta muốn nhờ con tối nay hãy điều tra thêm về người tên là Lee SoonChae. Khả năng của con, ta tin con có thể.
Ông Jeon không nhanh không chậm nhìn đứa con trai, xong lại đảo mắt sang nhìn sáu vị khách kia. Họ không lạ lẫm gì với ông, ngược lại ông còn biết rất rõ. Chỉ là, lý do gì khiến họ ở đây?
- Sáu vị đây là có việc?
- Vâng, chúng cháu ở đây để bảo vệ vợ tương lai. - Họ đồng thanh đến mức đáng sợ, dù không tập trước, kịch bản lại càng không.
- Vợ tương lai? Chaerin? - Bà Jeon nheo mắt, lia sang nhìn người con gái duy nhất trong đám người phía trước.
- Không ạ. Là Jungkookie.
- Haha. Con trai ta không ngờ phước lại lớn như vậy a. Được được. - Ông Jeon cười lớn, mắt nhìn cậu âu yếm.
- Nghỉ chơi với ba. Xử quê con! - Mặt cậu đỏ bừng, nhanh chân chạy lên lầu.
- Ngại gì không biết!? - Bà cười xuề xòa.
- Bọn cháu xin phép.
Họ nối đuôi nhau lên phòng cậu, hai người phía dưới trên môi vẫn giữ lại nụ cười.
____________
- Em tìm được chưa? - Jiyong miệng nhai bim bim nhồm nhoàm, mắt nhìn Jungkook.
- Giờ em tìm đây. - Cậu thờ ơ đáp lại.
Jiyong thôi không hỏi nữa, quay sang sáu người đang nhởn nhơ quấn lấy cậu không buông.
- Bọn mày không có việc làm à?
Ngẩng đầu, Tae nhìn chằm chằm vào Chaerin, sau lại lớn giọng.
- Xíu nữa là quên, Yoongi, còn vụ video?
- À, tao quên. - Yoongi chống tay ngồi dậy, đi đến chiếc điện thoại, cầm lên rồi áp vào tai.
- Thế quái nào nhìn vợ tao mày lại nhớ ra chuyện thế hả? - Jiyong bực mình, ném chiếc gối nằm vào mặt Tae. Đổi lại chỉ là nụ cười ngu ngơ của người đối diện.
- Nói đi. - Giọng trầm khàn của Yoongi lại vang lên.
- Dạ, ban nãy có người gửi một cuộn video đến nhà thiếu gia. Tôi sẽ lập tức chuyển nội dung đoạn phim cho thiếu gia ngay bây giờ.
- Ừ.
Anh ngắt máy, điện thoại anh rung lên một hồi, video đã tới.
Bấm play, đoạn phim từ từ chiếu và được anh thu vào con mắt tinh anh. Xác định là ông ta đã chết! Chiếc máy quay lại cảnh ông ta thắt cổ tự vẫn. Sau đó là một mảng tối đen.
- Khoan đã....Có gì đó không đúng! - Anh mấp máy môi.
- Nếu ông ta đã chết rồi, ai là người đã gửi đoạn video này đến nhà mình?....
______________________
/7 sinh nhật vui vẻ nhaaaaa ♥ Quà là cả 3 fic.
+ [Allkook] Bảo bối của lục đại thiếu gia.
+ [Allkook] [XK] Xuyên vào tiểu thuyết. Thay đổi định mệnh.
Gần 5000 chữ đó ToT. Tại có nhiều bạn có ngày sinh là 8/7 nên dịp này Hm tặng luôn 3 chương ( chap) ♥♥♥