- Dạ? - Lão lắp bắp, sợ hãi không nói thành câu.
Gì chứ? Người yêu cậu là 6 người ấy sao? Lão lần này coi như ngu đi! Lần sau có thân mật thì tốt nhất nên lựa chỗ kín đáo một chút. Không nên để tin truyền đến tai 6 thiếu gia ấy. Sợ thì đương nhiên ông rất sợ 8 con người này ( Tính cả, trừ cậu), danh tiếng lẫy lừng vậy, bảo sao có thể khinh thường? Nhưng quả thật cậu là cực phẩm, con mồi ngon, ông không nỡ để vụt mất!
- Xin 2 vị, đừng để 6 người ấy biết, từ nay về sau sẽ không có chuyện này nữa, làm ơn. - Lão van nài, cố gắng đưa ra vẻ mặt tội nghiệp nhất.
- Tạm tha, nhưng bàn tay này đã chạm vào người bảo bối nhà tôi. Nhất định không bỏ qua! - Jiyong trừng mắt nhìn lão. Xong lại quay sang ChaeRin.
- Vợ, cho anh xin vài sợi tóc. - Cười nhẹ.
- Đây. - Chẳng màng quan tâm lão, cô đưa cho Jiyong 3 sợi tóc.
- Đưa tay ra! - Anh nhìn lão ra lệnh.
- *Tái mặt làm theo*
Ba sợi tóc được anh kéo căng nhưng không đến mức đứt. Nhẹ nhàng, anh dùng nó cứa tay lão. Máu bắt đầu tứa ra.
Lão cắn môi chịu đựng, ngăn tiếng hét, vì ông biết, ngay lúc này, im lặng là tốt nhất.
Các anh, cậu và ChaeRin bình thản mà đứng nhìn. Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc...
Nhấn mạnh hơn, tóc cứa đến tận xương, máu chảy thấm đỏ cả một mảng của sàn nhà.
Hài lòng nhìn thành quả của mình, Jiyong cười nhẹ. Vẫn để yên ba sợi tóc ở chỗ cũ ( Tay lão), anh đứng lên nhìn ngó xung quanh như đang kiếm đồ.
Lão tưởng xong việc, vội vàng đứng dậy. Định rút những sợi tóc ra khỏi tay, lão bị tiếng nói của anh làm cho giật mình, dừng ngay hành động:
- Chưa xong!
Trở lại với con dao cắt giấy và....chai keo dán sắt. Anh nhẹ nhàng tiến lại.
Lão sợ hãi tột độ, chống tay phía sau, lùi lại. Anh tiến, lão lùi.
- Yên!
Lão nuốt nước bọt, thôi không di chuyển nữa. Thân thể toát mồ hôi lạnh, HyunSuk nhìn anh đang trong bộ dạng ác quỷ từ từ cúi xuống đối diện với lão.
Ông thầm liếc qua 6 người kia, ánh mắt như muốn nói “mau làm gì đi chứ!“. Nhưng tệ rồi, họ không nhìn lão mà chỉ nhìn hai món đồ đang ở trên tay Jiyong thôi. Thật tình là họ muốn chính tay họ làm việc đó cơ...
- Này, ông xem, dao tôi đã chuẩn bị rồi này, ban nãy là chỉ mới có tay kia thôi, giờ là tay này, nhé? - Anh cười chế giễu, kề con dao lại gần cánh tay ông.
Không thương tiếc, anh đè sâu vào da thịt lão rồi mạnh mẽ rút ra ( dao nằm chiều ngang).
Lần này đau đớn hơn, lão ngửa đầu lên trần nhà la lớn, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra.
Anh bình thản dùng dao mà cắt đôi chai keo dán sắt, mỗi bên một nữa, từ từ chất lỏng rơi vào cánh tay lão. Rát và nóng tột cùng.
- Aaaaaaaaaaaa....
- Đau chứ? Tôi vẫn còn nương tay đấy. Lần sau nếu muốn đụng vào bảo bối nhà tôi thì nên nhớ đến việc hôm nay để cho đầu óc thông suốt lại! - Phủi tay, anh đứng dậy, cùng Chaerin đi về phía cậu.
Lão sợ hãi, ngất xỉu...
- Hyung! Noona! Hai người sao tận giờ này mới về? - Cậu nhõng nhẽo, ôm chặt lấy Chaerin.
- Lần này về, anh chị có chuyện muốn nói với em. - Nét mặt hai người đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Vâng, em nghe. - Cậu buông cô ra, lắng nghe rõ từng chữ.
Các anh cũng rất tò mò nên từ khi nào đã xuất hiện sau lưng cậu.
- Em, chiều nay phải về London. Có chuyện rồi.
- Chuyện gì? Bọn tao biết được không? Nếu được, bọn tao có thể giúp mày. - Các anh nôn nóng. Việc gì lại gấp gáp đến mức bảo bối của họ phải đi ngay vậy?
- Đương nhiên! Về phòng bọn mày đi, ở đây không tiện.
___________________
- Rồi mày nói đi! - Sau khi chắc chắn xung quanh đã an toàn, không có kẻ nghe lén, họ tập trung vào vấn đề.
- Dạo này đột nhiên xuất hiện một ông trùm ma túy. Nghe nói người này thân thế rất bí ẩn, chả ai biết thông tin gì về người đó, ngoại trừ cái tên. Đã nhiều lần người của hắn trà trộn vào một số tập đoàn lớn, lấy một khoản tiền không nhỏ! Nhà chúng ta cũng không ngoại lệ. Điều cần thiết bây giờ là Jungkook, em phải lập tức tìm kiếm nhiều hơn thông tin cũng như thân thế của hắn! Em giỏi sử dụng vi tính nên điều này nhờ vào em! Đây là một số quán bar mà đàn em hắn từng đến, tao đã điều tra được, bọn mày giúp tao lục soát hết nơi này. Các cha nói nếu vụ này thành công, lập tức đám cưới! - Quăng một xấp hình ảnh lên bàn, Ji Yong từ từ kể đầu đuôi câu chuyện. Phần cuối được anh nhấn mạnh.
- Vậy trước tiên là phải xử lão già kia đã. - Nói rồi bọn anh đứng dậy, bước ra ngoài.
Cậu và hai người kia cũng lần lượt mà ra cửa, thẳng xuống cổng công ty.
Đi ngang qua văn phòng giám đốc, các anh đưa mắt liếc nhìn, lão đang tìm cách để rửa sạch mớ keo, mặt mày tức giận. Thấy các anh, lão lập đi ra đứng đối diện, hét lớn:
- Các cậu thấy tôi như vậy mà còn làm ngơ để tên đó làm càng. Không muốn sống nữa phải không? Nghỉ việc đi! Tôi không muốn thấy mặt các cậu nữa! Bọn đần độn!
- Ông vừa nói gì? Đần độn? Là do ông cả đấy nhé! Đừng lo, sẽ sớm thôi, ông sẽ không phải thấy bọn tôi nữa đâu, thậm chí còn chẳng thấy cả Mặt Trời....mãi mãi!
______________________