Nàng nói xong liền vui vẻ rời đi nhưng ngay lập tức bị nam nhân phía sau kéo lại: “Khoan đã.”
“Dạ? Còn chuyện gì nữa sao?”
Tống Minh Viễn không nói gì mà chỉ gật đầu một cái, nắm tay nàng dẫn tới một gian phòng khác ngay bên trong mật thất đó, y lần nữa thực hiện các thao tác tương tự như khi mở căn phòng vũ khí kia nhưng lần này mở ra lại là một nơi rất rộng, mà kì lạ hơn là bên trong chứa đầy các bức tượng hình người, còn ngay trên trần là khoảng hai mươi đầu hổ có chứa mũi tên không đầu.
“Khi nãy trẫm đã nói là sẽ để nàng luyện tập tiếp đúng không? Đây chính là nơi nàng phải chinh phục đấy, chỉ cần ở trong này hai canh giờ liên tục mà không bị thương là được. Nàng có thể sử dụng vũ khí mà mình vừa lựa chọn kia.”
“Gì cơ ạ?”
Châu Mộc Vân há hốc mồm, còn chưa kịp hiểu hết thì đã bị đối phương tàn nhẫn đẩy vào trong, ngay sau đó cánh cửa cũng đóng sầm lại.
“Bệ hạ, bệ hạ! Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Nàng hốt hoảng đi tới đập cửa liên tục nhưng nó đã sớm biến thành một bức tường vô tri vô giác, có gọi thế nào bên ngoài cũng không trả lời.
“Vụt!”
Châu Mộc Vân hoảng sợ không thôi nhưng ngay lúc này một chiếc mũi tên chợt lao ra từ cái đầu hổ trên cao, ngay sau đó lại đến hai rồi ba bốn cái. Nàng giật mình, biết đây là cách duy nhất để thoát khỏi đây liền nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng né sang một bên.
Khổ nỗi Châu Mộc Vân cứ né cái này cái khác lại bắn ra, có tránh thế nào cũng bị dính vài chiếc, tuy là mũi tên không đầu nhưng cũng đau không kém gì cái bình thường cả. Nàng thở hồng hộc, rút hai chiếc roi gai từ bên hông ra để đánh bay mấy chướng ngại vật đáng ghét này nhưng lại phát hiện nó quá dài, không những không trúng cái nào mà còn bị bật ngược lại, quất hẳn lên người nàng.
“Á á á!”
Châu Mộc Vân đau đớn hét lên một tiếng sau đó lại ngã khuỵu xuống đất, nếu tức giận mà tai xì khói thì chắc hẳn lúc này trong phòng đã sớm bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc luôn rồi. Nàng cắn chặt môi, ánh mắt nhìn mấy cái đầu hổ trên cao kia cũng đằng đằng sát khí.
“Mẹ kiếp! Tống Minh Viễn, thù này không trả bà đây không mang họ Châu nữa!”
Mặt khác, sau khi để nàng vào trong căn phòng “sinh tử” đó y cũng nhanh chóng đi lên lầu, vào một nơi khác liền thấy Cao Lãng đã đứng bên trong chờ sẵn, còn ngay trước mặt là các công tắc để điều khiển căn phòng kia.
“Bệ hạ, chúng ta làm thế này có hơi ác với Mộc quý phi không?”
Y không trả lời mà chậm rãi tiến tới, nhìn chéo xuống phía dưới liền thấy ngay nét mặt đầy hận thù của nàng. Lúc đầu Châu Mộc Vân còn hơi luống cuống nhưng một khắc sau đã có thể thích nghi với căn phòng đó, dễ dàng tránh né và đánh bật mấy chiếc mũi tên.
“Không sao, cứ tiếp tục đi, nhớ tăng từ từ từng cấp độ một.”
“Dạ rõ.”
Cao Lãng nhận lệnh nhưng ngay sau đó lại nhìn xuống Châu Mộc Vân bằng ánh mắt cảm thông. Đây chính là nơi tập luyện khắc nghiệt nhất trong hoàng cung mà không phải ai cũng có thể vào được. Người xuống được tới đây chỉ có hắn, Dục Khang, hai vị Vương gia và hai thành viên ưu tú nhất của đội lính tinh nhuệ.
Vậy mà không hiểu tại sao bệ hạ lại phá lệ cho một nữ tử vào luyện tập, đã thế mới lần đầu tiên đã để cấp ba chứ không phải cấp một như những người khác, nơi đây có tổng cộng mười cấp độ tương ứng với các độ khó cao dần, để một cô gái chân yếu tay mềm như Mộc quý phi đây quả thật là có hơi tàn nhẫn.
“Bệ hạ, thần thật sự không hiểu, quý phi nương nương có thể dùng tài năng riêng của mình để bảo vệ bản thân, vậy thì người còn huấn luyện cô ấy khắc nghiệt như vậy làm gì nữa?”
Từ lần gặp đầu tiên Cao Lãng đã phát hiện Tống Minh Viễn đối đãi với Châu Mộc Vân hoàn toàn không giống những người khác kể cả Hoàng hậu, nhưng theo y từ nhỏ đến lớn hắn lại chưa bao giờ gặp qua nữ nhân này nên không tài nào hiểu nổi.
Tống Minh Viễn im lặng không nói gì, tới khi vén tay áo lên liền mỉm cười, trên cánh tay rắn chắc của y đã sớm xuất hiện những vết bầm nhỏ, dần loang ra đến tận bả vai, mà cảnh này đập vào mắt Cao Lãng lại khiến hắn giật nảy mình: “Bệ… bệ hạ, người bị sao vậy?”
Tống Minh Viễn lắc đầu rồi nhẹ nhàng vén nó xuống, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh vốn có: “Không có gì, khoảng một canh giờ sau nó sẽ hết thôi.”
Đây chính là độc dược từ ám khí của Châu Mộc Vân, nó không phải là không có tác dụng như y đã nói khi nãy mà chỉ có nhiêu đây thôi thì thực sự không đủ, muốn bảo vệ nàng chỉ có cách khiến nàng trở nên thật mạnh mẽ, có như vậy thì nàng mới dễ dàng tồn tại được trong chốn hậu cung thâm sâu hiểm ác này.
Dù sao mỗi khi Châu Mộc Vân bị mấy cung tên không đầu kia bắn vào người y cũng nhói lên một cái, xem như là hòa nhau vậy.
“Cao Lãng, ngươi có tin vào tiền kiếp không?”
“Dạ? Sao bệ hạ lại hỏi vậy?”
“Trẫm cảm thấy kiếp trước mình và nàng ấy chính là một cặp trời sinh nên mới như vậy, ngươi hiểu không?”
“…”
Cao Lãng giật giật khóe môi, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được vị Hoàng đế lạnh lùng tàn bạo này có thể nói ra một câu sến súa như thế, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tống Minh Viễn đã mỉm cười rời đi.
“Nổi hết cả da gà luôn rồi.”
***
Cùng lúc đó Châu Mộc Vân ở bên trong mật thất vẫn đang bị hành hạ đến chết đi sống lại, nàng đã hiểu được đại khái cơ cấu hoạt động của mấy cái đầu hổ bắn cung tên kia, tính toán được thời gian nó bắn ra nên thuận lợi tránh được, cộng với việc sử dụng hai cây roi gai để đánh bay mấy chướng ngại vật này nên khá dễ dàng nhưng thời gian càng trôi thì sức lực càng mất.
Châu Mộc Vân thở hồng hộc, nào ngờ ngay lúc này mọi thứ chợt dừng lại khiến nàng sững người, cứ tưởng đã được Tống Minh Viễn thương tình tha cho một mạng thì ngay sau đó lại vang lên tiếng lạch cà lạch cạch.
“Lại cái gì nữa đây?”
Nàng nhíu mày, cảnh giác lùi về sau một bước thì bắt đầu thấy mấy bức tượng hình người làm bằng gỗ đang đứng xung quanh phòng bỗng chuyển động, nhắm về phía nàng mà lao tới.
“!!!”
“Ôi mẹ ơi, cái gì vậy?”
Châu Mộc Vân hoảng hồn, còn chưa kịp vào tư thế chuẩn bị thì mấy thứ quỷ dị đó đã di chuyển về chỗ nàng, miệng bắn ra cùng lúc ba cái mũi tên.
“Á á á!” Nàng sợ hãi nhảy lên rồi xoay một vòng, cố gắng không để mấy cung tên đụng vào người nhưng càng tấn công thì càng mất sức, kiểu này không biết đến bao giờ mới ra được.
“Mẹ kiếp, ai lại tạo ra mấy cái thứ quỷ quái đó vậy?”
Tống Minh Viễn đang ngồi bên trong đại điện phê duyệt tấu chương: “Hắt xì!"
Sao có cảm giác như ai vừa nhắc mình vậy nhỉ?
Mà Châu Mộc Vân bên trong mật thất lại đang không ngừng buông ra những lời chửi rủa, chỉ hận không thể một phát đá bay tên Hoàng đế kia đi. Nhưng đối phó với chướng ngại vật trong mật thất cũng khiến nàng tốn không ít sức lực, nào ngờ ngay lúc này một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc lại vang lên.
“Bức tượng số năm có một công tắc ở dưới đế, lật nó lên rồi nhấn vào là có thể dừng toàn bộ cơ quan lại.”
“Tống Tử Long?”