Châu Mộc Vân cứ tưởng sau khi Tư Tuệ Nhi về nước nàng sẽ được quay trở lại với cuộc sống an nhàn trước kia nhưng ông trời lại vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp giáng cho nàng một cái tát thật mạnh.
“Tuy ngày hôm ấy thần thiếp và công chúa không phân thắng bại nhưng bệ hạ cũng thấy rất rõ mà, thần thiếp là người có lợi thế hơn, nếu như chuyện ngoài ý muốn kia không xảy ra thì nhất định đã chiến thắng rồi!”
Tống Minh Viễn mặc cho nữ nhân trước mặt đang nài nỉ liên tục, vẫn thong thả viết lên giấy từng nét chữ điêu luyện, bình thản đáp lại: “Nếu hôm ấy nàng không sử dụng ám khí thì khả năng thắng được Tuệ Nhi gần như bằng không, vậy nên dựa trên lý thuyết thì nàng đã thua.”
“…”
Châu Mộc Vân tức giận đấm bình bịch vào ngực, quả thật là không còn lời nào để nói nữa. Người này tại sao lại ngang ngược như vậy cơ chứ? Có là ám khí thì cũng do chính công sức nàng làm ra, cớ sao lại bị tính là thua?
“Bệ hạ, người có sức thì dùng sức, người có trí thì dùng trí, thần thiếp tuy không được mạnh như người khác nhưng nếu gặp nguy hiểm vẫn có thể dùng chúng để tự vệ được mà?”
Đến lúc này động tác của Tống Minh Viễn mới dừng lại, y đặt bút xuống, ngước lên nhìn nàng rồi chậm rãi đáp lời: “Nàng tấn công người khác bằng độc dược nhưng không phải với ai nó cũng có hiệu quả, vả lại nàng làm sao có thể lúc nào cũng mang theo được?"
Châu Mộc Vân im lặng một hồi lâu, vẻ mặt không khỏi hiện lên nét kinh ngạc: "Không có hiệu quả, tại sao lại không có hiệu quả cơ chứ? Thần thiếp dám cam đoan chắc chắn nó sẽ dùng được mà."
Những thứ đó nàng đã phải mất rất nhiều ngày để làm ra, không chỉ có độc dược, mê dược thôi mà còn có túi thơm và viên nén hương làm tê liệt các giác quan của người khác, bây giờ lại nói không hiệu quả là như thế nào?
Tống Minh Viễn thở dài, đứng dậy rồi dẫn nàng ra khu vườn phía sau: "Nàng thử tấn công trẫm bằng những thứ đó đi, không phải cơ thể ai cũng giống nhau, có những người sẽ bị nó khống chế nhưng cũng sẽ có người miễn nhiễm."
Châu Mộc Vân đứng hình, mãi vẫn không tiêu hoá được lời y vừa nói nhưng tới khi hoàn hồn lại liền nở một nụ cười quỷ dị: "Nếu bệ hạ đã muốn vậy thì thần thiếp cũng không từ chối nữa."
Cơ hội ngàn năm có một nên không thể nào bỏ lỡ được.
Nàng nhếch mép, liếm môi một cái sau đó lao phắt tới, nhẹ nhàng lấy từ trong y phục ra vài chiếc kim nhỏ rồi bắt đầu tấn công đối phương. Nhưng nam nhân trước mắt lại bình chân như vại, hoàn toàn không có một chút lo lắng gì, chỉ nhích người một cái đã có thể tránh được những đòn tấn công của nàng.
“Tốc độ vẫn còn quá chậm.”
“Sơ hở quá nhiều.”
“Sức nàng chỉ được tới đây thôi à?”
Tống Minh Viễn nói một cách vô cùng nhẹ nhàng, tuy đang bị người khác nhắm tới nhưng biểu hiện lại cứ như đang cưỡi ngựa xem hoa, từng bước chân, từng ánh mắt của y đều không một chút gấp gáp. Mà Châu Mộc Vân dùng tốc độ nhanh nhất vẫn không tài nào bắt kịp được y, sau một lúc tấn công chỉ có thể dừng lại rồi thở hồng hộc.
“Tại sao… tại sao lại như vậy?”
Rõ ràng khi nãy nàng đã lén ghim lên người Tống Minh Viễn khoảng mười cây kim chứa độc dược loại nhẹ nhưng chẳng hiểu sao y lại không đau đớn một chút nào, hết cách, Châu Mộc Vân chỉ đành lấy ra một viên nén nhỏ rồi ném mạnh xuống đất.
“Bùm!”
“Bệ hạ, mong người thứ lỗi!”
Trên mặt đất ngay lập tức xuất hiện một làn khói tím dày đặc, nàng nói xong liền lao lên, dựa theo vị trí khi nãy y đứng mà đánh tới nhưng nào ngờ một bàn tay lại giữ chặt lấy tay nàng, ngay sau đó một lực mạnh quật ngã Châu Mộc Vân về phía sau.
“Á á á!”
Tống Minh Viễn nhoẻn miệng cười, nhanh chóng xoay người Châu Mộc Vân lại sau đó giữ chặt lấy eo nàng, kéo sát vào người mình: “Sao hả? Có còn chống cự nữa không?”
“…”
Làn khói dày đặc nhanh chóng bay đi hết để lộ ra khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Châu Mộc Vân nhìn đến trố tròn hai mắt, nhưng tới khi nhận ra khoảng cách hai người gần đến thế nào liền ngượng ngùng đẩy y ra.
“E hèm, thôi được rồi, thần thiếp chịu thua...”
Tống Minh Viễn hài lòng gật đầu, ngay sau đó lại dẫn nàng xuống một mật thất ở ngay dưới ngự thư phòng bên trong Thiên Minh điện.
“Bệ hạ, chỗ này là chỗ nào vậy? Ở đây cũng có một nơi to như thế này sao?” Châu Mộc Vân kinh ngạc mở to hai mắt, tò mò nhìn xung quanh.
Chỉ thấy nam nhân trước mặt gật đầu một cái, nắm lấy tay nàng rồi đi đến trước một căn phòng nhìn khá cũ kĩ. Tống Minh Viễn ấn một cái lên đầu con hổ bằng tượng ở một bên đó, ngay lập tức cánh cửa trước mặt liền phân làm hai, khẽ mở ra để lộ ra một căn phòng trông vô cùng u ám.
Châu Mộc Vân híp mắt, nhưng ngay khi thấy rõ những thứ bên trong liền giật mình, khuôn mặt cũng trắng bệch không còn một chút máu.
“Cái… cái gì đây?”
Bên trong đó là vô số các vũ khí lẫn dụng cụ tra tấn khác nhau, có kiếm, có đao, có dao và cả mấy cái roi mây có gai nữa. Nhìn cảnh này nàng liền vô thức lạnh sống lưng, vô thức nhớ tới mấy bộ phim kinh dị mình coi lúc còn ở thời hiện đại.
“Chúng ta vào thôi.” Bỗng lúc này Tống Minh Viễn lại bất ngờ kéo tay Châu Mộc Vân khiến nàng sợ hãi hét toáng lên.
“Á á á!”
Y giật mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ngay lúc này lại thấy đối phương hét toáng lên, ngay sau đó quỳ rụp xuống đất, nói với giọng sợ hãi: “Bệ hạ, khi nãy thần thiếp thật sự không cố ý tấn công người đâu, mong bệ hạ thứ tội, đừng tra tấn thần thiếp bằng mấy dụng cụ đáng sợ đó!”
Tống Minh Viễn đứng hình, tới khi nhận ra suy nghĩ trong đầu Châu Mộc Vân liền bật cười thành tiếng. Y đỡ nàng đứng dậy, búng một cái đau điếng vào trán nàng.
“Á!”
“Nghĩ bậy bạ cái gì thế hả?”
“Dạ?”
Châu Mộc Vân sững người, thấy nét mặt vui vẻ của nam nhân đối diện lại càng nghi hoặc hơn. Tống Minh Viễn dẫn nàng vào trong rồi nhẹ nhàng nói: “Nàng tưởng trẫm sẽ dùng mấy thứ này để hành hạ nàng à?”
“Chẳng lẽ ý người không phải như thế sao?” Khóe môi nàng hơi giật giật, tới lúc này vẫn chưa hiểu rõ Tống Minh Viễn dẫn mình tới đây là có mục đích gì.
Mà Tống Minh Viễn lại đảo mắt nhìn xung quanh, một lát sau mới nói: “Trẫm thấy nàng mấy tuần nay luyện tập khá chăm chỉ nên quyết định ban thưởng, có thể tùy ý lựa chọn một loại vũ khí trong số này để sử dụng.”
“Thật sao?”
Nghe tới đây đôi mắt Châu Mộc Vân lập tức sáng rực nhưng nhớ lại cái suy nghĩ bậy bạ của mình khi nãy lại càng xấu hổ hơn: “E hèm, vậy thần thiếp cũng không khách sáo nữa.”
Dứt lời, nàng liền đi lại rồi đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên hai chiếc roi gai ở ngay góc phòng: “Bệ hạ, thứ đó là một cặp đúng không?”
Tống Minh Viễn nghe vậy liền nhướng mày đầy ngạc nhiên, thật sự không ngờ được trong vô vàn các loại vũ khí khác nhau Châu Mộc Vân lại nhìn trúng thứ khó sử dụng nhất: “Ừ, nhưng nàng muốn cái đó sao?”
Nếu như kiếm tấn công dễ bao nhiêu thì roi gai lại khó bấy nhiêu, nó không cứng mà rất mềm, sức sát thương cao nhưng chủ nhân phải luyện tập rất lâu mới có thể sử dụng được, nếu không đánh trúng mục tiêu thì còn khả năng cao sẽ bật ngược lại khiến người dùng bị thương.
Nhưng Châu Mộc Vân lại chẳng để ý gì đến, vui vẻ cầm chúng lên rồi giắt vào hai bên hông của mình. Nàng không thích mấy thứ cồng kềnh như đoản đao với cả kiếm nên có lẽ thứ này sẽ hợp hơn, vậy vên Tống Minh Viễn cũng chẳng ngăn cản nữa.
Y lấy một cây trâm cài từ long bào ra, nhẹ nhàng cài nó lên tóc nàng.
“Bệ hạ, thứ này là gì vậy?” Châu Mộc Vân nhíu mày, đưa tay lên sờ một cái rồi tò mò hỏi.
“Trâm cài tóc làm từ đá Huyền Châu, một đuôi của nó được mài rất sắc nên nếu có nguy hiểm khẩn cấp mà trong người không có vũ khí thì nàng cứ dùng để tự vệ.”
“Bệ hạ tự làm cho thần thiếp sao?”
“Ừm, nhớ giữ cho kĩ.”
Châu Mộc Vân sung sướng nhón chân, đặt một nụ hôn lên má Tống Minh Viễn, vui đến mức cười híp cả mắt: “Đa tạ bệ hạ, mà chuyện khi nãy người cứ coi như chưa thấy gì đi nhé, lúc ấy thần thiếp chỉ đùa tí thôi.”