Hôm sau, khi Hạ Uyển Nhi tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trong một vòng ôm ấm áp quen thuộc chứ không phải nền nhà lạnh lẽo.
Cô biết chính mình ngày hôm qua lại khiến Đường Hạo lo lắng.. Cô thật không muốn lúc nào cũng yếu đuối như vậy. Hôm qua chỉ mới gặp lại Hàn Tư Cầm lần thứ hai vậy mà chính mình lại thê thảm như vậy. Thật khiến cô rất khó chịu..
Hạ Uyển Nhi nằm vô thần trong lòng Đường Hạo, ánh mắt hiện lên sự đau đớn tự trách, cơ thể vì ốm mà yếu ớt thiếu sức sống..
- Em tỉnh rồi sao?
Một giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu cô. Vì vừa ngủ dậy nên giọng hắn có phần khàn khàn nhưng vẫn mang theo một hơi ấm khó tả..
Thấy hắn tỉnh, Hạ Uyển Nhi bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Cô sợ phải đối mặt với lúc này, là bản thân lúc nào cũng gây ra rắc rối không ngừng.
Đường Hạo đã làm rất nhiều thứ cho cô rồi. Vậy nên Hạ Uyển Nhi không muốn chính mình trở thành gánh nặng cho hắn nữa. Cô muốn chính mình cũng có thể mạnh mẽ, tự có khả năng bảo vệ mình. Cô còn muốn khiến cuộc sống của hắn sẽ luôn hạnh phúc chứ không phải lúc nào cũng là lo lắng. Nhưng mà hiện tại thì sao?
Càng nghĩ Hạ Uyển Nhi càng thấy bản thân mình thật hèn yếu. Cô nào dám đối mặt với người đàn ông hoàn mỹ này. Hắn thật tốt biết bao, thật hoàn hảo biết bao. Còn cô thì..
Hạ Uyển Nhi lúc này lựa chọn chạy trốn, nhắm mắt lại không dám quay lưng lại đối mặt với người phía sau.. Là sợ.. là lo lắng bất an.. là tự trách bất lực.. là đau từ tận cùng con tim..
Nhìn bóng lưng nhỏ bé, cô đơn của cô trái tim hắn bỗng nhói đau như có vạn mũi kim đâm vào. Hắn biết cô rất nhạy cảm cũng hay tự trách chính mình. Đó là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất, hắn muốn khiến cho cuộc sống của cô vĩnh viễn hạnh phúc chứ không phải chỉ có đau khổ tự trách như thế. Thật đáng chết mà! Là hắn vẫn chưa đủ tốt..
Đường Hạo hôn nhẹ lên tóc Hạ Uyển Nhi, cơ thể cô vì sốt mà bây giờ vẫn còn hơi nóng. Tối qua thì người cô lạnh toát khi hắn ôm mà tưởng như băng tuyết nhưng trán lại nóng đến đáng sợ. Mỗi khi Hạ Uyển Nhi tái phát bệnh cũ sẽ đều như vậy, thật khiến hắn đau lòng vô cùng. Chỉ ước không thể thay cô chịu đựng những đau đớn này.
- Uyển Nhi, không phải lỗi của em.
Hắn đầy ôn nhu nói bên tai Hạ Uyển Nhi.
Đường Hạo càng đối xử tốt với cô, càng dịu dàng và ôn nhu bao nhiêu thì Hạ Uyển Nhi càng đau lòng cho hắn vì phải ở bên một người như cô. Hai hàng nước mắt không tự chủ mà lăn dài thấm ướt xuống gối..
Nghe tiếng khóc khẽ khàng của Hạ Uyển Nhi, Đường Hạo càng sốt ruột và đau lòng. Là chính hắn lại khiến cô phải khổ sở nữa..
Đường Hạo vòng tay xoay người Hạ Uyển Nhi lại để cô đối diện với hắn. Nhìn những giọt nước mắt kia tâm hắn liền nhói đau từng cơn điên cuồng.
- Đừng khóc! Uyển Nhi là tối không tốt.
Tay hắn nhẹ nhàng lau đi từng chút từng chút một khuôn mặt đẫm lệ của Hạ Uyển Nhi. Nước mắt của cô nóng hổi như muốn thiêu đốt cả chính hắn.
- Oa.. oa..
Đường Hạo càng lau thì Hạ Uyển Nhi càng khóc dữ dội hơn. Hai tay cô ôm chặt hông hắn, mặt vùi thật sâu vào lòng hắn khóc nức nở. Cô phải làm sao bây giờ? Đường Hạo đối xử với cô tốt như vậy, hắn ôn nhu như vậy, dịu dàng hiểu lòng người như thế thì làm sao Hạ Uyển Nhi cô có thể nhẫn tâm mà trốn tránh đây? Làm sao mà cô lại nỡ làm như vậy chứ?
- Bảo bối ngoan! Đừng khóc, em vẫn chưa khỏi ốm khóc nhiều sẽ không tốt.
Vòng tay hắn siết chặt tựa như muốn khảm cô vào thân thể hắn, không xa không rời.
- Hạo, em xin lỗi!
Hạ Uyển Nhi nức nở.
- Bảo bối, em không có lỗi nên không cần xin lỗi! Ngoan, còn mệt không?
Hắn hôn lên những giọt nước mắt còn đọng lại, cảm nhận được vị đắng chát càng khiến lòng hắn khó chịu.
- Không, em không mệt!
Hạ Uyển Nhi lắc đầu.
- Đầu em vẫn còn nóng!
- Hạo, em lại khiến anh lo lắng.. lại là gánh nặng cho anh.. Em..
Hạ Uyển Nhi ngập ngừng.
- Bảo bối, em không là gánh nặng của ai cả! Ngoan, đừng nghĩ linh tinh. Tôi sẽ đau đau lòng.
Hạ Uyển Nhi nhìn hắn, đây chính là người đàn ông cô yêu.. Là người yêu cô…
Hạ Uyển Nhi nằm trong lòng Đường Hạo, an tĩnh nhìn ngắm hắn.. Tại sao lúc nào cũng vậy, Đường Hạo luôn luôn là người yêu thương che chở cho cô, dù Hạ Uyển Nhi có phạm bất cứ lỗi lầm hay sai lầm gì cũng sẽ có một người phía sau giúp cô.. Dù Hạ Uyển Nhi có gặp sóng gió gì cũng luôn có một bờ vai vững chắc cho cô tựa vào bất kể lúc nào..
Đường Vũ Hạo.. cái tên mà có lẽ cả đời này Hạ Uyển Nhi không thể nào quên được. Cô đã chẳng biết từ khi nào mà người đàn ông này lại đóng một vai trò quan trọng trong lòng cô đến như vậy. Phải chăng là từ cái đêm định mệnh ấy khi mà cô đứng trước bờ vực sinh tử.. lúc đó trái tim lẫn tâm hồn cô lạnh lẽo như hàn băng, lạnh đến đáng sợ.. tâm trí cô rơi vào tuyệt vọng cùng cực, sự bất lực bao trùm.. khi đó cô bị cả thế giới này quay lưng lại bỏ rơi.. không gì đáng sợ và khủng khiếp hơn bầu trời đêm đen tối mờ mịt hôm ấy.. Nhưng là, khi mà đang ở ranh giới sống chết, khi mà Hạ Uyển Nhi nghĩ rằng chính mình cứ thế mà đến thế giới bên kia thì Đường Hạo.. là người đó đã ôm cô vào lòng.. Là hơi thở thanh mát của hắn khiến tâm trí cô sống lại. Là vòng tay ấm áp của hắn khiến con tim nguội lạnh của cô đập lỡ nhịp. Là lời nói ôn nhu của hắn sưởi ấm hầm băng trong lòng cô.. Là nụ cười chói lọi ấy làm cô an tâm.. Và cũng là sự kiên trì ấy khiến Hạ Uyển Nhi cô có thể một lần nữa trở về với thế giới bình, biết thế nào mới là yêu, thế nào là hạnh phúc, thế nào là trân trọng..
Yêu sao?
Đâu phải cứ là bên nhau nhiều năm mới là yêu? Đâu phải cứ là hoa lệ mới là yêu? Đâu phải những lời nói êm tai, những hẹn thề, nguyện ước mới là yêu?
Hạ Uyển Nhi cô cũng đã từng thầm lặng đợi chờ nhiều năm, cũng đã từng hi sinh, cũng đã từng nguyện hẹn ước thề nguyện.. Nhưng cuối cùng thì sao? Tất cả chỉ là một màn kịch đáng nực cười nhất trên thế gian này. Mà trong màn kịch đó Hạ Uyển Nhi cô là con hề cho người ta xoay vòng. Thế mà cô cứ như con ngốc chẳng biết gì, nhiều năm như vậy cứ luôn nỗ lực cố gắng để có thể xứng đáng đủ tư cách là người phụ nữ đứng bên cạnh Lãnh Thanh Phong. Vậy mà cuối cùng tất cả chỉ là lừa dối, dối trá đáng khinh bỉ. Mọi thứ cô bỏ ra, mọi thứ cô nỗ lực làm, mọi hi sinh và sự đau đớn cô tất cả chỉ là hư vô..
Nhưng mà nếu không có sự thật đáng sợ lúc đó thì Hạ Uyển Nhi cũng không bao giờ có thể nhận ra và tìm thấy chiếc chìa khóa vàng thực sự trong đời cô. Là cô lầm tưởng, không phải yêu mà cứ ngỡ là yêu, không thương mà cứ ngỡ là yêu. Mọi chuyện đều là sự lầm tưởng ngu ngốc của chính bản thân đã đẩy Hạ Uyển Nhi cô vào con đường tới địa ngục. Nhưng thật may mắn khi mà cuối con đường địa ngục đó cô gặp người tên là Đường Vũ Hạo.. Thật tốt đẹp biết bao!
Đường Hạo khiến cô nhận ra, yêu một người là như vậy! Tình yêu hóa ra là vậy..
Nếu trước kia, khi Hạ Uyển Nhi lầm tưởng mình yêu Lãnh Thanh Phong mà chấp nhận là người phía sau làm mọi chuyện.. Thì bây giờ, khi mà cô tìm được cái gọi là tình yêu đích thực mới biết hóa ra cái gọi là yêu không phải như cô đã từng trải..
Nếu trước kia, Hạ Uyển Nhi luôn cô đơn chờ đợi thì bây giờ..
Nếu trước kia, Hạ Uyển Nhi phải gồng mình lên cố gắng nỗ lực thì bây giờ..
Nếu trước kia, Hạ Uyển Nhi tột cùng đau khổ, tột cùng vỡ nát thì bây giờ..
Đường Vũ Hạo… Đường Vũ Hạo… Cái tên mà đời đời kiếp kiếp Hạ Uyển Nhi nguyện không bao giờ quên. Nếu chén canh mạnh bà kia bắt buộc phải uống thì cô nguyện ý dù có phải chịu đau khổ, dù đầm đìa máu tươi cô cũng không muốn quên cái tên này, hình bóng này, vòng ôm này, bờ vai này, nụ cười này và cả giọng nói này..
Một Đường Hạo luôn luôn lạnh lùng nhưng lại luôn luôn ấm áp khi ở bên cô..
Tình yêu… sẽ là…
Dù bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào khi Hạ Uyển Nhi chỉ cần quay lưng lại sẽ thấy một hình bóng mạnh mẽ đứng đó mỉm cười đầy ôn nhu động viên khiến cô an tâm mà bước tiếp.
Là, Hạ Uyển Nhi không cần phải gồng mình nỗ lực để đủ tư cách, để đủ xứng đáng. Mọi thứ cô đều không cần làm bất cứ cái gì mà chỉ cứ việc an tâm ở đó. Bởi có một con người phi thường hoàn mỹ tuyệt vời luôn luôn chấp nhận đánh đổi mọi thứ vì cô.
Đường Hạo, là hắn một người đàn ông độc thân hoàng kim muốn gì mà không có. Hắn chỉ cần vung tay là trời nổi bão, lật tay là trời cuồng phong.. Một người mà hàng ngàn người muốn theo đuổi, bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp tài giỏi theo đuổi mơ ước được nhìn thấy hắn dù một lần. Hắn hoàn hảo như vậy, đứng trên đỉnh cao như thế muốn loại phụ nữ nào mà không có, chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi cũng đủ khiến bao nhiêu người dù chết cũng chấp nhận dấn thân chìm đắm vào đó. Nhưng mà, Đường Hạo lại lựa chọn một người chẳng có gì như Hạ Uyển Nhi, hơn nữa cô còn gây rất nhiều rắc rối như vậy..
Một Đường Hạo cuồng ngạo hoàn hảo ấy, vậy mà luôn luôn nói với Hạ Uyển Nhi rằng không một ai tốt đẹp hơn cô. Không ai có thể đủ tư cách so sánh với cô, cô là bảo bối của hắn, là điều tươi đẹp nhất, là ánh sao sáng nhất..
Đường Vũ Hạo... Đường Vũ Hạo... Người đàn ông không bao giờ muốn nhìn Hạ Uyển Nhi khóc. Nước mắt của cô là những vết thương chí mạng của hắn.
Đường Hạo, người đàn ông không bao giờ chấp nhận để Hạ Uyển Nhi phải cô đơn đợi chờ.
Đường Hạo, người luôn luôn có một lồng ngực ấm áp đánh tan mọi đau đớn, bi thương mà Hạ Uyển Nhi phải chịu.
Đường Hạo... là hắn đã nhặt lại và kiên nhẫn ghép lại những mảnh vỡ nát cả về con tim lẫn tâm hồn và cuộc đời Hạ Uyển Nhi cô.
Vậy thì, làm sao mà Hạ Uyển Nhi có thể buông bỏ đây. Hơn nữa, quan trọng là con tim vỡ nát của cô đã thực sự một lần đầu tiên và cũng là cuối sống, tồn tại vì người tên Đường Vũ Hạo ấy.
Làm sao mà cô có thể ngừng yêu người đó đây! Tình yêu của hắn thực sự khiến cô trở nên tham lam xấu xa mất rồi! Phải làm sao đây?