Đông Phong Túy rốt cục thở phào nhẹ nhõm, biết rõ quở trách đến lúc này, Thái hậu nên chấm dứt rồi.
Hắn đoán không sai, Thái hậu rốt cục ngừng miệng như hắn mong muốn.
Đông Phong Túy lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn nằm sấp ở trên giường.
“Các vị thái y, chẩn bệnh cho trẫm.”
Kết quả là, tuyệt thế mỹ lưng của Đông Phong Túy bị các vị đại phu hết một tới hai, hết hai tới ba khám bệnh mấy lần.
Thẳng đến một vị ngự y cuối cùng cũng hướng Thái hậu bẩm báo: “Hồi thái hậu, Long thể hoàng thượng không việc gì.”
Thái hậu lúc này mới yên lòng.
Tươi cười đầy mặt đi đến trước giường ngồi xuống, vuốt ve lưng Đông Phong Túy.
“Hoàng nhi, con không có việc gì thật quá tốt rồi.”
Đông Phong Túy khóc không ra nước mắt.
Cái này gọi thói đời gì?
Không phải nói làm hoàng đế có thể muốn làm gì thì làm sao? Như thế nào hắn một vị hoàng đế đây không chiếm được một giây phút tự do?
Chỉ ngoại trừ lúc ở trong phòng giả bộ ngủ.
Vừa rồi, hắn mất bao nhiêu khí lực mới nhẫn nại được a.
Dựa theo hắn bình thường, e rằng đã ngủ rồi, mặc sức Thái hậu thích lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn.
Có thể là tối hôm qua bị Cổ Lạc Nhi làm hại ngủ chừng một buổi tối, hôm nay đâu thể tiếp tục ngủ nữa.
Trợn tròn mắt thương thân mình, tội này nhận quá lớn.
Cổ Lạc Nhi, nói cho cùng vẫn phải oán giận Cổ Lạc Nhi đáng ghét này.
Cổ Lạc Nhi làm hại Đông Phong Túy chịu tội căn bản không có tâm tư đi lo lắng cho Đông Phong Túy, nàng vì chuyện khai trương Minh Châu lâu đang rất bận bịu.
Tất cả tinh lực đều dùng để đối phó Minh Châu lâu, đâu có rảnh để nghĩ tới Đông Phong Túy.
Chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến hắn, tưởng tượng thấy hình dáng hắn bị Thái hậu cùng các ngự y bắt buộc chẩn bệnh, lại hé miệng cười.
Như nàng sở liệu, Minh Châu lâu hôm nay đặc biệt náo nhiệt.
Cơ hồ nửa thành đều chen đến Minh Châu lâu.
Trong trà lâu không ngồi được, rất nhiều người liền chen chúc tại bên ngoài đường phố, một lần nữa tạo thành tắc nghẽn giao thông.
Lý Tể tướng không thể không đặc biệt phái người đến bảo vệ trật tự giao thông.
Cái này cũng khó trách, có thể nhìn hậu phi trong truyền thuyết, còn có người hào phóng giả tiền, làm sao không đến?
Đáng tiếc, bọn họ đi ăn chùa được ăn đủ, nhưng chưa được nhìn thấy hậu phi công chúa, chỉ thấy trong trà lâu lộ ra bộ mặt thúi của Phùng Thái Úy hò hét.
Người thật sự rất đông, nhóm hậu phi cùng Đông Phong Linh công chúa đều tránh ở đằng sau trà lâu xem náo nhiệt.
Mà ngay cả Cổ Lạc Nhi luôn luôn tự nhiên, cũng có thể tránh liền tránh, không lộ diện tùy tiện.
Nhân viên Minh Châu lâu đủ nhiều, Cổ Lạc Nhi đều đã sắp xếp công việc rõ ràng cho mỗi ngừoi.
Bởi vậy, người tuy nhiều, bận thì bận, lại đâu vào đấy.
So với trước đó, bận rộn không bằng lúc trước làm công tác chuẩn bị.
Nhóm hậu phi cách màn lụa cửa sổ nhìn ra ngoài xem một trận náo nhiệt, rảnh rỗi nhàm chán, dứt khoát bày ra một chiếc bàn chà xát mạt trượt.
Phòng trà bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến từng trận thanh âm trầm trồ khen ngợi, cơ hồ phá tan ốc vũ.
(ốc vũ: nhà cửa.)
Trang Ái Liên không xát tay mạt trượt, cùng với Cổ Lạc Nhi ngồi trước cửa sổ.
Nghe một lúc lâu, sâu kín thở dài, nói: “Lạc Nhi, kỳ thật ta rất yêu mến ca vũ.”
Cổ Lạc Nhi lập tức hiểu được ý của nàng.
Hỏi: “Cô là nói, cô muốn biểu diễn?”
Trang Ái Liên thẹn thùng gật gật đầu, xoắn xoắn khăn tay.
“Ngẫm lại thôi. Với thân phận ta, đi ra ngoài biểu diễn ca vũ, đây không phải là bại hoại gia phong sao? Nhất định sẽ bị người ta cười nhạo, hơn nữa người trong nhà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.”
Cổ Lạc Nhi rất đồng tình nhìn nàng.
Tại thời không này, biểu diễn ca vũ chỉ là chuyện người hạ đẳng làm.
“Kỳ thật, ở quê hương ta, người am hiểu ca vũ chẳng những sẽ không bị người ta xem thường, hơn nữa còn có rất nhiều người sùng bái bọn họ, gọi bọn họ là minh tinh.”
Trang Ái Liên hâm mộ thuyết: “Còn có nơi như vậy? Thật muốn tới a. Lạc Nhi, quê hương của cô ở đâu?”
Cổ Lạc Nhi qua loa suy đoán mà trả lời: “Ở nơi rất xa rất xa, ta cũng không tìm thấy đường về.”
“A.”
Lúc này đổi lại Trang Ái Liên thông cảm với Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi trầm tư một lát, đột nhiên ra một ý kiến hay.
“Ái Liên, cô muốn biểu diễn, kỳ thật cũng không phải không có cách.”
“Thật sự? Có cách gì sao?”
Trang Ái Liên trong mắt lóe ra sáng rọi.
Cổ Nhạc nhi gật gật đầu.
“Ừ, cô có thể thay đổi thân phận nha. Lấy một nghệ danh, lúc lên sân khấu trên mặt cũng che một chiếc khăn, chẳng phải sẽ không ai biết cô là ai rồi.”
Dù sao tại thời không này, khăn che mặt hình như là chuyện phi thường tầm thường.
Nói thí dụ như, Đạp Tuyết công tử.
Vừa nghĩ tới Đạp Tuyết công tử, trong lòng Cổ Lạc Nhi lại có chút cảm giác khác thường.
Hắn còn có thể lại xuất hiện ở trước mặt mình sao? Nàng còn có cơ hội gặp lại hắn sao?