“Ngoan, không được nhúc nhích.”
Dưới tình thế cấp bách, tiếng “Ngoan” hơn mười năm không dùng cũng tuôn ra khỏi miệng.
Đông Phong Túy ở trước mặt thái hậu không dám dùng sức mạnh, đành phải ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Trong nội tâm lại mắng gần chết Cổ Lạc Nhi.
Hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, lấy oán trả ơn, đối đãi với ân nhân như vậy sao?
Ngày hôm qua, hắn suy nghĩ chuyện Minh Châu lâu của Cổ Lạc Nhi.
Theo báo cáo, Minh Châu lâu một ngày nữa sẽ khai trương.
Trước đí, tiến triển vẫn rất thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho hắn cảm thấy kì quái.
Nguyệt quý phi và Phùng Thái Úy không cớ gì lại không đi tìm Cổ Lạc Nhi gây phiền toái nha.
Đông Phong Túy nằm ở dưới tàng hạnh hoa, suy nghĩ. Sau đó, hắn nghĩ tới, hôm nay là thời gian hoạt động thi xã của đám công chúa trong cung.
Nói như vậy, Đông Phong Linh sẽ trở về rồi?
Đông Phong Túy miễn cưỡng hỏi An Thụy: “Thi xã của nhóm tiểu công chúa hôm nay vẫn tiến hành hoạt động sao? Phong Linh có tham gia hay không?”
An Thụy sau khi nghe ngóng trở về.
Hướng Đông Phong Túy bẩm báo: “Hồi hoàng thượng, hôm nay nhóm công chúa vẫn tiến hành hoạt động. Phong Linh công chúa đến Minh Châu lâu, nhưng mà, nhóm tiểu công chúa đã phái người đi thỉnh nàng.”
Đông Phong Túy vừa nghe đã cảm thấy bên trong có vấn đề.
Vì vậy, lấy cớ bên ngoài gió lớn, phải về phòng đi ngủ.
Trở lại phòng, Đông Phong Túy đuổi tất cả mọi người ra, hơn nữa ra lệnh, bất luận có chuyện gì, hết thảy không được quấy rầy hắn.
Sau đó, hắn mặc lên trang phục Đạp Tuyết công tử, tới Minh Châu lâu.
Quả không ngoài sở liệu của hắn, Phùng Thái Úy đã đến đây quấy rối.
Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy vừa hừ hừ tức mà mắng trong lòng, lấy oán trả ơn.
Trẫm hao phí công phu lớn để xuất cung, cứu giúp ngươi xử lý Phùng Thái Úy, ngươi tốt rồi, muốn cho trẫm chịu tội.
Nhức đầu nói với Thái hậu: “Mẫu hậu, không có việc gì, chỉ là sơ sơ đụng phải lưng một chút mà thôi, thật sự không sao cả.”
Lời của hắn còn chưa nói xong, Thái hậu đã liên tiếp kêu la.
“Cái gì mà sơ sơ đụng một cái? Cái gì mà không sao cả? Không được, tất phải tìm ngự y đến xem coi mới yên tâm.”
Thanh âm của nàng vừa the thé vừa vội vàng, hơn nữa khẩu khí hết sức kiên quyết, căn bản Đông Phong Túy không thể cãi lại được.
Đông Phong Túy nghe được da đầu run lên, lỗ tai đều sắp nổ tung.
Lời của Thái hậu vừa dứt, liền nghe An Thụy bên ngoài truyền báo.
“Thái y đến ——”
Âm cuối vẫn kéo dài như cũ.
Lúc này dư vị còn đang lượn lờ trên không trung, Thái hậu đã kêu lớn: “Mau vào.”
Một đám ngự y trong chớp mắt chật ních cả gian phòng.
Thái hậu vội vã nói: “Nhanh, nhìn xem Hoàng thượng, thương tổn sau lưng có nặng lắm không.”
Nàng không quên được biểu lộ vừa rồi của Cổ Lạc Nhi.
Buổi sáng nàng vừa mới dùng qua điểm tâm, Cổ Lạc Nhi cùng Đông Phong Linh vẻ mặt khẩn trương lại chạy tới.
Hướng nàng bẩm báo, nói là hoàng thượng tối hôm qua không cẩn thận đụng phải giường, khiến phía sau lưng bị thương.
Mà chính hắn lại không chịu để cho ngự y đến xem.
Thỉnh thái hậu nhất định phải tới khuyên nhủ hoàng thượng, để tránh kéo dài thương thế.
Thái hậu nghe xong há không thể nóng nảy.
Bình thường, Đông Phong Túy ngay cả chỉ bị cảm mạo cảm lạnh các loại, đều kinh động cả hậu cung.
Tuy nói, từ khi Đông Phong Túy hiểu chuyện đến nay, còn chưa bị qua cảm lạnh cảm mạo a.
Chẳng qua là tỉ dụ, tỉ dụ mà thôi.
Huống chi là sau lưng va chạm đến thương tổn.
Huống chi, nhìn biểu lộ Cổ Lạc Nhi, nghe khẩu khí Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy tựa hồ còn có khả năng bị nội thương.
Nàng làm mẫu thân há không thể nóng nảy quan tâm.
Dẫn đầu ngự y đi tới trước giường Đông Phong Túy, hướng hắn hành lễ qua, cẩn thận vạch y sam sau lưng kiểm tra.
Đông Phong Túy đành phải nhẫn nại tính tình để cho y kiểm tra.
Hắn sợ không nghe lời Thái hậu, không biết chừng lại bị nàng quở trách hỏng bét.
Trong lòng quả quyết lại mắng Cổ Lạc Nhi gần chết.
Ngự y nhìn cả buổi, ở trên mỹ lưng tuyệt thế của Đông Phong Túy xoa xoa bóp bóp, sau đó lại cau mày mò mẫm mạch bác của hắn.
Thái hậu nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một hơi.
Mấy người còn lại cũng đều nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một hơi.
Ngự y nhìn cả buổi, mới chậm rãi đứng lên, bẩm: “Dựa vào hạ quan xem, thân thể hoàng thượng không ngại.”
Đông Phong Túy chỉ mong nghe được những lời này của hắn, lập tức đã nghĩ đứng dậy.
Trong miệng nói: “Mẫu hậu, nghe được chưa? Thân thể hài nhi không có việc gì, người cũng đừng lo lắng.”
Thái hậu lại không chịu buông tay ra, vẫn như cũ một mực đè lại hắn.
“Điều này sao có thể? Làm sao có thể yên lành, một chút chuyện cũng không có? Mấy người các ngươi, lại đến nhìn xem.”
Đông Phong Túy bị nàng khiến cho dở khóc dở cười.
“Mẫu hậu, chẳng lẽ người hi vọng thân thể hài nhi có chuyện?”
“Hừ hừ, mẫu hậu mới không có ý tứ này, mẫu hậu chỉ muốn yên tâm thôi. Vừa rồi Lạc Nhi đã chạy tới, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhất định là ngươi bị va vào không nhẹ.”
“Mẫu hậu, ngự y đều nói không có việc gì.”
Đông Phong Túy gạt tay Thái hậu ra, không kiên nhẫn ngồi dậy.
Quả nhiên là Cổ Lạc Nhi đang giở trò.
Lại nằm ở chỗ này, tùy ý để bọn hắn làm xằng làm bậy ở trên lưng hắn, hắn muốn nghẹn chết đây.
Thái hậu khó tin sững sờ nhìn tay mình, lại nhìn nhìn sang mặt Đông Phong Túy, miệng nhếch lên.
Đông Phong Túy cảm thấy không ổn, trong lòng kêu một tiếng hỏng bét.
Nguy rồi, hắn đang ở trước mặt mọi người mà mạnh mẽ gạt tay Thái hậu, còn cùng nàng tranh chấp, quá không để cho nàng mặt mũi.
Nàng lại trút giận như thế nào đây?
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Đông Phong Túy, Thái hậu đột nhiên đấm ngực dậm chân khóc toáng lên.
“Tiên đế a, làm sao chàng đi sớm như vậy a.”
Đông Phong Túy buồn nản gục đầu xuống.
Xong rồi xong rồi, quả nhiên Thái hậu lôi những lời này ra.
Mỗi lần nàng lấy Tiên đế mở đầu, không quở trách hắn cả nửa ngày là không im được.
Hỉ Thuận và tiểu thái giám khác, cùng với An Thụy vừa mới vào đều cúi thấp đầu xuống, vùi mặt xuống đất trên mặt đều là biểu tình thấy chết không sờn.
Mấy ngự y chưa bao giờ thấy qua loại trận chiến này, nhưng bình thường nghe bát quái trong cung cũng nhiều, cũng dự đoán được kế tiếp Thái hậu sẽ như thế nào.
Bởi vậy, mọi người sau vài lần nhìn nhau, đều rất có ăn ý cúi thấp đầu xuống.
Thái hậu vẫn đang tiếp tục khóc lóc kể lể.
“Tiên đế a, ngươi vì sao bỏ lại một mình ta a, để cho một mình ta quản giáo đứa con bất hiếu này a.”
“Mẫu hậu, đừng nói nữa.”
Đông Phong Túy nhức đầu mà nghĩ ngăn lại nàng.
Không ngờ Thái hậu sau khi nghe hắn nói, chẳng những không ngừng khóc, ngược lại càng thêm lệ tuôn như mưa.
Dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.
“Tiên đế a, chàng thấy được chưa? Chàng nghe đi, đứa con bất hiếu này đã nói những gì. Nhớ năm đó, ta tháng mười hoài thai sinh hạ ngươi......”
Thái hậu thao thao bất tuyệt quở trách, đem Đông Phong Túy từ nhỏ quở trách đến lớn.
Mỗi nét bút, mỗi một việc, đều quở trách đủ cả.
Cuối cùng, khóc lóc kể lể nói: “Đứa con bất hiếu, ngay cả Hoàng tôn cũng không sinh cho mẫu hậu một đứa.”