Cổ Nhạc nhi a Cổ Lạc Nhi, chủ ý ấu trĩ như vậy cũng nghĩ ra được sao?
Trẫm thật sự đã xem trọng ngươi rồi.
Đông Phong Túy trong lòng cực kỳ xem thường Cổ Lạc Nhi một phen.
Cũng không nên trách hắn, hắn vốn đặt kỳ vọng rất cao vào nàng, nhưng biểu hiện của nàng hôm nay làm hắn quá thất vọng rồi.
Đông Phong Túy lười biếng nói: “Lãnh cung, ngậm miệng, chọn một.”
Dứt lời khép lại đôi mắt, tiếp tục ngủ.
Định ầm ĩ hắn? Cũng không ngẫm lại xem ai đứng đầu hậu cung sao.
Đâu chỉ có hậu cung, ngay cả thiên hạ này đều là của hắn.
Cổ Lạc Nhi vốn định dùng đạo lý đòi quyền lợi cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nắm rõ được Đông Phong Túy, sợ hắn quả thật nhốt các nàng vào lãnh cung thì lại phiền toái.
Vì vậy ngồi ở trước mặt hắn, chống cằm trầm tư.
Hừ, trước hết nàng cứ ngồi im kháng nghị rồi nói sau.
Nàng lựa chọn ngậm miệng, mấy người cùng nàng đến càng lựa chọn ngậm miệng.
Đông Phong Túy không để ý tới nàng, chỉ để ý khò khò ngủ.
Nói thật ra, hắn thật sự muốn ngủ.
Trở ngại thân phận hoàng đế, ban ngày hắn không thể làm được gì, chuyện gì đều cũng chỉ có thể đợi đến tối.
Cuộc sống ngày đêm đảo lộn sớm đã thành thói quen.
Cổ Lạc Nhi nhìn chằm chằm hắn, đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy đường mòn bên đầu cây Hạnh hoa, chính là trên đường mòn phía sau bụi chuối tây truyền tới âm thanh ngọc bội.
Còn nhớ ngày đó nàng tới thời không này, Nguyệt quý phi chính là theo đường mòn kia đi tới.
Cũng giống như âm thanh này.
Cổ Lạc Nhi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường mòn.
Tất cả mọi người cũng nhìn phía đường mòn, chỉ trừ Đông Phong Túy.
Giống như lần trước, bụi chuối rậm rạp bị hai đôi tay trắng nõn thon dài gạt ra.
Sau đó, bóng dáng Nguyệt quý phi xuất hiện trước bụi chuối.
Vẫn là mặc y phục tương đối lộ liễu.
Có lẽ không lường trước được Cổ Lạc Nhi cũng ở đây, Nguyệt quý phi hiển nhiên ngẩn người.
Buổi sáng, nàng nghe ngóng được Đông Phong Túy đang ở dưới tàng Hạnh Hoa ngủ, giống như ngày thường, liền muốn đến tìm hắn tố cáo Cổ Lạc Nhi.
Đồng thời, cũng là để quyến rũ hắn.
Không chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, không có một hoàng tử, địa vị ở hậu cung rốt cuộc vẫn không thể vững chắc nha.
Cổ Lạc Nhi ngày hôm qua cũng đã nhắc nhở nàng, Hoàng thượng mặc kệ các phi tử khác, cũng sẽ không quan tâm đến nàng.
Chuyện ngày hôm qua phát sinh chẳng phải đã chứng minh lời của nàng ta rồi sao.
Ngày hôm qua nàng chịu thiệt lớn như vậy, Hoàng thượng cùng thái hậu cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Nếu không được sủng ái, từ nay về sau trong cung này nàng còn có thể nào đứng vững được.
Vốn tưởng rằng ỷ vào danh quý phi của nàng, ỷ vào phụ thân nàng có quyền thế, hoàn toàn có thể ở hậu cung xưng bá.
Lại hóa ra, nàng cũng chỉ là một con hổ giấy.
Ngoại trừ hoàng thượng, mọi chỗ dựa khác đều chỉ là hư danh.
Nhưng, nàng không ngờ tới, Cổ Lạc Nhi cùng với một đoàn hậu phi kia đều đã ở chỗ này.
Nàng vừa rồi rõ ràng nghe qua, Cổ Lạc Nhi cùng một đám phi tử đều đang luyện tập một loại âm nhạc kỳ quái.
Cho nên, nàng mới thừa dịp thời cơ này đến tìm Đông Phong Túy.
Hôm nay, muốn nàng ở trước mặt các nàng hấp dẫn hoàng thượng chưa bao giờ thành công, không phải toi công để cho các nàng chế giễu à.
Nhưng đâm lao phải theo lao, Nguyệt quý phi không thể không kiên trì, dáng vẻ muôn phương nhắm tới giường Đông Phong Túy.
Nàng tuyệt không thể yếu thế ở trước mặt đám nữ nhân đáng giận này, làm cho các nàng tưởng là nàng sợ các nàng.
Cổ Lạc Nhi đang lúc cau mày khó hiểu, suy tư về phương pháp đối phó Đông Phong Túy.
Xem ra giống như ngày đó, phương pháp dùng Guitar cùng giọng hát để làm ầm đến hắn không dùng được.
Nàng phải nghĩ một biện pháp khác mới được.
Nhìn thấy Nguyệt quý phi, Cổ Lạc Nhi lập tức nảy ra sáng kiến.
Nàng an vị ở phía trước giường của Đông Phong Túy, là nơi Nguyệt quý phi phải đi qua.
Nguyệt quý phi dáng vẻ muôn phương đi tới, tà tà nguýt Cổ Lạc Nhi một cái.
Trong mắt tràn đầy địch ý.
Cổ Lạc Nhi cũng không thèm để ý.
Lén lút để guitar xuống dưới chân hướng chỗ Nguyệt quý phi đi qua.
Trên mặt vẫn như thường lệ treo lên nụ cười tươi tắn, tay vẫy vẫy với Nguyệt quý phi, im lặng mà chào hỏi.
Nguyệt quý phi bị nụ cười trên mặt nàng, cùng với động tác vẫy vẫy tay thu hút chú ý, không phát hiện cạm bẫy dưới chân.
Khi nàng đi qua trước mặt Cổ Lạc nhi, Cổ Lạc Nhi không để lại dấu vết đá Guitar về phía chân nàng.
Nguyệt quý phi chuẩn xác đạp phải Guitar.
Bàn chân kéo ra dây đàn Guitar, phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Kéttttt ——”
Đinh tai nhức óc.
Đồng thời người của nàng cũng hoàn toàn nghiêng đổ về phía trước.
Phía trước, đúng là giường ngủ của Đông Phong Túy.
Nguyệt quý phi trực tiếp đè lên người Đông Phong Túy
Giấc ngủ của Đông Phong Túy nhẹ vô cùng.
Khi Nguyệt quý phi còn đang đi tới đường mòn, ở một bên bụi chuối tây hắn đã tỉnh lại rồi.
Chỉ có điều không muốn rước lấy phiền toái, dùng sách lược quen thuộc bất biến ứng vạn viến của hắn, tiếp tục khò khò ngủ.
(bất biến ứng vạn biến: lấy bất động để đối phó với manh động)
Nguyệt quý phi đi về phía giường hắn, hắn cũng biết rõ.
Đương nhiên, dụng ý của nàng hắn càng rõ hơn.
Đơn giản là muốn quyến rũ hắn và tố cáo Cổ Lạc Nhi chứ sao.
Hắn chỉ cần giả vờ ngủ là được.
Nhưng, hắn vạn lần không ngờ, Cổ Lạc Nhi lại nhắm vào Nguyệt quý phi giở trò quỷ.
Tiếng dây đàn Guitar bị chặt đứt kia, làm hại hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sau đó, liền có một thân thể nữ tử nhảy vào ôm ấp.
Hắn không muốn ở bại lộ chuyện biết võ công trước mặt mọi người, đành phải tùy ý để Nguyệt quý phi áp xuống.
Nếu không, lấy võ công của hắn, đơn giản có thể tránh đi Nguyệt quý phi, hoặc là nâng thân thể của nàng lên.
Loại ôm ấp này lại tuyệt đối không nhẹ nhàng a, Đông Phong Túy chưa bao giờ biết, một nữ nhân có thể đè hắn chật vật như thế.
Cánh tay trái cùng xương sườn phía trái đều đau nhức đau nhức.
Lần này, Đông Phong Túy không thể giả bộ ngủ nữa, đành phải ngồi dậy, đem Nguyệt quý phi còn ở trên người hắn đang không biết làm sao đẩy ra.
Nguyệt quý phi tuy trở thành quý phi đã hơn một năm, nhưng cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Đông Phong Túy ở khoảng cách gần như vậy.
Trước mặt dung mạo Đông Phong Túy lay động, trong mũi lại ngửi thấy hơi thở mê người của Đông Phong Túy, toàn thân đều như muốn nhũn ra.
Chưa bao giờ biết, hoàng thượng lại làm lòng người rung động như vậy.
Cho tới bây giờ chỉ biết, hoàng thượng dáng vẻ anh tuấn.
Nhưng, hắn lại luôn luôn ngủ, hắn lười biếng, khiến tuấn mỹ cùng phong độ hoàn toàn bị che giấu.
Nếu so sánh với hắn, Phùng Thái Úy tính là cái gì a.
Aiz, nếu như có thể cùng Đông Phong Túy trường tương tư thủ, nàng cũng sẽ không cần liên quan gì đến Phùng Thái Úy.
(trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu)
Trong đầu Nguyệt quý phi mơ mơ màng màng ảo tưởng, ánh mắt mông lung nhìn Đông Phong Túy, hoàn toàn đã quên mình đang ở chỗ nào.
Đương nhiên, càng đã quên Cổ Lạc Nhi còn đang ở phía sau nàng.
Bị Đông Phong Túy thúc, cũng đã quên mình phải dùng lực đứng vững.
Thân thể mềm nhũn, một chút cũng không có lực.
Đông Phong Túy đành phải lấy tay đỡ nàng, kêu lên: “An Thụy.”
An Thụy hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng chạy lên phía trước vài bước, đỡ lấy Nguyệt quý phi.