Nếu như không phải Lãnh Dạ bức nàng, có phải nàng thà rằng giống như hai ngày trước, trước sau trốn tránh không gặp hắn hay không?
Đông Phong Túy khó chịu, phi thường phi thường khó chịu.
Hắn cũng không biết đây là làm sao vậy.
Rõ ràng nha đầu kia phiền nhiễu, nàng rắc rối luôn chỉnh hắn ầm ĩ đến hắn, nhưng khi nàng thật sự không để ý tới hắn, cả người hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Đông Phong Túy thở ra một hơi thật dài, ngửa mặt nhìn Hạnh hoa trên đỉnh đầu.
Hạnh Hoa đang thời nở rộ, hoa bông phấn trắng vây quanh đầu cành.
Bốn phía yên ắng, chỉ có tiếng ong mật ong ong rầm rì trong không trung.
Người phục thị của hắn đều im lặng đứng một bên, không hề phát ra chút tiếng động nào.
Nhìn một lúc thật lâu, tâm tình Đông Phong Túy mới từ từ bình phục lại, trở về lạnh nhạt giống như ngày thường.
Tự mình ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười.
Hắn đang làm sao vậy? Sao lại trở nên có điểm không giống chính hắn rồi?
Đông Phong Túy hài lòng nằm xuống.
Làn gió xuân ấm áp lướt qua, khiến người ta say sưa.
Tối hôm qua, cả buổi tối hắn đều không ngủ, cũng nên đến thời điềm ngủ bù rồi.
Đông Phong Túy khép mắt lại.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười đùa hi hi ha ha, cùng với thanh âm nhạc khí tấu ra.
Thanh âm nhạc khí đó rất quen thuộc.
Giống tiếng đàn, mà lại có chút thô ráp, giống như tiếng kim loại va chạm.
Đông Phong Túy nghĩ lại, kia đúng là thanh âm nhạc khí Cổ Lạc Nhi chế tạo vọng lại.
Cái đó nàng gọi là cầm, tên gì nhỉ, à đúng rồi, là Guitar.
Thanh âm dần dần tới gần.
Đông Phong Túy phân biệt được, lại là một thủ khúc lạ khác, hắn chưa từng nghe qua.
Có điều, vẫn điên cuồng giống như trước, điên cuồng khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Bởi vì, tiếng nhạc ngày hôm nay, không chỉ là Guitar, còn kèm theo tiếng trống và tiếng tiêu, cùng với một số nhạc khí khác.
Âm sắc của những nhạc khí ấy hoàn toàn bất đồng, âm thanh phát ra lại rất hòa hợp quyện cùng một chỗ.
Chưa từng có người nào hợp nhất chúng thành như vậy.
Hơn nữa, những nhạc khí khác dường như đều làm nổi lên tiếng Guitar.
Đông Phong Túy biết là kiệt tác của ai.
Ngoài Cổ Lạc Nhi còn có thể là ai?
Đông Phong Túy tuy tán thưởng ý tưởng sáng tạo độc đáo của nàng nhưng vẫn không khỏi tiếc hận.
Đáng tiếc, khúc tử này thật khó nghe.
Quá ầm ĩ.
Rõ ràng đang thử thách giới hạn nhẫn nại của hắn.
Lại thấy người phục thị bên cạnh hắn sau khi nghe những tiếng nhạc này, ban đầu khiếp sợ, dần dần chuyển thành bình thản.
Dần về sau, tựa hồ còn có chút ý vị thưởng thức.
Cái gì? Thưởng thức?
Khúc tử khó nghe như vậy còn có người thưởng thức?
Tiếng nhạc càng ngày càng gần.
Đông Phong Túy đột nhiên có chút chán nản phát hiện, chính hắn trong lúc bất tri bất giác cũng đã nghe xuôi tai được một lúc.
Dường như tiếng nhạc kia thật sự cũng không khó nghe giống như lúc ban đầu.
Không, điều này sao có thể?
Hắn còn lâu mới thưởng thức khúc tử không có mùi vị như vậy.
Đông Phong Túy ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Cổ Lạc Nhi đang đi về phía hắn.
Cổ Lạc Nhi mang theo một đám người tấu nhạc đi đến chỗ ngủ của Đông Phong Túy.
Thật sự là vất vả a, vì để tấu nhạc cho Đông Phong Túy nghe, nàng hôm nay đã cố ý dậy thật sớm.
Triệu tập một số hậu phi quan nhạc tấu nhạc, dạy bọn họ ca khúc rock này.
Không phải là ca khúc trước kia, nhưng mức độ cường bạo tuyệt không thua kém, chỉ có hơn chứ không kém.
Nhớ lại trước đây đi hát Karaoke, các nam sinh động một chút lại hát tập thể bài đó.
Lựa chọn nó, chủ yếu là để ầm ĩ đến Đông Phong Túy, làm cho hắn ngủ không yên, đuổi các nàng xuất cung.
Cũng không phải nói Rock and Roll không xuôi tai, muốn để cho những cổ nhân này thích ứng nó tiếp thu nó, dù sao cũng phải cần chút thời gian a.
Nhất là Đông Phong Túy này đã bị âm nhạc cao nhã làm hư lỗ tai.
Chỉ có điều, làm cho Cổ Lạc Nhi có phần uể oải chính là, dường như để những cổ nhân tiếp nhận loại âm nhạc này cũng không phải là chuyện rất khó a.
Những hậu phi nhạc quan đều là lần đầu tiên nghe nhạc rock, nhưng chỉ kinh hoàng không bao lâu, liền vui vẻ tiếp nhận nó.
Nếu không, muốn thuyết phục bọn họ đến diễn tấu cho Đông Phong Túy nghe, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Dù sao, ở thời không này, hoàng đế là lão đại, có quyền sinh quyền sát.
Nếu như chọc giận hắn, không phải là chuyện đùa.
Nhưng Cổ Lạc Nhi đến từ một thời không khác, mặc dù biết điểm ấy, nhưng rốt cuộc bản thân vẫn không nhận thức qua, cho nên cũng không phải đặc biệt sợ hãi.
Vả lại, Đông Phong Túy luôn luôn không muốn phát giận, không phải sao?
Lúc chỉnh nàng, cũng không hề dùng biện pháp bạo lực.
Nàng liền đoán chắc được tính tình Đông Phong Túy.
Chỉ là một tên lười mà thôi.
Hơn nữa, ở phía sau mà nói, cho dù thật sự chọc giận hắn, còn có Đông Phong Linh a.
Cổ Lạc Nhi đi tới trước mặt Đông Phong Túy, thật xa đã vẫy vẫy tay chào hỏi hắn.
“Hoàng thượng, chúng ta tới để tấu nhạc để người thức dậy đây.”
Đông Phong Túy căm tức nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến nàng đi đến trước mặt.
“Sáng sớm đã tấu nhạc thức dậy cái gì?”
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Oa? Hoàng thượng, mặt trời đều đã nhô lên rất cao rồi, còn gọi sớm sao?”
Đông Phong Túy ngay cả mí mắt một chút cũng không nâng lên.
“Trẫm nói sớm là sớm.”
Cổ Lạc Nhi lập tức đồng ý.
“Hoàng thượng nói đúng, là sớm.”
Đông Phong Túy vừa muốn buông lỏng một hơi, lại nghe thấy Cổ Lạc Nhi tiếp tục nói: “Buổi sáng đúng là lúc nên rời giường nha.”
Đông Phong Túy liếc nàng một cái.
“Trẫm không thích nghe âm nhạc ngươi phá hỏng kia.”
Cổ Lạc Nhi cau mày ngẫm nghĩ.
“Hoàng thượng, ngài không thích a, vậy thì làm sao bây giờ? Nếu không, chúng ta đấm bóp chân, ca hát cho nghe người, được không?”
“Không cần.”
Đông Phong Túy trả lời cực kỳ quyết đoán.
Hắn đúng là đã được nếm qua đau khổ khi nàng ca hát, đấm chân.
“Cũng không thích hả, vậy thì, kể chuyện cho người nghe nhé?”
“Không cần.”
“Chơi chút ít trò chơi?”
“Không cần.”
“Hoàng thượng, người thật là khó hầu hạ a. Đáng tiếc người quá lười, bằng không chúng ta cũng có thể cùng nhau đi thưởng thức phong cảnh khắp nơi rồi.”
Đông Phong Túy muốn lồng lên.
Nha đầu này, nói thế nào mà vẫn chưa dứt?
Chẳng lẽ không nhìn thấy, nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn sao?
Cho dù tính tình tốt, cũng không thể chịu được sức ép này của nàng.
Căm tức nói: “Trẫm buồn ngủ. Đừng ầm ĩ nữa, cẩn thận trẫm nhốt bọn ngươi vào lãnh cung.”
Cổ Lạc Nhi giống như không phát hiện ra hỏa khí của hắn, vẫn như cũ hì hì cười.
“Hoàng thượng, đừng nhốt vào lãnh cung, chê chúng ta ầm ĩ, người có thể đuổi chúng ta ra ngoài nha.”
Đông Phong Túy ngày đó đã nghe các nàng nói trong rừng Lê Tuyết, há có thể không rõ chút tâm tư ấy của nàng.
Đơn giản chính là muốn buộc hắn đáp ứng các nàng xuất cung chứ sao.
Ngày hôm qua năn nỉ hắn, hắn không đáp ứng, hôm nay liền mạnh bạo.
Muốn khiến cho hắn bực bội đuổi các nàng ra ngoài.