Trên con đường lớn huyên náo có một đoàn người mặc quần áođỏ chót đánh trống vang cả một góc trời, châm ngòi pháo đếncách xa mười dặm vẫn đinh tai nhức óc, hơn trăm người đón dâu cậyquyền cậy thế làm cho không ít người nghỉ chân quan vọng, ai cũng hâmmộ tân nương nhà này có phúc khí, cũng chỉ có được phu gia(họ nhàzai) coi trọng mới có thể tiêu tốn hào phóng như thế, mà có thể tiêu tốn lớn như vậy, cũng chỉ có Viêm gia nam thành.
“Viêm Hi……” Ngân Nhi một thân giá y đỏ thẫm ngồi trong đạikiệu tám người khiêng, thật cẩn thận vén lên một góc màn kiệu,nhìn phía tân lang diện mạo tao nhã cưỡi con ngựa cao to.
“Làm sao vậy?” Viêm Hi nhẹ nhàng điều khiển tuấn mã tới gần cỗkiệu, nhìn sắc mặt tân nương hồng đào ,tâm hắn không khỏi một trậnhoảng hốt, đợi mười năm, Ngân Nhi rốt cục trở thành thê tử của hắn.
Bị ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn khiến hai má nóng rần lên, nàng cúi đầu.
“Khinh Âm cùng Lạc Dật sẽ trở về sao?”
Tám năm trước, Khinh Âm thay cha nhập ngũ đi lính, còn Lạc Dậttheo vị sư phụ tính toán tài tình của hắn đi khắp các nướclân cận, từ đó về sau chưa một lần tái kiến, nếu không phải mỗinăm một lần lại có một bức thư, nàng sẽ hoài nghi bọn họ có cònsống ở trên đời này hay không.
Ôn nhu cười, Viêm Hi liếc mắt bốn phía thấy mọi người đều đem sự chú ý đặt ở đội ngũ rước dâu đằng trước, hắn lặng lẽ vuốt cái mũinhỏ của nàng.
“Vô luận có trở về hay không, ta tin bọn họ cũng sẽ chúc phúc cho chúng ta .”
“Thật vậy chăng?” Một đóa lê hoa nhẹ nhàng nở rộ, mắt thấy cách Viêmphủ không còn xa,liền cuống quít đem màn kiệu buông xuống.
“Thật sự.” Hắn gật gật đầu.
Nhưng mà……
Đội ngũ đón dâu vừa để tới Viêm phủ, trăm người không người nàolà không ở trong tình trạng kinh ngạc, trong Viêm phủ chất đầyhòm gỗ, từng cái thùng đựng châu báu trang sức đều được đưa vào, mà lão thái gia Viêm phủ thì vẻ mặt đau khổ đứng trước cửa.
“Gia gia, sao lại thế này?” Xuống ngựa, Viêm Hi tò mò hỏi.
“Viêm Hi, là…, là Khinh Âm tướng quân đã trở lại.” nương Viêm Hi đỡlão thái gia gầy yếu sắc mặt không tốt, ngẩng đầu nhìn cỗ kiệu, hốcmắt đỏ lên, nhẹ nhàng chà lau.
Hoàn toàn bị tin tức Khinh Âm trở về làm cho rung động, không có chú ý mẫu thân dị thường, Viêm Hi đem cương ngựa ném lại, một đường chạynhư điên vào phủ, nhìn đến binh lính đứng hàng ngũ, trong lòng lạithay bạn tốt cao hứng, không còn tâm trí để tự hỏi hắn vì saohôm nay là ngày có hỉ sự lại mang nhiều binh lính đến đây nhưvậy.
Tướng quân, hắn thật sự đã làm tướng quân , chức vị so với người Viêm gia làm quan trong triều còn cao hơn.
“Tướng quân, bạn cũ của người đã trở lại.” Một gã tiểu tướng ôm quyền hướng vị tướng quân ngồi ở chủ sảnh đường báo cáo.
“Ân.” Cúi đầu hớp một ngụm trà, Khinh Âm hừ nhẹ, trên mặt không có biểu tình gì, lạnh nhạt không kém khi ở chiến trường một đao chém đứt cổ kẻ địch.
Nhìn thân ảnh màu đỏ chói mắt gấp gáp chạy vào, hắn nhăn mặt hạ mi.
“Khinh Âm, Khinh Âm, ngươi thật sự trở về rồi!” Viêm Hi cười lớn tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Làm càn! Ngươi dám vô lễ với tướng quân!” Tiểu tướng đứng ởmột bên lập tức rút ra thanh kiếm sắc bén chỉ vào Viêm Hi, mỗi mộtđộng tác đều chuẩn chỉnh đúng chỗ.
Viêm Hi khuôn mặt liền nghiêm túc, trong lòng trào ra bất an quay đầu nhìn Khinh Âm.
“Miễn.” Hai chữ từ miệng thoát ra, hắn tùy ý khoát tay áo, chínhmình trở về cũng không phải là vì việc nhỏ ấy, lễ tiết tạm thời bỏ sang một bên đi.
“Khinh Âm, ngươi đã làm tướng quân , chúc mừng ngươi!” Viêm Hi nhìnhắn một thân chiến bào uy vũ, vui mừng thay hắn từ đáy lòng.
“Cám ơn, cũng chúc mừng ngươi kế thừa gia nghiệp.” Khinh Âm nhớ tới lời nói đùa trước đây liền mỉm cười.
“Không nghĩ tới ngươi có thể nhanh chóng trở về uống rượu mừng củata cùng Ngân Nhi, ta thật là rất cao hứng ,chỉ tiếc rằng Lạc Dậthắn chẳng biết đi đâu.” Không có chú ý tới sắc mặt Khinh Âm đột nhiêntrở nên âm trầm, Viêm Hi nhíu đuôi lông mày, trong giọng nói mang điểmthất vọng.
Chén trà trong tay oanh một tiếng đặt ở trên bàn gỗ, Khinh Âm gợi lên khóe miệng tà mị.
“Ngươi sai rồi, ta không phải trở về uống rượu mừng của ngươi, ta trở về là để cướp tân nương.”