Dưới ánh trăng mờ nhạt,tron căn nhà tranh cũ nát,tiếng cười đùa vang không ngừng xuất hiện.
“Tu tu ….Xấu hổ xấu hổ! Khinh Âm làm tân lang, Ngân Nhi làm tânnương.” Một đứa nhỏ nghịch ngợm thổi mạnh ( nghĩa là lêu lêu a), hàohứng vây quanh tân lang cùng tân nương.
Tiểu cô nương được gọi là Ngân Nhi sốt ruột lôi kéo nam hàiđang chạy tới chạy lui, bị hắn trêu đùa như thế làm mặt nàng đỏbừng thành một mảnh.
Nương nói qua, không thể bậy bạ làm tân nương của người ta.
“Ai nói Ngân Nhi phải làm tân nương của Khinh Âm, nàng sau này lớnlên là tân nương của ta.” Một nam hài nhìn có chút nho nhã buồnbực trừng mắt tiểu nam hài đang nhảy nhót, trách hắn khẩu vô ngăncản(không che miệng), cứ như vậy, không phải gián tiếp giúp Khinh Âmthổ lộ sao?
“Ân?” Tiểu nam hài đang nhảy nhót liền gãi gãi đầu,“Kia Ngân Nhi lớn lên cũng là tân nương của ta, được không?”
“Uy, ngươi không phải đáp ứng giúp ta sao? Như thế nào khi Viêm Hi mở miệng, ngươi lại nói chuyện không giữ lời .” Khinh Âm thủy chung từ nãy đến giờ đứng ở một bên không lên tiếng tức giận đem NgânNhi kéo đến phía sau mình.
Ngân Nhi lôi ống tay áo Khinh Âm, cái đầu nhỏ vươn ra muốn mở miệng nói chuyện.
“Lạc Dật vốn là nói giúp ta thôi.” Viêm Hi bĩu môi.
“Ta mặc kệ, dù sao Ngân Nhi về sau là của ta.” Khinh Âm hai taykhoanh ngực, huống chi chính mình cùng Ngân Nhi là hàng xóm, gần quanđược ban lộc nha.
“Của ta!”
“Của ta!”
Ba cái nam hài nhất thời nhảy vào đánh đấm, mặc cho Ngân Nhi kêugào thế nào cũng không tách ra,nhất quyết phân thắng bại, giống như chỉ có đánh thắng là có thể thú nàng về nhà làm tân nương.
“Oành!” Ngân Nhi ôm một chậu nước lạnh hắt vào.
Ba thân ảnh đều sợ hãi tách ra, vốn định chửi ầm lên nhưng vừa thấyngười đó là nàng, bọn họ ai cũng bất đắc dĩ không lên tiếng, dù sao chẳng ai muốn trêu chọc Ngân Nhi mất hứng cả.
“Viêm Hi ca ca.” Thấy hắn bị nước hắt vào mắt, Ngân Nhi rút khăn tay, có chút áy náy nhìn hắn.
“Hừ, về sau ta muốn làm tướng quân, đem bọn ngươi đánh cho hoa rơinước chảy, đem Ngân Nhi cướp về nhà làm tân nương.” Khinh Âm lắc lắcquần áo ướt sũng nước.
Lạc Dật há mồm, lại không nghĩ rằng về sau chính mình muốn làm cái gì.
“A, ta muốn làm một người tính toán tài tình, đến lúc đó sẽ biếtai mới xứng là tân lang của Ngân Nhi.” Hắn đột nhiên nghĩ đến, nhếchmôi cười cười.
Hừ, cái tên không chí khí! Khinh Âm khinh bỉ nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Viêm Hi, ngươi muốn làm cái gì?” Tình địch lợi hại còn lại là hắn, Khinh Âm cầm quần áo cởi ra giũ giũ rồi mặc vào.
Ngân Nhi trừng lớn hai mắt, cũng tò mò nhìn hắn.
“Kế thừa gia nghiệp.” Thản nhiên mở miệng, Viêm Hi đưa khăn tay nhét vào trong ngực áo.
Tổ tông nhà Viêm Hi đều là kinh thương mà sống, mặc dù không phảiphú khả địch quốc, cũng là là phú giáp một phương(không phải giàunhất nước thì cũng là giàu nhất vùng), hơn nữa gia tộc hắn cóngười làm quan trong triều nên như cá gặp nước.
Khinh Âm hừ lạnh một tiếng.
“Ngân Nhi thì sao?” Lạc Dật khẩn trương hỏi, sợ nàng nói phải gả cho tên tướng quân hoặc là phú thương.
“Ta ư?” Nàng mỉm cười như đóa hoa nở rộ, chỉ vào dãy núi phíasau gian nhà tranh,“Ta muốn ở đây trồng hoa Thiên Âm(chả hiểu),nhìn cầu vồng bảy sắc, chăn nuôi chim bồ câu(trong convert là lộđiểu), vô luận các ngươi đến địa phương nào, ta đều có thể gửi nómang theo hoa Thiên Âm đến, hy vọng các ngươi bình an trở về, mỗi lầncha đi xa nhà, nương đều ngắt lấy mấy đóa Thiên Âm hoa đặt ở tay nảicủa cha, về sau các ngươi đi xa nhà, ta cũng sẽ ngắt lấy Thiên Âm hoacho các ngươi .”
Tiếng cười thanh khiết không chứa bụi trần, non nớt mà động lòng người.
Nơi hoa Thiên Âm nở, nơi đó ắt là cố hương của chúng ta……