Trải qua một cuộc khẩu chiến, thắng bại đã rõ. Trên đời này không có thứ gì là tuyệt đối. Người như Giang Anh Túc lại bị một người mà bà ta xem thường ghét cay ghét đắng chèn ép, mất con lại lại mất cả luôn cháu, thật sự là quá bi hài rồi.
Ở phòng Hạ Thất Phượng nghỉ ngơi lúc này lại đông đúc hơn cả. Không phải đến quan tâm y mà là đến vì hai người đã bị y cướp mất. Dù họ không có huyết thống hoàng tộc nhưng cũng là ở đây rất nhiều năm, hơn nữa quan hệ với Giang gia lại không thể sai đi đâu được. Vì vậy mà cứ thế xông vào đây. Khiến cho một người mới từ Quỷ vực trở về như y cũng không có chỗ để tựa lưng, phải ra ngoài sân ngồi phơi nắng thưởng trà cho chắc xương, chuyện bên trong cứ để Thượng Vy lo liệu vậy.
" Ấy ấy ấy, không được tiến vào. Người là của nhà ta rồi. Muốn thăm thì chỉ được ở bên ngoài nhìn vào thôi!" - Ninh Vy liền ngăn những người muốn xông vào trong lại.
Ở bên trong Thập Hoan đang chăm chút cho Trường An còn Thượng Vy thì đang bắt mạch. Thương tích của hắn không nhẹ, mê man vẫn chưa thể tỉnh.
" San Vy! Ngươi có hơi quá tay rồi đó!" - Thượng Vy thở dài nói.
" Không trách được, hắn cũng rất khá. Nếu không mạnh tay không thể khiến chân thân thật lộ ra được. Nhưng mà vẫn cứu được phải không?" - San Vy thờ ơ đáp.
" Đương nhiên, xem ta là ai chứ! Nhưng mà sẽ khiến hắn một đoạn thời gian không thể dùng linh lực, phải tập dần. Dù sao hạc trắng cũng rất khác với bạch thiên long... Thập Hoan ngươi cứ chăm hắn, không quá một canh giờ sẽ tỉnh lại." - Thượng Vy nghiêm túc nói.
" Đa tạ Thương Vy đại y sĩ" - Thập Hoan kính cẩn đáp.
" Đông Lập Trạch đại y sĩ Thượng Vy"
" Dạ?"
" Ta nói, ta là Đông Lập Trạch đại y sĩ Thượng Vy. Không phải Thượng Vy đại y sĩ."
" Vâng. Tiểu nữ sẽ chú ý!"
" Trường Nhi!" - Giang Anh Túc nhỏ giọng bi thương gọi.
" Ngươi từ hắn, hắn đã không còn là con của ngươi rồi. Cách gọi này nên sửa đi. Nhưng mà chủ thượng nhà ta chắc chắn không phải không có lương tâm. Nếu như sau này muốn gặp vẫn có thể cho ngươi gặp, nhưng mà hắn có muốn gặp ngươi nữa hay không thì ta không bảo đảm được" - Ninh Vy châm biếm.
Giang Anh Túc đơ cứng người, giờ đây bà ta không thể nói gì được thêm nữa, bà ta cũng biết đau, chỉ là...
" Đứa nhỏ kia vẫn còn chưa mang đến sao?" - Thượng Vy hỏi.
Ở bên ngoài bàn trà. Nơi đây là dựng giữa khoảng sân trống, một cái mái che hay một bóng cây lấy mát cũng không có. Bởi lẽ chúng ban đầu chẳng hề có thứ này, chỉ là không có chỗ cho y nghỉ ngơi nên mới dựng tạm.
Sơ Mạn bước đến gần, nhìn bóng lưng y. Con bé không kìm lòng được mà tiến về phía trước, to gan ngồi vào ghế bên cạnh y.
Hạ Thất Phượng đang ngồi thất thần suy tư nhăm nhi một ly trà nhìn về xa xăm. Dáng vẻ y nghiêm túc thật sự có sức hút kì lạ, khiến người ta càng nhìn lại càng mê đắm. Bàn tay nhỏ kia xòe ra, vô thức muốn chạm vào.
Nhưng rồi mắt y chợt đảo. Tay vẫn đang giữ ly nhỏ trên miệng nhưng tròng mắt đen đã hướng xuống nhìn thấy đứa nhỏ kia.
" Con khát...con...con muốn uống trà!" - Sơ Mạn có chút chột dạ, ấp a ấp úng nói.
Y cũng không phản ứng thái quá. Có lẽ y thật sự xem con bé như người xa lạ mà đối đãi thật rồi. Ban nãy rõ nhìn thấy Sơ Mạn đứng về phía bà ta, y đã tuyệt vọng rồi, đến Tửu Vy cũng biến thành thể chất âm hàn, không còn nhiệt thành sức sống như trước. Y buông bỏ đứa trẻ này rồi, cho nên cũng không lấy làm lạ khi lạnh lùng như vậy.
Cơ thể nhỏ bé này thật bất tiện, bàn đá to như vậy, khay đựng ấm trà lại ở giữa khiến con bé với tay mãi không xong. Bàn tay xòe ra với với trông chật vật nhưng lại cưng như chân mèo nhỏ. Y ở cạnh bên nhìn thấy không khỏi thở dài.
Nói lời lấp liếm cũng quá lộ liễu rồi. Lúc trước sống cùng nhau mấy tháng không phải không biết. Tuy Sơ Mạn không rõ khẩu vị của y nhưng Hạ Thất Phượng thì biết rõ con bé ghét đắng. Y cũng không thích ăn những thứ đắng, nhưng vì Hạ gia là thương lái buôn trà, từ nhỏ y đã cùng sư phụ và sư nương của mình là Hạ Minh Sơn và Nhan Linh Lung thưởng qua không biết bao nhiêu loại, cho nên khẩu vị dần tôi luyện để thưởng trà ngon. Cho nên trà y uống luôn rất đậm và đắng, Sơ Mạn lúc trước cũng từng pha cho y nhưng chưa lần nào dám thử lại, bởi lẽ từ lần đầu uống thử đã đắng đến mức khiến con bé ngất ngay tại chỗ. Bây giờ đột ngột lại nói muốn uống, không phải kì lạ sao?
Thấy con bé loay hoay mãi không xong, y cúi cùng là vẫn thuận tay nhấc ấm trà lên rót cho Sơ Mạn.
" Cảm ơn trưởng môn'" - Sơ Mạn có hơi bối rối nói.
Y vẫn là không đáp, quay mặt đi thưởng thức tiếp ly của mình.
Từ nãy đến giờ y luôn đen mặt, vô cùng khó chịu, có lẽ quá mệt mỏi rồi. Thân xác phàm tục này chịu qua những thứ đó mà không có linh lực phù trợ càng khiến y mệt mỏi đau nhức hơn cả, khát vọng muốn được nghỉ ngơi lẽ nào chính là lý do?
Nhưng mà với tình hình hiện tại thì chắc là y từ đen mặt sang đen da luôn rồi. Trời nắng như vậy, Sơ Mạn ngồi mà những tưởng bản thân sắp thành mực một nắng.
" Trời quá nóng rồi!" - Con bé nói rồi hớp hết trà trong ly nuốt xuống.
Y nhanh chóng cúi người và đầu xuống lánh người.
* Phụt* nước phun ra như sương.
" A đắng quá đi mất!" - Sơ Mạn khổ sở nói rồi thở dốc.
Y như bị chọc phải, phụt cười một cái nhưng vẫn là cố nhịn xuống. Tiếp tục rót cho bản thân một ly trà khác mà uống xuống.
" Trưởng môn, người đều thấy rồi. Sao vẫn cho phép bọn ta vào?" - Sơ Mạn thẳng thắn hỏi.
" Giang gia thì đứng về phía Giang gia, đạo lý đó rất bình thường. Nhưng ta là trưởng môn Phục Linh sơn, ta chỉ xem xét về... Đệ tử Thành Cực điện muốn vào phòng ta thăm người... Hơn nữa Liễu Hạo ban nãy là đứng về phía ta, ta vì sao phải làm khó điện của hắn." - Y lạnh nhạt đáp.
Hạ Thất Phượng nói xong thì Sơ Mạn cũng là hết câu để hỏi rồi. Không biết nên đi hay ở, nhưng cũng chả biết mở lời thế nào tiếp đây. Cảm giác đắng vẫn chưa tan đi, Sơ Mạn vẫn còn đang rất khó để có thể động não.
Y đột nhiên đặt lên bàn một nắm kẹo. Sau đó lại giả vờ thanh cao mà không nhìn Sơ Mạn.
" Đây là cái gì?" - Sơ Mạn ngây ngô hỏi.
" Đường kết tinh!" - y đơn giản đáp.
Đường kết tinh còn không phải kẹo đường sao? Được cứu rồi. Lẽ nào y vậy mà vẫn còn quan tâm Sơ Mạn.
Sơ Mạn vội bốc lấy một viên cho vào miệng, cảm giác ngọt ngào lấn át vị đắng trong khoang miệng, khiến con bé thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
" Đa tạ người!" - Sơ Mạn vui vẻ nói.
" Trời nóng nên chảy hỏng cả rồi. Đem vứt đi!" - Y thở dài nói tiếp.
Sơ Mạn suýt thì nuốt xuống nghe được lời này liền ép viên kẹo kia trồi ngược lên. Hỏng rồi? Y nói sao mà sớm thế không biết. Là cố tình sao? Ghét đến báo thù vặt vậy à? Y từng nói, ở dáng vẻ trẻ con này y coi con bé như con gái của chính mình. Có thể...đó là loại tình cảm thiêng liêng còn vương vấn mới khiến y không nhẫn tâm làm những chuyện ác độc. Chỉ có thể bày trò như này mà rửa hận Sơ Mạn 5 tuồi hơn.
Y lại tiếp tục ngó lơ con bé rồi thưởng trà.
Có điều...kẹo này ăn vẫn cảm thấy ngon mà. Cứng giòn nhưng lại tan ngay trong miệng, đúng là có hơi chảy nhưng vẫn còn tuyệt lắm. Thật sự hỏng sao?... Nên mang về dùng dần thì hơn, dù sao hương vị này cũng rất khó kiếm, đau bụng thì cứ tự pha thuốc uống là được.
" Vâng" - Sơ Mạn lễ phép đáp rồi len lén bỏ hết kẹo vào cái túi nhỏ.
* Ầm * tiếng thứ gì đó bị bật ra.
" A " - San Vy hốt hoảng hét lên.
Cô ấy bị đẩy ra đến giữa sân. Một loại linh lực vô cùng to lớn đã đánh bật cô ra.
" Không thể tin được!" - San Vy có hơi đau đớn nói.
Hạ Thất Phượng và Sơ Mạn sốt sắng chạy đến xem xét. Nói sao cũng chỉ là ngã đơn giản nhưng nguyên thần lại bị tác động không ít.
" Có chuyện gì?" - Hạ Thất Phượng nghiêm trọng hỏi.
" Đứa trẻ đó là Bạch Thiên Long chuyển thế hành thật giá thật. Linh lực của ta và xung khắc, đẩy bật cả ta ra ngoài." - San Vy đáp.
Bạch Thiên Long chuyển thế... Chẳng trách từ đầu lại có tên trên thạch phiến, hơn nữa còn lại xếp ngay dưới tên của y tạo mối gắn liền đến lạ. Thì ra là đứa trẻ này.
Cuối cùng thì cũng có thể gặp lại...