“Tiểu Thất! Muội thật sự dám cược với bà ta như vậy sao?... Ý ta là bà ta dù sao cũng là Hoàng Quý Phi.” – Lam Phong có chút lo lắng nói.
“ Tam công chúa là nói ta bất kính… hay là lo bà ta sẽ cho người giết ta?” – Hạ Thất Phượng âm ấm hiểm hiểm nói.
“ Ta đương nhiên không cần muội kính bà ta. Nhưng mà người này dã tâm lớn, lại ác độc hoành hành nhiều nắm. Ta và mẫu phi…” – Lam Phong vẫn chưa thể hết lo lắng.
“ Người và mẫu phi của người đấu không lại, không có nghĩa là ta sẽ thua… Đừng coi thường âm hồn bất táng còn sót lại của Tam gia tới vậy?” – Hạ Thất Phượng phì cười chế giễu nói.
“ Hoàng quý phi thế lực sâu rộng, còn có Giang gia hậu thuẫn, đến phụ hoàng cũng bị bà ta mê hoặc, cho phép bà ta can chính. Muội nói, muội dùng cách nào để bảo toàn tính mạng,” – Lam Phong kích động nói.
“ Không có”
“ Không có… không có thì vì sao còn ra mặt đấu với bà ta?”
“ Tam công chúa… người cho rằng, ta an phận thì sẽ không có người tìm cách giết ta sao?... Cho dù ta ở đây, Phục Linh Sơn giáp biệt viện Hạ gia ngay sau tư viên của ta… Ta cũng đã chết 2 lần rồi!” – Hạ Thất Phượng dùng giọng điệu trầm xuống, có chút gì đó nỗi niềm đau xót vời vợi.
Lam Phong sắc mặt liền biến sắc, từ đang căng thẳng chất vấn trở nên chùng xuống. Đúng! Đúng là cho dù y có an phận, nhưng y cũng chết đi sống lại mấy lần đấy thôi.
“ Nhưng mà… nếu không vây vào bà ta… có thể muội còn có thể sống lâu một chút!” – Lam Phong cố gắng tìm một lý do để ngăn y.
Hạ Thất Phượng dùng đôi mắt phượng lạnh như băng cao ngạo nhìn người kia, tiến sát lại gần hơn.
“ Tam công chúa! Hoàng quý phi đường triều, Giang Anh Túc… bà ta họ Giang!” – Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.
Sắc mặt đó, lời nói đó thật sự làm Lam Phong hiểu ra… Không phải máu lửa khói đạn từ đây bắt đầu… Mà là từ khi Giang gia quyết định hạ Băng Quyết Thương thì đã nổ ra rồi… Chuyện Giang Anh Túc kia tìm đến Hạ Thất Phượng cũng chỉ còn là sớm muộn thôi. Bằng chứng là cái chiếu chỉ gọi cho bằng được Háp Ky Nữ kia.
“ Thất muội, muội biết rõ như vậy… Lại còn muốn chui đầu vào lọ.” – Lam Phong có chút run lên, mắt đã bắt đầu ngấn lệ.
Cái Hạ Thất Phượng phải đối mặt quả thật không thể tưởng tượng được… Y bây giờ, đấu với giặc nhưng cũng là sống với giặc, người Giang gia vẫn ở đây, tay mắt khắp nơi. Những biểu hiện nãy giờ của Lam Phong không phải là khiến sơ hở của y ngày càng lộ ra sao?... Cuối cùng muốn giúp y, muốn đỡ đần y, hóa ra chỉ càng hại y thêm.
“ Ta thấy rất vui!... Chuẩn bị gặp cố cung, cố nhân, cố sự… vả lại cho dù Ngọc Phi bỏ họ diệt tộc. Nhưng mà bà ta vẫn là chảy trong mình dòng máu Tam gia… Bọn ta vốn cao ngạo, cho dù là con kiến của nhà ta cũng không cho phép kẻ khác bắt nạt.” – Hạ Thất Phượng mạnh mẽ đáp rồi nắm lấy cổ tay San Vy kéo đi nơi khác.
“ Ấy ấy tỷ đợi chút!” – San Vy có hơi la ó lên.
“Không còn thời gian nữa. Lang, huynh có mỹ phẩm của nữ nhân không?” – Hạ Thất Phượng kéo San Vy ngồi xuống ghế rồi quay sang hỏi Liễu Hạo.
“ Ta!... Tiểu Ngân Hạnh muội có phải quên rồi!... ta là nam nhân!” – Liễu Hạo có chút đớ người nói.
“… Điện ta không có phấn son, nghe nói huynh ở Phục Linh Sơn gì cũng bán. Sao hả? Không muốn bán nữa sao?” – Hạ Thất Phượng thở dài đáp.
“ À, cái đó thì chắc là có!... Nhưng mà muội sao lại không có phấn son. Làm một nữ nhân ít nhất cũng phải biết chăm chút bản thân một chút… Muội còn chưa từng làm cho mình thì vẽ mặt cho Tự Cổ công chúa thành quỷ a?” – Liễu Hạo có hơi càm ràm nhưng vẫn ra hiệu cho người đi lấy đồ.
Một tỳ nữ trong điện đã đem lên một khay mỹ phẩm lớn.
“ Này nha đầu, ngươi cũng qua đây đi!” – Hạ Thất Phượng nhận lấy khay đồ rồi tùy tiện nói.
“ Con?...Người gọi con sao?” – Giản Sơ Mạn ngơ ngác hỏi.
Thấy con bé ngơ ngác như vậy hình như là sợ trễ thì giờ, y liền không nói không rằng dứt khoát bế con bé lên ghế, sau đó bắt đầu cầm cọ tô vẽ.
“ A tỷ! Không phải nói để ta cải trang sao?... Tuy không bằng tỷ, nhưng mà bảo vệ hết họ ta vẫn có thể mà… Nếu tỷ bận thì cứ đi trước đi… Nhưng mà kéo thêm tiểu nha đầu làm gì?” – San Vy có chút thắc mắc nói, nhưng mà hai mắt nhắm nghiềm do bị đường cọ liên tục quẹt qua lại.
“ Có chuyện ngoài ý muốn.” – Hạ Thất Phượng thở dài nói.
“ Nghiêm trọng vậy sao?... Nhưng mà tỷ kéo Sơ Mạn theo làm gì?” – San Vy lại ngây thơ hỏi tiếp.
“ Con bé cũng là tiểu thiếu chủ của Tam gia. Nếu ta đã không ngồi thượng vị vậy thì phải để nó thay vậy! Cũng phải để nó… giống tiểu thư Tam gia một chút…” – Hạ Thất Phượng lạnh nhạt đáp.
“ Vì sao tỷ lại không ngồi thượng vị?... Mà khoan, tỷ định đi cùng sao? Không phải ban đầu nói ta cải trang thay tỷ đi, còn tỷ thì đến Viên Hải Trấn thám thính sao?” – San Vy kinh ngạc thốt lên.
“ Trưởng môn! Y phục người cần nô tỳ mang đến rồi!” – Đào Nhi bước từ bên ngoài, bê một khay quần áo xếp ngay ngắn nói.
“ Hả? Tỷ đừng nói là sẽ mặc thứ đó đó nha?... Tại sao chứ? Tỷ là trưởng môn!” – San Vy khó hiểu truy vấn.
“ San Vy, muội cũng là Tự Cổ công chúa!” – Hạ Thất Phượng như có chút lắng đọng nói.
“ Ta biết… thân phận của ta to không to nhỏ không nhỏ! Nhưng mà ta thật sự không muốn để tỷ phải mất mặt. Tự Cổ cũng chỉ là một nơi nhỏ bé… Ta có mất mặt cũng không sao, nhưng nếu là tỷ thì ta không cho phép.” – San Vy trầm giọng thương xót nói.
“ Cũng đành vậy… Trời sinh đã chưa từng nhân từ với ta rồi!” – Hạ Thất Phượng đôi mắt ánh lên chút đau xót cho chính mình nhưng cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại biểu tình.
Y cuối cùng cũng trang điểm cho San Vy xong. Với một người trong phòng không có nổi một miếng bụi phấn vậy mà khả năng này cũng quá tốt rồi. Biến một người mang nét đơn thuần trở nên sắc sảo hơn hẳn. Nhưng mà cách trang điểm này khiến cho cứ có cảm giác hao hao một người.
“ Nhìn giống không?” – Hạ Thất Phượng cất lời. Y quay mặt San Vy rồi cùng nhìn sang phía Giản Sơ Mạn mà hỏi.
“ Đúng! Đúng là giống thật. Nãy giờ con cứ ngợ ngợ công chúa giống ai lại trông rất quen mắt!” – Giản Sơ Man thật thà đáp.
“ Trang điểm cho ta giống tỷ làm gì?” – San Vy có chút không hiểu.
* Xẹt * Một tên linh lực từ phía cao bắn hạ xuống.
“ Lại muốn phá hoại!... Tam công chúa mau chóng nhận đồ của người đi!” – Hạ Thất Phượng khó chịu nói.
“ Ờm”
Lam Phong bước đến cầm lấy bức thư ở dưới đuôi mũi tên, tên liền biến mất.
“ Tam công chúa thật to gan. Dám ngắt thông linh với bổn cung… Không sao, chỉ hi vọng công chúa có thể bồi cho ta một món quà nhỏ… Phi Thiên Lộ đã đóng lại rồi. Đoàn các ngươi tốt nhất đến kinh thành chậm nhất 3 ngày… 3 ngày sau là sinh thần của thái tử. Ta muốn Háp Ky Nữ múa một điệu chúc mừng. Bằng không 3000 binh quyền dưới tên công chúa sẽ là quà chúc mừng… Đúng là quá phận! Tiểu Thất, muội vì sao lại biết việc này. Muội thật sự muốn mặc loại y phục đó múa cho bọn chúng xem sao?” – Lam Phong đọc xong nội dung không khỏi điên tiết nói.
Lời nói vừa dứt. Y phục trên tay Đào Nhi bỗng dưng sáng đỏ. Những sợi linh lực như tơ lụa, tơ máu xuất hiện như xông tới, như muốn quấn lấy cô ta.
“ Cô ta là người ngoài, trước giờ không hiểu chuyện. Là tiểu nữ không nói rõ. Mong các vị lượng thứ!” – Hạ Thất Phượng đang tập trung sang vẽ mày cho Tiểu Sơ Mạn cũng phải lên tiếng can ngăn.
Nhưng tơ lụa đó từ đỏ, vài sợi hóa vàng. Nhưng cuối cùng là vẫn quấn lấy một vòng ở bàn tay Lam Phong, để lại một vết đỏ nóng ran rồi mới chịu biến mất.
“ Đây là cái gì? Sao lại!” – Lam Phong khó chịu nói.
“ Đó là Háp Ky y của ta… là chính thống bản. Sở dĩ Háp Ky Nữ có thể tiến cung, có thể làm phi, là vì điệu múa của bọn ta linh thiêng mê hoặc… Sức mạnh quân sự của Tam gia nổi bật bởi dùng nữ nhân trị quốc điều trận. Cho nên Háp Ky Nữ luôn được đào tạo từ nhỏ chỉ để làm một chuyện. Là không được múa sai, cũng không được nói sai. Bằng không… sẽ bị nguyền rủa.” – Hạ Thất Phượng âm âm hiểm hiểm nói.
“ Bị nguyền rủa!?” – Ai cũng lo sợ thốt lên.
“ Ta từng đọc qua một thoại bản. Không biết đúng không?... Điệu múa của dị tộc Yên Nam đặc biệt mê hồn nhưng cũng có nhiều thần bí. Để bảo toàn được phương pháp đánh trận này… nó chỉ được truyền lại cho các đời chính tông. Nhưng mà cho dù luyện từ bé cũng không khỏi múa sai. Có người đột nhiên bị trật chân, có người chết đắc bất kỷ tử… Đều nói là chính tổ tiên khuất mày khuất mặt trừng phạt con cháu chút chuyện cỏn cũng làm không xong. Làm mất mặt…” – Lam Phong liền rụt rè lên tiếng.
“ Mỗi nhà có gia phong riêng mà… Nhưng mà ta là kẻ ngoại tộc, ta học tới giờ chưa từng bị. Tỷ! Thật sự sẽ không sao chứ?” – San Vy lập tức đáp.
“ Không chết được! Trừ phi phỉ báng.” – Hạ Thất Phượng lạnh lùng đáp.
Đúng thật là mỗi nhà mỗi cảnh. Nhưng mà dạy con cháu như này… nhà họ cũng tàn bạo quá rồi.
“ Nhưng mà a tỷ. Tỷ có biết múa không?” – San Vy đột nhiên nhớ ra hỏi lại.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ lẳng lặng trang điểm xong cho Tiểu Sơ Mạn. Đúng là không so sánh thì không đau thương. Y trang điểm cho con bé nhẹ nhàng hơn hẳn. Không mạnh tay như lúc làm cho San Vy. Nhưng mà thành quả cũng không hề thua kém, trong rất đáng yêu.
“ Trông con đẹp không?” – Giản Sơ Mạn tươi cười nói.
“ Mau chóng thay y phục” – Hạ Thất Phượng không hiểu sao lại lánh mặt đi mà nói.
“ Con thấy bộ y phục này không tồi! Không cần thay… vừa nhìn liền nhận ra là người của Hạ trưởng môn!” – Giản Sơ Mạn tươi cười nhưng biểu tình ngụ ý nói.
Y như vậy mà bị lời này trêu chọc, mặt có hơi đỏ lên, giọng hơi run: “ Tùy ngươi… vậy ta thay y phục!”
“ Tiểu Sơ Mạn nhìn khả ái như vậy. Trưởng môn bị siêu lòng rồi”