Vừa được đồng ý, Lâm Tẫn đã chuồn êm ra khỏi trường học, thẳng tiến về phía trung học số 1.
Giờ này còn chưa đến giờ tan học, mà đồng phục trung học số 2 lại quá bắt mắt, mấy năm rồi chưa thay đổi, nên người qua đường chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay. Để phòng ngừa vạn nhất, Lâm Tẫn bèn cởi đồng phục trung học số 2 ra, vắt trên cánh tay.
Quần đồng phục của trung học số 2 rất đơn giản, kiểu dáng thoải mái, chỉ mặc mỗi nó thôi thì không ai nhận ra được đây là quần đồng phục cả.
Cậu cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong mặc một chiếc áo trắng dài tay, lại còn rộng thùng thình, còn kết hợp với quần đồng phục hai sọc của trung học số 2, trông cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng khổ nỗi mặt Lâm Tẫn xuất sắc quá, tỉ lệ cơ thể cũng đẹp, vậy nên khiến cho người đi đường liên tục quay đầu lại nhìn.
Lâm Tẫn sợ đến mức suýt chút nữa cho rằng mình bị nhận ra rồi.
Khi cậu đến ngã ba đường trước cổng trung học số 1, mới chỉ có 10 giờ 40 phút còn cách giờ tan học lúc 12 giờ rất xa.
Lâm Tẫn đã tiền trảm hậu tấu* thành công, gửi tin nhắn thông báo cho Phó Sâm.
(*tiền trảm hậu tấu: chém trước tâu sau, ý là làm trước, báo cáo sau)
Lâm Tẫn: Mình đến cổng trung học số 1 rồi.
Để làm bằng chứng, Lâm Tẫn còn tiện tay chụp một tấm ảnh cổng trường trung học số 1 gửi qua.
Cậu vốn nghĩ rằng phải đợi đến 11 giờ 10, khi tiết 3 kết thúc mới có thể được trả lời, nhưng không ngờ là đằng ấy lại trả lời ngay.
Phó Sâm: Cậu tới thật à?
Nghiêm túc cảm nhận thì bốn chữ này cứ như là đang nghiến răng nghiến lợi phát ra từ kẽ răng vậy.
Phát hiện ra Phó Sâm chơi điện thoại trong giờ học rồi nha, Lâm Tẫn nghĩ.
Lâm Tẫn: Cậu nói là “tùy cậu”, tất nhiên là mình phải tới rồi.
Phó Sâm: Lâm Tẫn, cậu điên rồi.
Trong lớp 12-1 ở trung học số 1, giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, còn Phó Sâm ở dưới thì gần như phát điên lên. Hắn sắp bị cái kiểu bất chấp này của Lâm Tẫn ép đến điên, lúc giải lao, hắn định bỏ qua không thèm nhìn tin nhắn của Lâm tẫn, nhưng lại không bỏ qua được mớ meme liên tiếp kia.
Không thể nào làm lơ Lâm Tẫn được, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt chán nản của cậu, mà thôi, hắn cũng chẳng nghĩ đến. Hắn chỉ muốn như trước đây, nói một câu tùy cậu là đuổi người ta đi được rồi.
Nhưng hắn lại cảm thấy như có chuyện sắp xảy ra, nên hơi lo lắng, thế là sau khi nhắn tin xong bèn chú ý điện thoại mọi lúc.
Sự thật chứng minh, linh cảm của hắn rất chuẩn.
Đối với Phó Sâm thì chẳng khác nào đang đe dọa cả.
Người ở đầu dây bên kia vẫn không hề sợ hãi chút nào, tiếp tục gửi tin nhắn.
Lâm Tẫn: Hôm nay trung học số 2 tổ chức đại hội thể thao, không ai quản hết đó, với lại có phải mình chưa từng trốn đâu.
Phó Sâm chịu thua.
Ăn một bữa cơm chứ có phải ăn thịt người đâu, Phó Sâm vừa tự an ủi bản thân vừa nhắn tin đồng ý với Lâm Tẫn.
Phó Sâm: Cậu muốn đi ăn ở đâu?
Thái độ bỗng nhiên dịu lại, Lâm Tẫn biết ngay là Phó Sâm bó tay với mình rồi.
Lâm Tẫn: Bình thường cậu ăn ở đâu thì cứ ở đó đi, mình theo cậu.
Phó Sâm: Vậy cậu đợi ở bên ngoài đi, trưa tôi nhắn tin cho cậu.
Lâm Tẫn: Ừm.
Đầu óc hắn mụ mị thật rồi. Phó Sâm ủ rũ dời sự chú ý từ điện thoại sang bảng đen, hắn nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt u ám, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho cậu bạn ngồi trước hắn dựng hết tóc gáy.
Vẻ mặt kém quá, nên giáo viên đứng lớp cũng chú ý đến Phó Sâm, nên bèn sợ hãi lật giáo án ra đối chiếu với nội dung mình đang giảng, để đảm bảo rằng mình không nói sai chỗ nào.
12 giờ trưa, chuông tan học vang lên một tiếng, học sinh chen chúc nhau chạy ra khỏi lớp học. Rất nhiều học sinh xông pha về hướng nhà ăn, con đường thông giữa nhà ăn và sân thể dục chật ních toàn người là người, ngay cả ngoài trường cũng đông vô cùng.
Lâm Tẫn còn chưa nhận được tin nhắn của Phó Sâm. Cậu nhìn dòng người đông như nước chảy trước mắt, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên chỉ đành canh giữ ở phòng bảo vệ trung học số 1. Bảo vệ ở cổng trường và Lâm Tẫn cũng xem như quen biết, cậu chạy qua chạy lại đến mức bảo vệ cũng quen mặt luôn rồi.
Suốt hai tháng qua, cậu trai này mặc kệ mưa gió đợi bạn ở nơi này, đặc biệt là đứa nhỏ này trông rất dễ mến, còn rất xinh đẹp, nên đương nhiên là bảo vệ sẽ nhớ kỹ. Có mấy lần Lâm Tẫn đến sớm còn chủ động chào hỏi với bảo vệ, muốn không nhớ rõ cũng khó.
Lần mưa to đó, Lâm Tẫn chân thành khẩn thiết xin bảo vệ châm chước cho cậu một chút, cho cậu vào đó đón bạn. Trông cậu vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, nên bảo vệ mềm lòng thả cậu đi vào.
Sau đó bảo vệ phát hiện cậu bạn kia của Lâm Tẫn rất nổi tiếng ở trung học số 1. Hai người ở bên cạnh nhau trông rất đẹp đôi, với kinh nghiệm làm bảo vệ trường học nhiều năm của ông, thì có thể phát hiện ra điều bất thường ngay. Ông chỉ nghĩ: Toang rồi, đây là một đôi tình nhân nhỏ đây mà.
Nhưng chuyện này ông không quản được, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, ông nhìn vào đồng phục trên người Lâm Tẫn, là trung học số 2, vậy nên càng không đến lượt ông, thế là chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Rời khỏi tòa nhà dạy học, đi qua sân thể dục, Đoạn Sách và Viên Viên đang đi phía trước thảo luận xem ăn cơm ở đâu, còn tán ngẫu về quán ăn vặt mới mở trên đường Bạch Sam, còn Phó Sâm và Diệp Khai thì đi ở phía sau, đi không nhanh bằng hai người đằng trước.
Xung quanh có rất nhiều người, có vài Omega và Beta cố ý bước chậm lại để nhìn nam sinh mang gương mặt lạnh như băng kia, còn tự cho rằng mình đã giấu kỹ lắm.
“Anh Phó, Diệp Khai, đi quán mới mở ở đường Bạch Sam ăn không? Hôm qua tôi ăn thấy cũng ngon lắm.” Đoạn Sách quay lại đề nghị.
Tiếng nói chuyện của Đoạn Sách rất lớn, vừa lên tiếng đã gọi luôn hồn của mấy người có tật giật mình kia về, khiến mấy bé Omega đó tem tém lại bớt.
Diệp Khai không cho ý kiến: “Tôi không có ý kiến, các cậu chọn là được.”
“Được.” Phó Sâm không thèm ngẩng đầu lên, vẫn cầm điện thoại gõ chữ.
Phó Sâm: Chờ tôi ở cửa.
Lâm Tẫn: Ừm.
Nhắn tin xong, Phó Sâm ngẩng đầu lên, thong thả nói: “Có người muốn đến đây ăn cơm cùng chúng ta.”
“OK luôn, ai thế?” Đoạn Sách chẳng để ý chút nào, cũng không ý thức được vấn đề.
Phó Sâm nói: “Lâm Tẫn.”
Không chỉ là Đoạn Sách, mà cả Diệp Khai đang đi bên cạnh, và Viên Viên cũng sốc lắm.
Vài giây sau, Đoạn Sách ngơ ngác hỏi lại: “Cậu nói ai?”
Phó Sâm đành phải lặp lại lần nữa: “Lâm Tẫn.”
“Oh shit!” Viên Viên chửi tục một câu, không tin được mà lẩm bẩm: “Giả hả?”
Diệp Khai quá ngạc nhiên, nên vẫn chưa tiêu hóa được, ngây ngốc hỏi: “Hai cậu thân vậy từ khi nào thế?”
“Không ở bên nhau. Cậu ấy chỉ đến đây ăn bữa cơm thôi, đừng nghĩ nhiều.” Phó Sâm giải thích.
Diệp Khai chỉ cảm thấy Phó Sâm đang lấp liếm.
Nghe được tin động trời này xong, ngoại trừ Phó Sâm ra, những người đi ăn cơm đã hoàn toàn mất hồn mất vía, sắp đến bờ vực thoát ly.
Bên cạnh phòng bảo vệ trước cổng trường có một người, cũng là sự tồn tại bắt mắt nhất. Chỉ đứng đó thôi cũng đã thu hấp dẫn ánh mắt của mọi người, vừa rực rỡ vừa chói mắt.
Từ lúc nhận được tin nhắn của Phó Sâm, Lâm Tẫn cứ nhìn xung quanh mãi. Cậu tìm kiếm trong đám đông, chờ mong bóng người cao gầy đó xuất hiện. Lâm Tẫn chợt nhìn thấy Phó Sâm giữa dòng người, hình ảnh ấy chồng lên bóng người trong trí nhớ cậu.
Đám đông kéo đến từng đợt từng đợt, qua đám học sinh qua lại không ngừng, hai bên chỉ cần liếc mắt đã cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, rồi đứng nhìn nhau từ xa.
Ánh mắt của Lâm Tẫn rất dịu dàng, mắt mày đẹp như tranh vẽ, làn da trắng đến mức trông có vẻ hơi nhợt nhạt. Ánh mắt ấy xuyên qua đám người đâm sầm vào lòng Phó Sâm.
Trái tim bỗng khựng lại trong chốc lát, nảy lên, rồi rơi xuống thật mạnh.
Cứ như vậy, theo dòng người, Lâm Tẫn thuận lợi đi cùng Phó Sâm khi họ đi ngang qua.
Diệp Khai tự giác đi lên sóng vai cùng hai người ở đằng trước, để không phải làm bóng đèn thừa thãi. Ba người đi trước rất căng thẳng, chỉ lẳng lặng bước đi để duy trì khoảng cách, cứ đờ ra đó không dám nói lời nào, chỉ đành cậu liếc tôi một cái, tôi lại nhìn cậu một cái mà thôi.
Lâm Tẫn đã đạt được mục đích rồi, nên bây giờ nói gì cũng có vẻ rất thừa thãi. Cậu chỉ yên lặng đi bên cạnh Phó Sâm, mà Phó Sâm thì càng không có chuyện gì để nói.
Mọi người nín nhịn đi thẳng đến quán ăn, sau khi bước vào, đến tận lúc chờ lên món vẫn ngồi rất nghiêm chỉnh, không dám lộn xộn chút nào.
Lâm Tẫn bèn chào hỏi: “Chào các cậu.”
Ba người vội vàng trả lời: “Chào cậu. Chào cậu. Chào cậu.”
Nói xong, bầu không khí bỗng trở nên hơi gượng gạo.
Ai mà chẳng biết chuyện Lâm Tẫn theo đuổi Phó Sâm, mà bây giờ lại đang ăn cơm cùng nhau, bọn họ cũng đâu phải kẻ ngốc, mắc mớ gì phải làm kẻ ác đi phá hỏng nhân duyên của người ta chứ?
Cũng may là đồ ăn lên kịp, bữa cơm này họ ăn trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Thỉnh thoảng cũng vang lên tiếng nói chuyện của Viên Viên và Đoạn Sách, lâu lâu Diệp Khai cũng xen vào vài câu.
Suốt cả quá trình, Phó Sâm không lên tiếng, cũng chẳng thèm nói câu nào với Lâm Tẫn.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Tẫn đưa Phó Sâm đến cổng trường trung học số 1. Thấy vậy, ba người kia sáng suốt rời khỏi hiện trường, chỉ chừa lại hai nhân vật chính.
Lâm Tẫn sợ Phó Sâm giận, cắn cắn môi: “Nếu cậu không vui thì lần sau mình sẽ không như vậy nữa.”
Im lặng trong giây lát, Phó Sâm mới lên tiếng: “Tôi không phải không vui.”
Nghĩ một lát, Phó Sâm lại nói: “Cũng không giận.”
Một nụ cười hiện lên trên mặt Lâm Tẫn: “Tuy mình muốn ở yên tại chỗ này chờ cậu tan học buổi chiều, nhưng vừa nãy nhóm lớp thông báo rằng chiều nay có điểm danh, nên mình phải về đây.”
“Chiều gặp nha.”
Lâm Tẫn nói tạm biệt xong, thì vội vàng chạy đi.
Phó Sâm vẫn đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng mảnh khảnh ấy lẫn vào dòng người ở ngã ba đường. Mãi cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, hắn mới xoay người bước vào cổng trường.
Mấy tiếng buổi chiều này nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng chẳng chậm, bởi vì quá nhàm chán, nên chớp mắt cái là đã qua rồi.
Lâm Tẫn ở lại giúp đỡ dọn lều, dự kiến rằng sẽ muộn hơn ngày thường một chút, vậy nên cậu bèn gửi tin nhắn cho Phó Sâm.
Lâm Tẫn: Chờ mình thêm hai phút nha.
Phó Sâm: Được.
Nhưng thực tế là dọn lều rất nhanh, chưa đến 5 giờ đã dọn xong rồi, cũng có vài bạn chung lớp biết Lâm Tẫn phải đi đợi người, vậy nên cũng có vài người cố ý nhường cho cậu đi trước.
Như thường lệ, sau khi tan học, Phó Sâm vẫn đứng ở cổng trường trung học số 1 đợi Lâm Tẫn đi từ bên trung học số 2 đến.
Sự mát mẻ mùa thu ở Nam Thành chẳng có hiệu quả nhiều, chỉ thấp hơn vài độ so với nhiệt độ mùa hè mà thôi. Nam Thành có bốn mùa, ngoại trừ mùa đông sẽ rơi hai đợt tuyết ra thì những mùa kia không nóng kiểu này thì sẽ nóng kiểu khác, muốn phân biệt với mùa hè thì phải xem người ta có bị say nắng hay không.
Lâm Tẫn chạy suốt cả đường, nóng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng cậu vẫn cứ đẹp như trước. Chàng thiếu niên thanh xuân phơi phới chạy ào đến trước mặt, nghênh đón toàn bộ ánh mặt trời rực rỡ buổi chiều.
Vẫn như những buổi chiều bình thường khác, bình thường đến không thể bình thường hơn. Bình thường giống hệt hôm qua và hôm kia, chẳng tìm ra được điểm gì khác, hoàn cảnh giống hệt nhau, cũng tan học rồi về nhà như thế, mà Phó Sâm vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng dường như cậu thiếu niên trong mắt hắn đang tỏa sáng tựa như một giấc mộng ban trưa.
Dòng người trên phố bỗng hóa thành hư không, trong mắt hắn chỉ còn lại cậu thiếu niên đang chạy về phía hắn, như thể đó là cả thế giới.
Nếu như xem thời gian, thì có lẽ đây là một sự trùng hợp, sẽ phát hiện ra bây giờ vừa đúng 5 giờ 20 phút, không hơn không kém.
Cậu chạy quá nhanh, tuy dừng lại kịp lúc, nhưng chỉ có thể dừng trước mặt Phó Sâm tầm một hai bước mà thôi. Cậu sợ mình đến gần quá, nên len lén lùi về sau. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn Phó Sâm, lại nhìn thấy một đôi ngươi đen nhánh. Mới đối diện được hai giây, Lâm Tẫn đã cúi đầu xuống.
“Đi thôi.” Lâm Tẫn xoay người đi hai bước, rồi nghiêng đầu nhìn sang Phó Sâm.
Dọc đường, hai người vẫn yên lặng như bình thường, chẳng trò chuyện được bao nhiêu. Hôm nay thỉnh thoảng nói một hai câu lại có vẻ dư thừa, nhưng lại có gì đó rất khác, nếu nói những gì họ nói, họ làm là bình thường thì cứ giống như đang nói dối vậy.
Không còn giống nữa, cũng chẳng lừa mình dối người được nữa rồi.
Đi qua đường Bình Hoa, Phó Sâm bước chậm lại, cho Lâm Tẫn đi trước mình.
Lá cây bạch quả ven đường đang bay múa, uốn lượn trong gió nhẹ, sắc vàng lan tỏa trong buổi chiều. Tuy rất bình thường, nhưng lại vô cùng chói mắt, khiến người ta mê muội với khúc ca thanh nhàn của mùa thu, có thể thưởng thức được vẻ đẹp của mùa thu mọi lúc.
“Lâm Tẫn.” Phó Sâm gọi Lâm Tẫn đang đi ở phía trước, cách mình vài bước.
“Ơi?” Lâm Tẫn xoay người, “Sao vậy?”
“Tôi tên Phó Sâm.”
Đương nhiên là mình biết cậu tên Phó Sâm rồi. Lâm Tẫn nghĩ thầm. Nhưng mà như này là sao thế? Tự giới thiệu muộn hả?
Một câu không đầu không đuôi như vậy khiến người ta chẳng nghĩ ra được gì. Ánh mắt Lâm Tẫn đầy vẻ hoang mang, mất tự nhiên chớp chớp vài cái. Chỉ trong chốc lát, dường như cậu đã hiểu được gì đó, khựng lại tại chỗ.
Chỉ nghe Phó Sâm nói bằng giọng điệu êm dịu hơn bình thường không ít: “Sâm trong tây tẫn nam sâm.”
Đồng tử của Lâm Tẫn co lại. Lẽ ra đây là thời gian rất vui vẻ mới phải, nhưng cậu chẳng thể nào trưng ra nét mặt tươi cười được nữa, chỉ biết sững sờ tại chỗ, chẳng nói được lời nào.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Phó Sâm lấp lánh ánh sáng. Chẳng biết tình cảm đến từ lúc nào, cũng chẳng hề báo trước, hắn chỉ đột nhiên nhận ra rằng mình thích Lâm Tẫn, trái tim trống rỗng mười bảy năm của Phó Sâm bất ngờ xuất hiện một người.
Thậm chí hắn còn không biết vì sao mình lại thích Lâm Tẫn, chỉ biết trong đầu đột nhiên xuất hiện một người, khi nhìn thấy người ấy thì nhịp tim không còn bình thường nữa, trái tim đình trệ bỗng nảy lên kịch liệt, một trải nghiệm rất kỳ diệu.
Dựa vào thứ gì để nhận ra là thích, có hơn một nửa là do cảm giác. Rung động rất khó để diễn tả, nhưng ngay tại thời khắc nó xuất hiện, thế giới có pháo hoa nổ tung, đầu óc thì trống rỗng, còn hơi ngây ngốc nữa.
Gần hai tháng qua, Phó Sâm chẳng nhớ được Lâm Tẫn đã làm gì để khiến mình rung động, cuối cùng chỉ có thể xem như không có. Nhưng nó giống như cỏ mọc sau mưa, sau đó lớn lên không ngừng. Chẳng phải rung động vì những thời khắc đặc biệt, mà chỉ trong một khoảnh khắc bình thường nào đó thôi.
Thích một người cũng cần lý do sao?
Không cần, ít nhất là Phó Sâm không cần. Hắn đã chắc chắn một việc, đã từng suy nghĩ cặn kẽ, cũng từng suy nghĩ về nó ngàn vạn lần. Tuy rằng chỉ tốn vài phút ngắn ngủi, nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng, việc hắn đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ hối hận.
Phó Sâm ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh dưới làn tóc mai tỏa sáng lấp lánh, giọng nói hắn đều đặn, ngữ điệu thong thả: “Lâm Tẫn, anh thích em, em có đồng ý làm bạn trai của anh không?”
Từng câu từng chữ đều đang đâm vào tim Lâm Tẫn, trái tim cậu tê dại, rồi ngây cả ra.
Thật sự là khiến lòng người ta kích động lắm đó. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc nào của Phó Sâm, lòng cậu lập tức bình tĩnh lại. Không phải là vì giọng điệu nói chuyện của Phó Sâm vẫn bình thường như khi nói chuyện phiếm với cậu, mà là vì cậu biết đây không phải nói đùa, không phải vọng tưởng không thực tế, mà chính là sự thật.
Viễn cảnh ngày trước cậu đã từng tưởng tượng, vốn tưởng rằng khi thật sự được trải qua thì cảm xúc sẽ dạt dào lắm, nhưng không ngờ rằng tâm cậu lại bình lặng như nước. Có lẽ là do chưa kịp bình tĩnh lại, nên phản ứng của cậu chậm nửa nhịp, cũng chưa kịp chìm đắm trong cảm xúc.
Môi Lâm Tẫn hơi giật giật, thốt ra một chữ.
“Dạ.”
Mặc dù màn tỏ tình này có vẻ không hợp lý lắm, cứ như là ý tưởng bất chợt, là hứng thú nhất thời mà thôi, nhưng thật ra nó có một bước đệm rất vững chắc, và cả một quá trình đấu tranh tư tưởng dai dẳng.