Phó Sâm cảm thấy Lâm Tẫn đến là để hỏi tội mình.
Thấy vỏ quýt đã lột được một nửa mà vẫn chưa có ai mở lời, nên ai cần chủ động thì phải chủ động thôi.
“Cậu, động dục ấy, có đỡ hơn tí nào không?” Lâm Tẫn thử hỏi.
Từ lúc quen nhau đến giờ chưa từng mất tự nhiên như vậy bao giờ.
Động tác lột quýt của Phó Sâm khựng lại, ngước mắt lên nhìn cậu một cái, rồi lại cụp mắt xuống: “Sao cậu biết?”
Lâm Tẫn hơi ngập ngừng, giọng nói không được tự tin lắm: “Mình nghe nói.”
Một chút cảm giác ấm ức lại dâng lên, mí mắt Phó Sâm hơi giật giật.
Phó Sâm lột hết vỏ quýt, im lặng một lát, sau đó tách quả quýt thành hai nửa, rồi đưa một nửa về phía trước. Lâm Tẫn được cưng mà sợ, vội đứng dậy nhận lấy.
Phó Sâm cúi đầu nói: “Lần sau tôi sẽ cẩn thận trả lời tin nhắn của cậu.”
Lâm Tẫn tách một múi quýt cho vào miệng, nước quýt rất ngọt, cảm giác cứ như đang ăn cả một đống đường trắng, ngọt quá, thế là phần còn lại bị cậu vờ như chưa có gì xảy ra mà đặt lên bàn trà. Khi nghe được lời hứa của Phó Sâm, Lâm Tẫn chớp chớp mắt.
“Mình đến thăm cậu, cậu không sao là tốt rồi.” Lâm Tẫn rất lo lắng, không dám chắc nên đành hỏi lại: “Vậy bây giờ cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Phó Sâm nói đúng sự thật. “Nhưng mà mấy tuần tới kỳ mẫn cảm có thể đến bất cứ lúc nào, không ổn định, cũng chẳng biết kéo dài bao lâu.”
Mày Lâm Tẫn nhíu chặt: “Vì sao?”
“Là do phân hóa lần nữa, khiến pheromone bị rối loạn thôi.” Phó Sâm không muốn giải thích nhiều, thuận tay cho một múi quýt vào miệng.
Mà Lâm Tẫn cũng không hỏi quá nhiều, chỉ gật đầu rồi bỏ qua luôn.
Tuy bề ngoài nhìn không để ý vậy thôi, chứ trong lòng lo lắng nhiều lắm đó.
Nước quýt tỏa ra trong miệng.
Sao lại ngọt đến thế?
Phó Sâm bình tĩnh nuốt múi quýt ngọt ngấy, sau đó đặt phần còn lại lên bàn trà.
Bên cạnh đặt một quyển sách, chính là quyển mà Lâm Tẫn mua ở hiệu sách. Cậu đẩy cuốn sách về phía trước. Phó Sâm nhìn thấy cuốn sách trên mặt bàn, bèn hỏi: “Cậu có ý gì?”
Lâm Tẫn chỉ cười cười: “Quà đến thăm nhà, không phải đi đến nhà người khác đều phải tặng quà sao?”
Phó Sâm không nói gì, chỉ mở cuốn sách ra. Khi lật đến chỗ kẹp lá bạch quả, vừa nhìn nội dung trên đó, mặt Phó Sâm lập tức lạnh đi: “Lâm Tẫn, tôi xem cậu là bạn.”
Giận không thể nói, còn có cả ngượng quá hóa giận.
Phó Sâm không nghĩ rằng Lâm Tẫn không chú ý đến nội dung của trang đó. Nếu chỉ dựa vào thơ thôi thì hắn có thể nói mình nghĩ sai, nhưng bên trong còn có hai phiến lá bạch quả.
Nam Thành nhiều cây bạch quả, vậy nên nó đã trở thành biểu tượng của nơi này. Sống ở Nam Thành nhiều năm như vậy, Phó Sâm không tin chuyện Lâm Tẫn không biết ngụ ý của lá bạch quả.
Trong lòng hắn biết rõ Lâm Tẫn đang ôm ý đồ gì.
Lâm Tẫn cố ý.
Phó Sâm lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Tẫn, hắn không còn vẻ bình thản nữa. Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng nụ cười của Lâm Tẫn vẫn không đổi. Cậu đã đoán trước được chuyện này, nên chỉ cười rồi gật nhẹ đầu, bởi trong lòng cậu biết rõ mình đang làm gì: “Ừm, mình biết.”
Phó Sâm chẳng biết phải nói gì nữa, hắn nên làm thế nào với Lâm Tẫn đây?
Bắt buộc phải ở bên nhau mới được sao?
Phó Sâm đặt sách lên bàn trà, hắn bình tĩnh hơn một chút, ngón trỏ gõ gõ lên bìa sách, rồi hỏi: “Cậu đưa tôi cái này là có ý gì?”
Lâm Tẫn vẫn thản nhiên như chẳng có gì cả: “Không có ý gì, chỉ là quà thăm nhà thôi, nếu cậu không thích thì cứ vứt vào thùng rác đi.”
Tuy Lâm Tẫn không nói ra miệng, nhưng cậu đang dùng hành động nhắc nhở Phó Sâm rằng quan hệ của bọn họ là người theo đuổi và người được theo đuổi, làm bạn bè là chuyện không thể.
Phó Sâm lại thua. Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi lại mở ra, bỗng hắn phì cười, cười với vẻ nản lòng lắm: “Lâm Tẫn à, tôi thật sự không biết phải làm sao với cậu.”
Dù khóe miệng Lâm Tẫn vẫn cười, nhưng ý cười trong mắt cậu đã tan đi. Cậu không hề giống một tướng quân đã thắng trận, mà giống một kẻ thất bại hơn, nhìn có vẻ rất gượng gạo, như sắp tan vỡ.
“Phó Sâm à, cậu thẳng thắn thật đó.” Lâm Tẫn trả lời.
Không ai nhường ai, cũng chẳng ai phục ai.
Nói chuyện không hợp, nếu nói thêm nữa cũng chẳng có lời nào hay. Lâm Tẫn rất biết thức thời, không muốn tự chuốc lấy khổ: “Chúng ta đổi đề tài khác đi, đừng nói chuyện này nữa.”
Phó Sâm vẫn chẳng thèm lên tiếng, xem như đồng ý.
Im lặng trong vài giây, Phó Sâm lên tiếng trước: “Ngày mai trung học số 2 các cậu tổ chức đại hội thể thao à?”
Hắn vẫn nhớ rõ hôm nay Nguyễn Khả San nhờ mình tham gia chạy 500 mét, cũng nhớ cô từng nói trung học số 2 tổ chức đại hội thể thao xong thì sẽ đến trung học số 1.
Nói lảng sang chuyện khác rất nhanh, mà Lâm Tẫn cũng thích ứng rất tốt, tiếp nhận câu chuyện ngay: “Đúng vậy, tổ chức trong hai ngày rưỡi, nghe nói ngày trường mình vừa kết thúc là trường cậu tổ chức luôn.”
“Cậu có đăng ký hạng mục nào không?” Phó Sâm hỏi.
“Có.” Lâm Tẫn nhìn Phó Sâm bằng ánh mắt đầy vẻ nghịch ngợm: “Cậu đoán xem mình đăng ký hạng mục gì?”
Phó Sâm quan sát người ngồi trên sofa một lát, sau đó kết hợp với những gì ngày thường mình thấy, hắn phân tích được tỉ lệ cơ thể của người ta rất đẹp, chân còn dài.
Phó Sâm trả lời không chút nghĩ ngợi: “Nhảy cao.”
Lâm Tẫn bỉu môi: “Chả thú vị gì cả, bị cậu đoán trúng rồi.”
“Vậy còn cậu?” Lâm Tẫn hỏi, “Không phải cậu sẽ không tham gia chứ?”
Phó Sâm nói: “Chạy 5000 mét.”
“Vậy à.” Lâm Tẫn âm thầm vạch kế hoạch trong lòng.
Nghĩ gì nói đó, có hỏi có đáp, cậu một câu rồi tôi một câu, người tới tôi đi, vậy nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Lâm Tẫn âm thầm nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, bèn nói: “Không còn sớm nữa, mình phải đi đây.”
Không có ý định tiễn khách, nên Phó Sâm không thèm nhúc nhích: “Đi thong thả, không tiễn. Chỉ có vài bước cậu cũng chẳng gặp phải chuyện gì bất trắc được.”
Nếu như câu này do người khác nói, thì sẽ giống như lời đùa vui cà lơ phất phơ đồ thôi. Nhưng chẳng may người đó lại là Phó Sâm, giọng điệu hắn lạnh lùng, nghe cứ như lời nguyền rủa ác độc vậy.
Lâm Tẫn đứng dậy khỏi sofa, mới đi được vài bước, bỗng quay lại cười với hắn: “Phó Sâm ơi, miệng cậu độc thật đấy.”
Cho dù quan hệ đã thay đổi, gần như là bạn bè, nhưng vẫn có một việc không bao giờ thay đổi, kiểu nói chuyện của Phó Sâm vẫn cứ tổn thương người ta như trước.
Nhưng cũng xem như đã chừa lại mặt mũi rồi, lời bạc tình như vậy cũng chỉ vì đang giận cậu thôi.
Cửa huyền quan đóng lại, ánh mắt của Phó Sâm rời khỏi hai nửa quả quýt không thể động đậy nằm cách nhau khá xa, rồi chuyển qua nhìn cuốn sách bìa cứng màu trắng trên bàn trà. Hắn đưa tay mở trang có kẹp lá bạch quả, nhìn thoáng qua, sau đó cúi người xuống thở dài, cuối cùng là lấy tay che mặt.
Phiền quá.
Phải làm sao bây giờ?
Hắn không thể nào xuống tay với Lâm Tẫn được.
Tình huống xấu nhất, hắn đã rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan trong truyền thuyết rồi.
“Tiểu Sâm, bạn con đi rồi à?” Dì Tần bước ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phó Sâm.
Phó Sâm ngồi dậy, gật nhẹ đầu: “Mới vừa đi.”
“Cái thằng nhóc này thật là, cũng chẳng biết đường mời bạn ở lại ăn bữa cơm nữa.” Dì Tần trách hắn.
Phó Sâm đi thẳng về phía nhà bếp, thản nhiên nói: “Nhà cậu ta ở đối diện, có gì vui mà mời ạ.”
Dì Tần chỉ lắc đầu, than thở không ngừng: “Tiểu Sâm à, con chẳng hiểu cảm xúc của người ta tí nào cả.”
Phó Sâm từ chối cho ý kiến.
Nhưng cả nhà đều là những người thờ ơ trong chuyện tình cảm, tìm đâu ra người nào có thể hiểu được ba chuyện này chứ.
Ăn cơm chiều xong, Phó Sâm lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi. Trước khi tắt đèn, hắn bước đến bên cửa sổ, cửa sổ sát đất ở lầu hai bên phía biệt thự đối diện đã đóng lại, ngay cả rèm cũng kéo kín mít.
Ở một mức độ nào đó, có thể nói Lâm Tẫn là một người rất có chừng mực, cậu có thể hiểu được khoảng cách tốt nhất giữa người với người. Cậu nắm chắc thế nào là chừng mực, vậy nên chưa bao giờ giẫm lên giới hạn của Phó Sâm.
Nói là lì lợm la liếm, nhưng thật ra chỉ là cùng đường đi học và về nhà thôi. Rõ ràng là ở ngay đối diện, nhưng chưa bao giờ quấy rầy đối phương, tuy rằng đã thêm WeChat, cũng chưa hề gửi tin nhắn linh tinh, cuộc trò chuyện trong khung chat đến giờ chỉ có vài câu ngắn gọn.
Việc hôm nay nếu nói là nhắc nhở Phó Sâm rằng Lâm Tẫn thích hắn, thì càng giống trêu đùa hơn.
Cuốn sách màu trắng đã được hắn đem lên lầu rồi đặt ở trên bàn sách, Phó Sâm mới xoay người một cái đã chú ý đến nó. Môi hắn mấp máy, suy nghĩ hai giây, rồi làm một chuyện mà hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ làm.
Hắn đi đến cầm quyển sách kia nhét vào kệ sách, vị trí còn rất dễ thấy, nằm ngay chính giữa kệ sách đối diện giường.
Sau khi làm xong, Phó Sâm cam chịu ngã thẳng xuống giường, vùi mặt vào gối.
Cứu mạng với.
Hắn đang làm gì vậy?
Lòng Phó Sâm đang kêu gào bất lực.
Hết cứu nổi.
Lúc này mà lại nhớ đến Lâm Tẫn.
Trong đầu hắn bỗng tự phác họa ra gương mặt tươi cười của người nọ, Phó Sâm nghiêng mặt, trong mắt hắn đầy vẻ mơ màng, gương mặt ngơ ngác.
Tuần cuối cùng của tháng 10, thời tiết của Nam Thành không thay đổi nhiều lắm, thỉnh thoảng có mấy ngày trời hơi se lạnh. Gió lạnh sáng sớm thổi qua làm nổi cả da gà, nhưng đến trưa sẽ ấm dần lên.
Ra ngoài hơi sớm, mà lúc này đang là mùa thu, bình minh đến muộn, cơn gió giữa thu mang theo hơi lạnh. Phó Sâm kéo áo khoác đồng phục lên hết cỡ, mà hắn vừa quay đầu lại đã thấy cổ áo của Lâm Tẫn được kéo cao tới tận cằm.
Cậu ấy cũng sợ lạnh.
Phó Sâm thấy hơi buồn cười, sau khi nhìn thấy đôi mắt ngậm cười của Lâm Tẫn, bèn cố gắng nén lại.
Không thể cười, không thể cười được. Hắn tự nhủ.
Trên đường đi học, Phó Sâm rất sợ Lâm Tẫn sẽ tung ra thêm một hit lớn khiến hắn trở tay không kịp nữa. Tuy bề ngoài lạnh lùng của hắn là trời sinh nên không cần cố giữ, nhưng trong lòng cũng vất vả lắm rồi.
Cũng may là không có chuyện gì xấu, chỉ cùng nhau đi học như bình thường thôi.
Dọc đường lo lắng hoảng loạn, đến khi bước vào cổng trường trung học số 1, Phó Sâm mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp đó lại thấy hoang mang. Tại sao khi hắn ở bên Lâm Tẫn lại cảm thấy áp lực khủng khiếp như vậy? Trước đây đâu có như thế.
Có lẽ là vì chuyện hôm qua Lâm Tẫn làm khiến hắn hình thành bóng ma tâm lý, sau đó biến thành phản xạ có điều kiện luôn. Phó Sâm nghĩ thầm.
Thứ ba, cũng đến ngày tổ chức đại hội thể thao mùa thu của trường trung học số 2.
Lễ khai mạc của đại hội thể thao được cử hành xong, những người tham gia các hạng mục và những người đến cổ vũ đều đi chuẩn bị. Các lớp tổ chức cổ vũ, những người định đến xem đều đã vào vị trí.
Hạng mục Lâm Tẫn tham gia là vào ngày mai, nên hôm nay không có việc của cậu. Cậu chán muốn xỉu ngồi trong căn lều màu đỏ do lớp dựng lên, nhìn đám học sinh đang vui cười đùa giỡn trên sân thể dục.
Trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt như vậy, Lâm Tẫn nghiêm mặt ngồi đó, trông chẳng hợp với xung quanh tí nào. Cho dù có gương mặt xinh đẹp, nhưng khí chất lại xa cách quá, không thể hòa nhập với đám người đó được, vậy nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy bắt mắt đến lạ.
Hình ảnh ấy rất mỹ lệ, người ấy lẻ loi ngồi đó, xung quanh vô vàn kẻ đến người đi, chẳng hiểu sao lại tạo nên một cảm giác vừa kiêu kỳ lại vừa nhã nhặn, càng tăng thêm nét lạnh lùng.
Không có ai dám đến gần cậu. Thường Ý đăng ký chạy tiếp sức, nên lúc này đang ở chỗ thi đấu để chuẩn bị, thế là lúc này chẳng có ai nói chuyện với Lâm Tẫn hết.
Vừa mới qua mười giờ, Lâm Tẫn tính xem khi nào giờ giải lao ở trung học số 1 mới kết thúc, cậu click vào khung chat của Phó Sâm, bỗng bất chợt nhớ đến dáng vẻ bất lực của Phó Sâm khi đối mặt với cậu, Lâm Tẫn không kìm được mà cười tủm tỉm.
Cậu ngây ngẩy nhìn điện thoại suốt một lúc lâu, đến mức màn hình di động dần tối sầm lại. Đến khi cậu nhớ ra thì màn hình đã đen thui, cậu vội vàng bật nó lên lại.
Cậu nhập tin nhắn, còn đang suy nghĩ có nên gửi hay không, thì tay đã nhanh hơn não mà bấm gửi đi mất.
Lâm Tẫn nghĩ: là do ở trường chán quá thôi.
Huống chi.
Cậu còn nhớ Phó Sâm nữa mà.
Lâm Tẫn: Trưa mình đến tìm cậu ăn cơm nha, hôm nay mình không tham gia hạng mục nào cả. Mình rảnh lắm, nhưng mà ở trường không thì chán.
Tin nhắn gửi đi nhưng vẫn chưa được trả lời, nhưng đây chỉ là chuyện bình thường thôi. Trước giờ Phó Sâm không thích trả lời tin nhắn của người khác, trừ phi là việc cấp bách, được thêm bạn đã là may mắn lắm rồi.
Bình thường, Lâm Tẫn sẽ không trông mong gì vào chuyện mình sẽ được hồi âm, nhưng Lâm Tẫn hôm nay lại rất khó chịu, mong muốn gặp Phó Sâm của cậu rất mãnh liệt. Nếu như tự tiện chạy đến trung học số 1, thì cậu lại không dám đánh cược tâm trạng của Phó Sâm.
Đợi tận 2 phút, nhưng vẫn chưa được trả lời, nhưng cậu vẫn muốn làm Phó Sâm để ý đến, nên Lâm Tẫn đã gửi liền mấy tấm meme chọc hắn.
Có lẽ là thấy phiền lắm rồi, nên đằng ấy cũng chịu gửi tin nhắn.
Phó Sâm: Vậy cậu kiếm chuyện gì làm đi, đừng làm phiền tôi.
Lâm Tẫn phì cười, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Phó Sâm lúc nói câu này, cũng gợi hình lắm ấy chứ.
Lâm Tẫn tiếp tục mặt dày tung ra đòn trí mạng.
Lâm Tẫn: Cọ bữa cơm thôi mà, có bắt cậu trả tiền đâu.
Trên khung chat ghi rằng bên kia đang soạn tin, nhưng qua một phút rồi mà vẫn cứ đang soạn tin. Lâm Tẫn chờ hoài chờ mãi, chờ nửa phút sau, ngay cả đang soạn tin cũng chẳng còn.
Lâm Tẫn: Cậu không nói thì mình xem như cậu đồng ý đó nhé.
Gửi đi mới một giây, thì tin nhắn bên kia đã đến.
Phó Sâm: Tùy cậu.
Phó Sâm là đồ ngoài lạnh trong nóng, Lâm Tẫn nhìn ra rồi nhé.
———-Hết chương 15———-
Tác giả có lời muốn nói:
Để xem Tiểu Phó nhìn thấy được gì nào:
Since I left you, mine eye is in my mind,
And that which governs me to go about
Doth part his function, and is partly blind,
Seems seeing, but effectually is out;
For it no form delivers to the heart
Of bird, of flower, or shape which it doth latch;
Of his quick objects hath the mind no part,
Nor his own vision holds what it doth catch;
For if it see the rud’st or gentlest sight,
The most sweet-favour or deformed’st creature,
The mountain or the sea, the day or night,
The crow or dove, it shapes them to your feature.
Incapable of more, replete with you,
My most true mind thus maketh mine untrue.
Xa em rồi, mắt chôn vào tâm khảm,
Gói ghém lại cho mình để ra đi
Phần nhìn lại mình, phần chẳng thấy chi,
Dường như thấy, nhưng thực ra không thấy;
Chẳng hình thức nào mang vào tim ấy
Mọi chim, hoa, hình dáng đã khoá ngăn;
Những vật dụng cũng chẳng có trong tâm,
Tầm quan sát đã không còn nắm bắt;
Nếu thấy cảnh tục hay đàng hoàng nhất,
Ưu ái ngọt ngào hay thứ khùng điên,
Núi hay biển cả, ban ngày hay đêm,
Quạ hoặc bồ câu, dạng em thích ứng.
Không đủ khả năng, cho em vừa bụng,
Lòng chân thành cũng huyền ảo với anh.
(Sonnet 113- Xa em rồi, mắt chôn vào tâm khảm – William Shakespeare)