(*) Đánh rắn đánh dậpđầu, theo đuổi con gái phải nhằm đúng điểm yếu.
Chu Vệ khoác thêm choTriêu Huy chiếc áo, nhanh chóng chở cô tới một tiểu khu cách trường không xa.
Lên lầu, lấy ra chìa khóamở cửa, Chu Vệ đợi một chút: “Anh mới chuyển đến đây, mọi thứ vẫn còn bề bộnlắm.”
Chu Vệ nói với Triêu Huy,bây giờ mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi củabạn cùng phòng, chuyển tới chỗ này có vẻ tiện hơn. Đây là phòng ở của một ngườibạn anh khi ra nước ngoài đã để lại cho anh mượn.
Phòng không tính là lớn,có hai phòng ngủ một phòng làm việc, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng ngăn nắpsạch sẽ, có thể nhìn thấy chủ nhân không có ý định ở đây lâu dài. Nếu tranghoàng lại một chút, có thể giống như một ngôi nhà nhỏ, Triêu Huy nhắm mắt lạicũng có thể tưởng tượng hình ảnh ấm áp kia.
Chu Vệ loay hoay cả buổirốt cục cũng tìm được chiếc khăn mặt mới, đưa cho Triêu Huy, có điểm thẹn thùngnói: “Phòng tắm ở trong phòng ngủ, em pha nước ấm, làm ấm người đi, phòng tắmvừa mới được đánh rửa… Còn chưa dùng qua…”
Ánh mắt anh làm cho khuônmặt Triêu Huy ửng đỏ, cô nói tiếng cảm ơn rồi chạy vào phòng tắm.
Chu Vệ vừa chuyển đến, côcũng biết anh là người kĩ tính, nhưng phòng tắm thật sự là sạch sẽ quá mức,ngay cả một vết bẩn cũng không có.
Triêu Huy mặt ửng hồngchậm rãi tẩy trang (chuyện là bất đắc dĩ, mọi người ai cũng phải trangđiểm a ~~~)….
Tắm xong đi ra, Chu Vệcũng vừa từ bên ngoài trở về, mang theo hai hộp cơm. Nhìn thấy Triêu Huy, anhgọi cô đến phòng khách: “Anh mua đồ ăn về rồi, em cũng ăn một chút đi.”
Triêu Huy nhìn đồng hồtrên tivi, lại nhìn hai hộp cơm vẫn còn nóng, trong lòng cảm thấy tò mò: bâygiờ đã 11 giờ rưỡi, làm sao vẫn có nơi còn bán cơm vậy? Một lúc lâu sau, cô mớiđi qua, ngồi xuống nói: “Bình thường qua 9 giờ tối em sẽ không ăn nữa.” Đây làcách dưỡng sinh thứ nhất của ông ngoại, thứ hai là cô cũng không có thói quenăn vặt… Đêm nay, cô vì hóa trang mà một giọt nước cũng chưa uống, còn mặc quầnáo mỏng như cánh ve múa giữa mùa đông rét mướt khiến cô thật sự mất rất nhiềusức lực, mà đồ ăn trước mắt thật sự là quá ngon…
Chu Vệ nhìn bộ dáng đấutranh của cô, cười: “Bình thường anh cũng vậy, nhưng có khi dịp đặc biệt, ví dụnhư bạn học mời sinh nhật, chẳng lẽ em cũng không ăn sao?”
Ừm… Có đạo lý, tại saotrước kia cô không nghĩ tới nhỉ? Cô ngây ngốc nghĩ, tự nhiên cầm lấy đùi gà đưalên miệng, ăn được vài miếng mới giật mình, bản thân đói quá thành ra ăn bốc…
Đưa một chiếc đũa vào tayTriêu Huy, Chu Vệ sắc mặt vẫn như cũ, không chút nào kinh hãi về chuyện vừa xảyra —— Chu Vệ cao cao tại thượng nhìn thấy cảnh tượng này, không thấy kinh hãisao ?
“Em từng quen biết LanLinh?” Anh chậm rãi ăn, hỏi nhưng không nhìn về phía cô, anh thừa biết cô bâygiờ vừa thẹn lại vừa ảo não. Trí nhớ của anh cũng không tệ lắm, từng cùng LanLinh hợp tác vài lần, có chút ấn tượng, cảm giác suy nghĩ của cô ta rất trẻcon, anh cũng không mong Triêu Huy gây hấn với người này.
Lan Linh? Triêu Huy nghĩnghĩ, nói: “Không phải em.” Đem sự tình từ đầu chí cuối nói với anh, cô nhìnthấy ánh mắt Chu Vệ càng nghe càng lạnh.
“Thua không dậy nổi.” ChuVệ nghe xong nói ba chữ này .
Triêu Huy buồn bực, LanLinh sư tỷ cũng không hẳn là thua, tiết mục của chị ấy cũng nhận được sự ủng hộnhiệt tình mà, chị ấy ở phía sau khán đài cũng được người ta khen ngợi nha, côđâu biết rằng mấy chữ này của Chu Vệ là nhằm vào mấy câu đánh giá chanh chuakia của Lan Linh đối với cô.
Ăn khuya xong, đang dọndẹp thì Chu Vệ nói: “Đây là chìa khóa phòng, em cầm lấy đi.”
Triêu Huy thiếu chút nữabị sặc nước miếng của mình.
Không nhìn thấy cô bốirối, Chu Vệ còn nói: “Anh gần đây bận rộn nhiều việc, buổi trưa không thể trởvề, làm phiền em.”
Phiền cô? Làm phiền côcái gì? Triêu Huy nghi hoặc nhìn Chu Vệ mang một thứ tròn tròn xinh xinh ratrước mắt cô.
Đó là… Chó?!
Uỳnh uỳnh uỳnh, Triêu Huylấy tốc độ kinh người chạy đến bên cửa, chỉ cần Chu Vệ đến gần thêm cô sẽ đạpcửa xông ra.
“Em…” Chu Vệ nhìn bộ dạngnhư rơi vào tay kẻ địch chuẩn bị chiến đấu của cô có chút buồn cười, cũng cóchút dở khóc dở cười, chú chó trong tay anh chẳng qua cũng chỉ mới được batháng, cô còn sợ cái gì?!
Biết không thể bức bách,Chu Vệ cũng không miễn cưỡng cô, ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve thân mìnhchú chó nhỏ, để nó ngủ yên trong tay mình
“Chú chó này là hôm quaanh phát hiện trong công viên, mới sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ, ông trờilúc đó lại đổ mưa, vừa đói vừa lạnh, thật sự rất đáng thương. Anh tuy rằng chưatừng nuôi chó, nhưng cũng có thể học nên nhặt nó về. Vậy mà chú chó nhỏ đángthương, mày vẫn không thoát khỏi số mệnh chết đói.”
Chu Vệ nói những lời nàynhư là nói cho một mình, nhưng Triêu Huy nghe cũng biết là anh đang nóivới cô. Cô đặt tay lên ngực, đè nén sợ hãi trong lòng, bước đi rụt rè tới gầnanh, khiếp sợ nhìn con vật nhỏ.
“Em không phải sợ, nóđang ngủ.” Chu Vệ đè thấp cổ họng, sợ đánh thức con chó nhỏ.
Triêu Huy lại đến gần mộtchút: “Nó, nó, nó thật sự đang ngủ?”
Chu Vệ khóe miệng nhếchlên, ý cười thoáng chốc lộ ra, xán lạn khiến cho Triêu Huy hoa mắt, chờ cô đếnkhi cô mở to mắt, tay đã bị Chu Vệ nắm lấy, kéo tới.
Thịch thịch thịch! TriêuHuy phát hiện bản thân không thể rút tay lại. Thịch thịch thịch! Tim đậpthật nhanh! Taycô càng lúc càng gần cún con… Không, hẳn là cún con càng ngàycàng gần tay cô… Cô bắt đầu rối loạn, không biết là khẩn trương, sợ hãi hay làngại ngùng…
Bỗng nhiên! Đụng phảirồi! Tay Triêu Huy rốt cuộc cũng chạm vào chú chó, truyền đến cảm giác chưatừng có làm cô thoải mái không ít, theo sự dẫn dụ của bàn tay anh, bàn tay nhỏbé của cô vuốt ve con chó nhỏ mềm mại… Ưmh, thực tâm mà nói, loại cảm giác nàyquả thật… Cũng không đáng sợ lắm
Phản ứng của Triêu Huy làmChu Vệ không nhịn được cười khanh khách, cô ngượng ngùng giải thích: “Hóa ralông của chó con là như vậy, sờ thật mịn màng.” Cho nên cô mới vô thức lại sờsoạng thêm vài cái.
Chu Vệ nhíu mày, ngăn bàntay cô lại, không có ý tốt nói : “Người cũng có da thịt mịn màng, em muốn sờhay không?” (Sa: Anh trêu chị nà, chắc tại ghen với cún con đây =)))
Muốn sờ hay không…
Triêu Huy lập tức bỏ tayanh ra, đứng lên, mặt lập tức ửng hồng: “Anh, anh, anh… Nói bậy bạ gì đó!”
Chu Vệ còn chưa kịp nói,cún con trong tay đã bị tiếng kêu hờn giận của cô làm cho tỉnh lại, mở to mắt,gâu một tiếng.
Triêu Huy đột nhiên cứngđờ, không dám thở nữa, nhìn chằm chằm chú chó nhỏ.
Chu Vệ vội vàng trấn ancún con, nhanh chóng làm cho nó ngủ tiếp.
“Nhìn em có vẻ ngạcnhiên.” Anh trách cứ liếc mắt một cái, làm cho con chó nhỏ tỉnh lại không saocả nhưng không phải là cô tự tìm phiền toái sao?
Cô ngạc nhiên? Triêu Huynhất thời á khẩu không trả lời được. Ai bảo anh nói ái muội như vậy, khiến chocô phải ngạc nhiên!
“Giữa trưa em tới đây, chonó uống chút sữa, nó chưa ăn được đồ ăn bình thường đâu.” Chu Vệ nói, làm nhưchưa từng nói cái gì.
Quả thật là da mặt dày,Triêu Huy chỉ có thể nhẫn nhịn, cô nói: “Mỗi ngày sao? Cho ăn nhiều hay ít?”
“Em có thể cách ngày màkhông ăn cơm?” Chu Vệ hỏi lại, còn nói, “Sữa bột để trong tủ bát, anh để tờgiấy chỉ dẫn bên cạnh, em cứ làm theo.”
Triêu Huy nhìn lại chúcún, không muốn nó bị bỏ đói nên gật đầu đồng ý.
“Em nói xem, nên đặt chonó cái tên gì?” Chu Vệ đột nhiên nhớ tới chuyện đại sự này, không thể cứ kêu nólà chú chó nhỏ, chắc chắn cô nương trước mắt này sẽ không thích nghe.
“Tiểu bạch thỏ.” TriêuHuy bất giác liền nghĩ đến cái tên này.
Chu Vệ trầm mặc.
“… Nó có màu vàng.” Cônương này, người ta là chó mà kêu là thỏ, có phải quá kì quái hay không?
“… Vậy kêu tiểu kim thỏ.”
Chu Vệ thở dài: “Khôngphải vấn đề về màu sắc. Nó là chó, không phải thỏ, quan trọng hơn là, kêunó tiểu gì gì đó đương nhiên là có thể, nhưng em đừng quên là nó sẽ lớn rấtnhanh.”
Triêu Huy trầm mặc nửangày, ấp úng một câu: “… hay là kêu thú thú đi?” Đã đủ tên giống như vật chưa.
“Sống lâu tức thọ?” hàmrăng trắng của Chu Vệ chợt nhếch lên, cười rất cố ý , “Tên rất hay, Thọ Thọ,Thọ Thọ ngoan, Chu Thọ Thọ.”
Triêu Huy trầm mặc… Ngườinày khẳng định là cố tình.
[Thú Thú và Thọ Thọ đềuphát âm là: shòu. Thú trong thú vật, còn Thọ trong sống thọ, anh Chu Vệ cố tìnhbẻ cong ý của chị Triêu Huy, gian xảo]
“Thọ Thọ, con ngoan, baba ôm cái nào.” Chu Vệ tiếp tục mỉm cười
Triêu Huy hoàn toàn hóađá, con? Ba ba? Này, này… Thật sự là rất tương xứng, một đứa con cầm thú, mộtông bố chẳng khác gì cầm thú…
Vất vả xử lí xong chuyệncún con, Chu Vệ nhìn đồng hồ,nhìn về phía Triêu Huy nói: “Đêm nay em ở lại đâyđi, bây giờ quá muộn rồi.”
Sau đó cũng không choTriêu Huy có thể kháng nghị, liền đưa cô vào phòng ngủ, tự tuyên bố án tử hìnhcho cô.
Ít nhất cũng nên cho cônói vài câu đã… Triêu Huy không nói gì nhìn cửa phòng.
Cửa đột nhiên mở, Chu Vệđi đến, nói: “Bàn chải đánh răng để lại ở dưới mặt ngăn tủ… Em có cần anh lấycho không?”
“Không, không, cám ơn…”Triêu Huy cuống quít chạy về hướng phòng tắm.
Chu Vệ nhìn trong chốclát, chậm rãi đóng cửa rời đi, hình như vừa rồi anh quên gõ cửa…
Triêu Huy tìm bàn chải,ôm đầy một bụng tâm sự đi đánh răng. Nói cái gì không cần khách khí, như thếnào mà không khách khí cơ chứ? Cho dù là Chu Vệ, cũng là nam tử xa lạ… Kêucô ngủ trong phòng một chàng trai xa lạ, cô làm thế nào ngủ được đây?
Đang nghĩ thì di độngvang lên, cô cầm lên, là một tin nhắn.
“Nhớ khóa trái cửa, ngủngon!”
Tin nhắn của ChuVệ…
Tay run run, nhắnlại cho anh một tin: “Anh cũng ngủ ngon!”
Người này, chắc chắn làbiết cô đang bất an… Cô càng khó mà đi vào giấc ngủ.
Đèn phòng ngủ đã tắt,người ở bên trong hẳn là đã ngủ rồi, Chu Vệ cười thầm. Ngày mai làm gì có vụ ánnào? Chẳng qua chỉ là lấy cớ giữ cô lại. Nếu cô là tòa thành chắc chắn, vậy anhchính là cơn gió lẻn vào trong đêm, là mưa phùn lặng lẽ không tiếng động, xemcô ngăn cản như thế nào… Đánh rắn đánh giập đầu, truy nữ đối yếu hại, anh khôngtin chiêu này vô dụng… Aizzz, nhưng mà mấy thứ đó để sau hẵng nói đi, khó khănbây giờ của anh chính là làm sao ngủ được khi ở cùng một nhà với cô, đành uốngcà phê từ từ trải qua đêm dài này vậy.