Phàm việc gì có kế hoạchtrước cũng tốt hơn là không có.
Chu Vệ cảm giác, mìnhtheo đuổi bạn gái cũng cần có một kế hoạch có hiệu quả thật tốt, vì thế, anh cốý dùng mấy ngày rảnh rỗi để tiếp thu ý kiến quần chúng, học hỏi kinh nghiệm củangười khác, nhanh chóng triển khai kế hoạch tác chiến tránh để đêm dài lắmmộng.
Sau khi Cổ Càng xem qua,ra vẻ hiểu biết, vỗ vỗ vai Triết Minh nói: “Minh Tử, chúng ta nên vui mừng vìban đầu chỉnh chúng ta, cậu ấy chả có kế hoạch gì cả…”
Cái gì mà theo đuổi đạikế chứ, phải gọi là “kế hoạch tổng tiến công chiếm đóng Trần Triêu Huy” mớiđúng. Trước kế hoạch này, chướng ngại nào cũng vượt qua được, đừng nói là mộtTrần Triêu Huy, tám chín Triêu Huy cũng dễ như trở bàn tay.
Trong phòng kí túc nữ ởđại học A, Trần Triêu Huy đang lên mạng chẳng hiểu sao bỗng rùng mình một cái.
Việc nghiên cứu sinh củaChu Vệ đã sắp chuẩn bị xong, anh chỉ cần chờ ngày nộp luận văn nữa là có thểtốt nghiệp một cách thuận lợi. Lúc này chính là thời khắc thiên đường trongtrường đại học, người bình thường thì đi du lịch, đi làm kiếm tiền, còn Chu Vệngược lại càng bận rộn hơn so với lúc trước, anh càng thêm vùi đầu vào côngviệc của luật sư thực tập, mỗi ngày đi sớm về trễ, ở trong trường rất ít khinhìn thấy bóng dáng của anh.
Thiếu Chu Vệ quản thúc,Trần Triêu Huy cảm thấy có chút cô đơn, nhưng cô cũng không cô đơn được lâu,bởi vì hết một năm là đến Nguyên đán, lại là dạ tiệc Nguyên đán.
Ở đại học A, dạ tiệcNguyên Đán có hai hàm nghĩa: đón năm mới và đón sinh viên mới. Theo lý thuyết,mấy cái chuyện biểu diễn văn nghệ này có đánh đến tám đời Triêu Huy cũng khôngliên quan, nhưng những chuyện ngoài ý muốn cứ như vậy mà xảy ra.
Tĩnh Tĩnh là tổ trưởng tổvăn nghệ của bên IT, chuyện dạ tiệc vốn là trách nhiệm của cô ấy, nhưng tổtrưởng tiền nhiệm, tức đàn chị Lan Linh rất không ưa Tĩnh Tĩnh, cô ta xin giáosư Hướng cho mình được tổ chức ngày lễ này, ám chỉ muốn so cao thấp cùng TĩnhTĩnh. Lúc đầu, Tĩnh Tĩnh cũng không quan tâm lắm, nhưng đợi đến lúc sơ kết tiếtmục, vấn đề nan giải lập tức xảy ra. Những người có kinh nghiệm nhất đều khôngmuốn lên bục biểu diễn cho Tĩnh Tĩnh, hoặc là vì không thân thiết lắm nên cănbản không muốn hợp tác.
Không thể nhận thua, TĩnhTĩnh đành phải nhờ đến ba nguời bạn cùng phòng. Trải qua một loạt áp bức, phảnkháng, lại áp bức, lại phản kháng, kết quả cuối cùng, Đông Yến và Tiểu Khê songca một ca khúc, còn Tĩnh Tĩnh và Triêu Huy sẽ múa.
Tĩnh Tĩnh chọn tiết mụcmúa, vì Lan Linh cũng biểu diễn tiết mục múa, vì vậy cô muốn phải ở cùng mộthạng mục chiến thắng đối thủ. Từ nhỏ đã tích lũy nhiều kinh nghiệm biểu diễn,Tĩnh Tĩnh rất tự tin, song sự tự tin này lại làm cho Triêu Huy lần đầu biểudiễn cảm thấy vô cùng áp lực. Tĩnh Tĩnh không lo lắng chút nào, chả hiểu cô ấylấy lòng tin từ nơi nào ra nữa.
Cho nên, khi thời gianđến dạ tiệc chỉ còn hai tuần lễ, Triêu Huy dưới sự chỉ dạy ân cần của TĩnhTĩnh, bắt đầu tự mình mở cánh cửa vũ đạo.
“Người đẹp, tiết mục giữacậu và Tiểu Huy tiến triển thế nào rồi?” Vất vả lắm mới trở về phòng ngủ được,Tiểu Khê hỏi.
Tĩnh Tĩnh sửng sốt, giốngnhư đang nghĩ đến điều gì đó, sau đó mới nói: “Bên mình thì đã sớm OK rồi, vềphần Tiểu Huy, bên cậu ấy còn tương đối phiền toái, giờ vẫn phải cố gắng.”Nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, cô cười, “Nhưng Tiểu Huy là một cô bé ngoan,sẽ nhanh chóng học được thôi.”
Tiểu Khê kinh ngạc, nụcười kia có ý gì? Sao lại cảm thấy nó vô cùng âm hiểm a?
“Cậu và Đông Yếnthế nào rồi? Mình hy vọng ở hai cậu nhiều lắm đấy.”
Tiểu Khê ra hiệu OKvới Tĩnh Tĩnh, nói: “Tuyệt đối làm cho mọi người bất ngờ, mình cũng không ngờmình và Đông Yến song ca lại tốt như vậy.”
Tĩnh Tĩnh cũng cười:“Mình và Tiểu Huy cũng sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn.”
Chờ đến tiết mụccuối cùng của buổi dạ tiệc, Lan Linh cười, tâm tư của cô quả nhiên không uổngphí, Tô Tĩnh hiện giờ như đã hết chiêu đối phó, chỉ còn cách nhờ bạn cùng phòngđể giữ thể diện. Hừ, những người không có kinh nghiệm, không có diện mạo thì sẽlàm nên trò trống gì? Một con cá nhỏ cũng muốn kêu gió gọi mưa sao? Cho dù TôTĩnh lợi hại đến thế nào đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ dựa vào cái mặt để được gọilà mỹ nữ, nói đến năng lực, có thể là đối thủ của Lan Linh cô sao? Ngay cả khidiễn tập cũng không tham gia, có thể thấy bọn họ cũng chả tha thiết gì lắm, côsẽ chờ xem bọn họ biểu diễn thế nào. [Tia: à cứ chờ đi nhé, để rồi xem hô hôhô]
Dạ tiệc Nguyên đánrốt cuộc cũng đến. Tĩnh Tĩnh là mỹ nữ khó gặp của khoa Tin, MC dĩ nhiên khôngthể thiếu cô, gương mặt diễm lệ, tính cách hào phóng, giọng nói dễ nghe, KhoaTin khó mà có được một đại mỹ nữ như thế, không khỏi làm cho các nam sinh dươngdương đắc ý, hết lòng khen ngợi cô trước các bạn học ngoại khoa.
Tiết mục đầu tiên là tiếtmục nhảy của Lan Linh, một đám mỹ nữ đứng trên bục, ăn mặc quyến rũ không ngừngmúa may, làm cho đông đảo nam sinh bên dưới khát khao đã lâu, cảm xúc như bùngphát đến cực điểm. Âm nhạc tuyệt hảo, kỹ thuật nhảy nóng hừng hực, lại thêm mộtcô bồi bàn bên dưới pha chế rượu, linh hồn nhỏ bé của tất cả nam sinh đều bịcâu dẫn, hiệu quả cực kỳ vang động.
Những nam sinh ngoại khoabên dưới lại khó chịu, bình thường nghe nói anh em bên khoa Tin đều là hòathượng, ba năm cũng không tìm được một cô gái xinh đẹp, thì ra là sợ nam sinhngoại khoa đoạt mỹ nữ với bọn họ, đúng là quá hèn hạ, quá hèn hạ.
Những tiết mục sau, ngườixem không còn hưng phấn như trước, điều này làm cho Lan Linh cảm thấy rất vui,muốn một tiết mục được nhiều người tán thưởng, vậy tuyệt đối phải đánh chiếnthuật mỹ nữ, không có điều nào hấp dẫn hơn điều này, cô không che giấu đắc ý,nhìn sang Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh chỉ liếcnhìn cô một cái, sau đó mỉm cười, đi lên bục, tuyên bố tiết mục tiếp theo: “…Tiếp theo, ‘Ban nhạc Đông Tây’ xin phép mang đến một tiết mục, giúp mọi ngườihưng phấn trở lại …”
Ban nhạc Đông Tây?
Là tên gọi tắt của ĐôngYến, Tiểu Khê…
Tay trống [ngoạikhoa] cùng người chơi piano [cũng là là ngoại khoa] đều chuẩn bị xong, Đông Yến— chơi Bass, Tiểu Khê — chơi ghita cũng ra sân, hai người cũng thay đổi đồ,trang phục chán chường theo kiểu England.
Mọi người nín hơi,tiếng cổ động thỉnh thoảng lại phát ra, giọng nữ trung tính của Đông Yến bắtđầu lên nhẹ, làm cho mọi người khó mà hít thở được. Tiết tấu từ chậm chuyển dầnsang nhanh, tiếng nói của Đông Yến cũng ngày càng dồn dập, sau một màn trượtbăng nghệ thuật, âm thanh trong trẻo của Tiểu Khê đột nhiên xuất hiện, biếnthành giọng nữ hai trong bài hát – hoặc nói là song ca nam nữ thì hợp hơn. Haingười cùng nhau phối hợp, một người trầm thấp như bị đè nén, một người nhẹnhàng khoan khoái, kỹ thuật xử lý ca khúc rất khá, hai người đồng loạt cùng hátlên tiếng lòng, hấp dẫn người xem cũng bị cuốn vào từng nốt nhạc, cùng đắm chìmtrong tiếng ca cảm động. Càng đặc sắc hơn là màn trình diễn ghita của Tiểu Khê,thật sự làm cho người ta phải tặc lưỡi hít hà, động tác gọn gàng linh hoạt,khiến cho người ta khó mà tin được con người đang rơi vào âm nhạc trên sân khấukia lại là con người bình thường nhiều chuyện không ai sánh nổi kia.
”Cảm ơn mọi ngườiđã yêu thích tiết mục của chúng tôi, mặc dù chúng tôi chỉ có hai tuần lễ ngắnngủi để chuẩn bị, nhưng có thể mang đến niềm vui cho mọi người, chúng tôi đãcảm thấy thỏa mãn rồi. Cảm ơn ba, mẹ của chúng tôi, đồng thời, cũng muốn cảm ơnTĩnh Tĩnh mỹ nữ, không nhờ cô ấy, ban nhạc của chúng tôi cũng không được rađời, cảm ơn ~~ cảm ơn đại học A ~~ cảm ơn TVB ~~” Tiểu Khê không quên chêm thêmphần cuối, làm cho mọi người một trận cười vui vẻ.
Khi MC nhắc nhở tiết mụccủa Tô Tĩnh sắp bắt đầu, chúng nam tử hán phía dưới đã không kìm được xúc độngtrong lòng, màn biểu diễn vừa rồi đã đủ trêu chọc lòng người rồi, không biếttiết mục lần này sẽ tao nhã bậc nào.
Vũ khúc Ấn Độ du dương từtừ vang lên, sương khói xuất hiện trên bục, một bóng hình màu vàng nhạt bước ratừ làn sương, đi tới trước mặt người xem. Đó là Tô Tĩnh, một thiếu nữ Ấn Độ mắtngọc mày ngài, thanh thuần động lòng người, cô chỉ nhảy múa trên sân khấu, dịudàng mà không mất đi sự cao quý, làm cho mọi người cơ hồ là quên đi hít thở,trong đầu chỉ còn lại dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô.
Ánh đèn dần tối đi,âm nhạc tăng nhanh, một bóng hình vàng nhạt khác cũng bắt đầu bước ra, đó làmột thiếu nữ càng nhìn càng đẹp, vô cùng thanh linh. Cô nhẹ nhàng múa, vòngquanh Tô Tĩnh, lộ vẻ vui sướng và ưu thương của thanh xuân trước mặt mọingười.
Sau đó, hai thiếu nữ cùngmúa, khi Tô Tĩnh đứng đằng sau, đẩy mạnh bạn nhảy về phía trước, làm cho côsuýt nữa té bổ nhào, ánh mắt của mọi người suýt nữa thì rớt ra. Lúc haingười cùng đứng lên, động tác uyển chuyển còn hơn cả dòng nước, khiến cho lòngngười thắt lại.
Khi Tô Tĩnh bị bạn nhảyđẩy ra, sau đó canh đúng lúc kéo về, hô hấp của mọi người cũng ngưng lại.
Tiết mục của hai cô vừakết thúc, tất cả mọi người đều phát hiện, hồn của mình đều đã đánh mất rồi.
Năm giây sau, tiếng vỗtay cuối cùng cũng vang lên, Tô Tĩnh thản nhiên cười, lần nữa chiếm được sựhoan hô nồng nhiệt.
Nếu như nói “Bannhạc Đông Tây” chỉ làm cho gương mặt Lan Linh méo mó đi một chút, thì vũ điệudân tộc của Ấn Độ đã làm cho gương mặt của cô ả hoàn toàn méo mó, “Người đó làai?” Cô ả nghiến răng nghiến lợi hỏi người bên cạnh.
“Hả… Để tôi nhìn xem, thìra là Trần Triêu Huy… Kỳ lạ, cô ta xinh đẹp vậy sao?” Tự lẩm bẩm.
“Chẳng trách, thì ra làcon hồ ly tinh đó… Khó trách mùi khai xông lên nồng nặc.” Lan Linh giận đến mấtkhôn, không lựa lời nói.
Trong bóng tối, mộtngười cao gầy bên cạnh đứng lên, đi ra ngoài. Ánh đèn sáng ngời, Lan Linh nhìnthấy Chu Vệ đang buông đôi mắt lạnh, như không có việc gì nhìn cô ta một cái,khóe miệng giơ lên như đang khinh thường, nói: “Bản thân tôi lại chỉ ngửi thấymùi chua nồng nặc.”
Lan Linh nhất thờicứng đờ.
Sau khi Tô Tĩnhxuống sân khấu, những nhân viên hậu trường lập tức chạy đến chúc mừng cô, màTrần Triêu Huy, sau khi chào hỏi với Tĩnh Tĩnh rồi thì vội vàng cầm quần áo,len lén chạy ra ngoài.
Dạ tiệc Nguyên Đánthành công rực rỡ, Tĩnh Tĩnh được lãnh đạo cấp cao vô cùng khenngợi.
“Giáo sư, cô thấy tiếtmục của chúng em cũng không tệ đúng không?” Lan Linh nhìn sang vị giáo sư mìnhquen biết hỏi, muốn làm cho Tô Tĩnh mất mặt.
”Quả thật không tệ,tất cả mọi người đều rất cố gắng, âm thanh cũng rất tốt… Nhưng mà, vũ điệu ẤnĐộ kia lại ly kỳ gay cấn, lôi cuốn lòng người hơn, thật là có sức bật.”
Mặt Lan Linh méo mólại, miễn cưỡng nở nụ cười khó chịu.
Trong lòng thầmmừng rỡ, nhưng nét mặt Tĩnh Tĩnh vẫn tỏ ra khiêm nhường: “Đâu có ạ, phải nhờLan Linh sư tỷ và mọi người giúp đỡ, nếu không em cũng không có thời gian tậpmúa.”
Lãnh đạo nghe vậy, lạicảm thấy ấn tượng với tính cách và sự cố gắng của Tô Tĩnh.
Lan Linh cười không nổinữa.
Những người biết được nộitình bên trong lại cảm khái, hai người đẹp tranh nhau, tất có một bị thương a…
Đêm khuya, gió lạnh thấuxương, Trần Triêu Huy run rẩy định trở về ký túc, vừa ra khỏi hội trường liềndừng lại.
Phía trước, Chu Vệ đứngkế bên chiếc xe đạp, nhìn cô, rồi nói: “Đi theo anh.”